Trước khi Khương Cẩn ngồi lên xe khách lần nữa, cô đã trả thêm một đồng cho khoản chở hàng rồi ngồi xe quay về thị trấn Phụ. Nghĩ đến đống hàng nặng nề, cô lại bỏ thêm một đồng thuê xe ba bánh chở chiếc xửng hấp (1) bọc trong bao tải, còn mình thì đạp xe chạy phía trước để dẫn đường.
Lúc này là khoảng một giờ chiều, ánh nắng gay gắt, bên ngoài đường vắng tanh.
Chủ nhà trọ Kim Hiểu Đệ cũng đang nằm trên chiếc ghế tre trong tiệm, đang ngủ trưa thì nghe thấy tiếng có người gọi mình.
Ông ấy mở mắt ra nhìn, hóa ra là Khương Cẩn với khuôn mặt đỏ bừng vì nóng. Ông ấy liền cười nói: “Con đến rồi đấy à. Ông đã in sẵn hợp đồng rồi, con xem rồi ký vào là được.”
Khương Cẩn thấy ông ấy hiểu lầm ý của mình, vội nói: “Ông Kim ơi, hôm nay cháu đi lấy hàng, giờ muốn đặt tạm hàng ở đây trước, sau đó cháu sẽ về lấy tiền nộp tiền thuê nhà cho ông!”
Nghe vậy, Kim Hiểu Đệ càng vui mừng hơn, hàng đã mang đến rồi, ông ấy cũng không cần lo cô sẽ đổi ý không thuê nhà nữa. Ông ấy lấy chìa khóa mở cửa cho cô, còn giúp cô mang mấy bao tải đựng hàng vào.
Thấy bên trong không nặng lắm, ông ấy tò mò hỏi: “Con không bán bánh bao sao? Vậy đây là gì thế?”
“Cháu định bán bánh bao hấp, còn có cả sủi cảo và hoành thánh nữa!” Khương Cẩn không giấu giếm gì mà còn cười vui vẻ nói với ông ấy: “Giờ cháu về lấy tiền thuê nhà đây ạ.”
Kim Hiểu Đệ gật đầu cười, ông ấy nghĩ bụng cuối cùng đã cho thuê được căn nhà này, nói rồi đưa chìa khóa cho cô rồi vui vẻ nói: “Cầm lấy đi, lát nữa nhớ mang theo chứng minh nhân dân hoặc sổ hộ khẩu, bây giờ quản lý nghiêm ngặt lắm, chúng ta phải ghi rõ ràng rồi mang đi đăng ký.”
“A!” Nghe ông ấy nói vậy, Khương Cẩn biết mình gặp rắc rối rồi.
Cô vốn định chờ để về sau rồi mới báo cho gia đình biết mình đã tự kiếm tiền, như vậy cũng đỡ bị phản đối hoặc bị ngăn cản, nhưng hiện giờ lại thấy không thể trì hoãn thêm được nữa.
Nghĩ một lát, cô nhìn ông ấy rồi hỏi: “Ông Kim, vậy cháu về lấy sổ hộ khẩu ngay đây.”
Giờ cô chỉ còn cách dùng chứng minh thư của mẹ mình để đăng ký.
“Được rồi, lát nữa con đến cửa tiệm tìm ông là được.” Kim Hiểu Đệ không nghĩ nhiều, chỉ phe phẩy chiếc quạt rồi quay trở về.
Khương Cẩn hối hả đạp xe về nhà. Cảm thấy đói bụng, cô xới một bát cơm lớn ở trong rổ, rót nước sôi vào rồi ăn cùng với dưa muối, chỉ hai phút sau là đã ăn xong.
Sau đó, cô mang theo tiền, tìm trong chiếc tủ quần áo cũ kỹ, lấy sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân của mẹ rồi lại nhanh chóng đạp xe về thị trấn Phụ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trên đường đi, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định ghé qua nhà của cô mình.
Cô của cô đang cẩn thận dạy Khương Đình Đình cách cắt áo sơ mi nam, thấy một cô cháu gái khác đến thì cười hỏi: “Khương Cẩn, con muốn thử không?”
Bà ấy thấy cháu gái rất có năng khiếu trong chuyện này, trong lòng cũng rất muốn cho cô học may vá nhưng lại không thể trả lương cho cô từ đầu. Hơn nữa, bà ấy cũng biết rõ nhà em trai mình đang túng thiếu.
Dù vậy, khi có cơ hội, bà ấy vẫn hy vọng có thể dạy cho cô biết một chút.
Dạo này, trong thị trấn có thêm mấy xưởng may, nghe nói tiền lương cũng cao. Bà ấy luôn cảm thấy tay nghề của mình như chiếc bát sắt vững chắc.
Cửa tiệm bà ấy mở năm ngoái cũng thu được lãi ròng khoảng mười ba nghìn tệ.
Đây cũng là lý do dù bà ấy cho em trai vay tiền nhưng mẹ chồng và chồng bà ấy cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì có khả năng kiếm tiền nên bà ấy có thể ngẩng cao đầu.
“Cô ơi, con có chút việc muốn hỏi cô!” Khương Cẩn thấy sắc mặt của chị họ trầm xuống sau khi nghe cô nói xong thì cảm thấy buồn cười nhưng cô cũng không thèm để ý.
Khương Thanh Thanh nghe vậy thì mỉm cười, giao việc đang làm dở trong tay cho Khương Đình Đình, rồi dẫn cháu gái nhỏ vào trong.
Bà nội Khương đang giặt quần áo, thấy cháu gái nhỏ lại đến lần nữa thì không nhịn được mà lắc đầu, nói với vẻ không vui: “Thời tiết đang nóng nực thế này, cháu không sợ bị say nắng sao?”
Khương Thanh Thanh lấy một chai nước ngọt có ga vị cam trong tủ lạnh ra, mở nắp rồi đưa cho cô: “Con có việc gì cần tìm cô vậy?”
Khương Cẩn uống một ngụm nước mát lạnh, hương cam thơm nồng, cô cảm thấy cả người sảng khoái hẳn. Cô mỉm cười rồi kể lại từ đầu tới cuối sự việc.
Bà nội Khương nghe xong thì run rẩy chỉ tay vào Khương Cẩn, tức giận đến mức giọng nói cũng run run: “Cháu, cháu thật đúng là to gan, dám nhảy xuống ao lạ để cứu người, đáng lẽ ra phải để ba cháu đánh cho cháu một trận…”
Khương Cẩn vội tiến tới, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Bà ơi, bà đừng giận, nếu bà bệnh thì cháu sẽ xót lắm, mà chắc chắn cháu cũng sẽ bị cô lột da mất. Hay là bà cứ đánh cháu một trận cho hả giận đi?”
Đôi tay đã không còn mịn màng của bà nội Khương giơ lên cao, nhưng rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống bờ vai gầy của cô, bà nhìn về phía con gái mình, hỏi: “Thanh Thanh, con nghĩ chuyện này có được không?”
Khương Thanh Thanh trầm ngâm: “Chuyện này cũng không dễ, gần đây đã có ba tiệm bánh bao rồi, chỗ Cẩn Cẩn chọn cũng hơi khuất.”
“Cô ơi, con đã đến xem cả ba cửa tiệm đó rồi. Một tiệm chỉ bán bánh bao, màn thầu và bánh bao cuộn, một tiệm khác thì bán bánh quẩy, bánh bao, màn thầu và tào phớ, còn tiệm kia ngoài bánh bao và màn thầu còn bán thêm bún, mì.”
Khương Cẩn tự tin nói: “Con định bán bánh bao hấp, khu chúng ta chưa có ai bán, chắc chắn sẽ thu hút được khách. Đến ngày khai trương, để thu hút thêm khách, mỗi lồng bánh bao sẽ được tặng kèm một bát canh rong biển trứng!”
Khương Thanh Thanh thấy cháu gái nói hay như vậy, cảm thấy bản thân cũng phải nếm thử mới yên tâm. Bà ấy ra ngoài mua hơn một cân thịt về, bảo cô làm thử một lồng bánh. ( truyện trên app t.y.t )
Khương Cẩn nhào bột, sau đó lén ra cửa tiệm lấy bốn xửng hấp nhỏ và một ít gia vị rồi quay về bắt đầu băm thịt.
Khi từng chiếc bánh bao hấp nhỏ xinh được cô nặn xong và xếp vào xửng hấp đặt trên bếp than, Khương Thanh Thanh ăn liền một mạch mười cái, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn cô: “Được đấy, hương vị ngon thật!”
Ban đầu, bà nội Khương không mấy để tâm, nhưng sau khi bà chia cho bà nội Kim ăn chung một lồng, bà ấy cũng cảm thấy thích thú, không ngừng gật đầu: “Không ngờ Cẩn Cẩn lại có tay nghề nấu nướng tốt thế này, con mở tiệm chắc chắn sẽ kiếm được tiền.”
“Thật sự có ổn không?” Bà nội Khương hỏi cháu gái: “Cháu định bán bao nhiêu một lồng?”
Khương Cẩn tự tin đáp: “Lôi Lôi mua ở trên tỉnh thành giá hai đồng rưỡi một lồng, con định bán hai đồng một lồng.”
“Có đắt quá không?” Bà nội Khương có hơi lo lắng: “Hiện giờ, bánh bao lớn có bốn hào một cái, người ta chỉ ăn hai cái cũng no rồi.”
Khương Thanh Thanh lại phản đối lời mẹ mình: “Không đắt đâu, bánh con bé làm ngon lắm!”
Bà ấy đứng lên bảo cô ra ngoài: “Đi thôi, cô cũng quen chú Kim, cô sẽ cùng con đi ký hợp đồng.”
Khương Cẩn lập tức đứng lên theo bà ấy ra ngoài.
Bà nội Kim thấy bà nội Khương lo lắng, liền vỗ nhẹ vào tay bà, ôn tồn nói: “Chị yên tâm đi, Thanh Thanh là người thông minh, người ta thường nói cháu gái giống cô nhưng em thấy Cẩn Cẩn còn lanh lợi hơn Thanh Thanh nữa, chị cứ yên tâm thôi!”
(1): Là đồ gia dụng nhà bếp thường dùng để hấp các món ăn như bánh bao, hông xôi, hấp trứng cách thủy…