Cô đi đến cửa hàng cuối cùng, trong lòng đã quyết định nếu ở đây không mua được sẽ lập tức đến bến xe để đến đến thành phố Nghi Tân.

“Ông chủ có ở đây không?” Cô bước vào một cửa hàng nhỏ, cửa chỉ mở hé, bên trong chất đầy đồ đạc, có lẽ do cửa hàng nằm ở vị trí hẻo lánh nên ánh sáng hơi tối, trong lúc nhất thời cô không thấy ai cả!

“Ở đây!” Một người đàn ông trung niên thấp, mập mạp cười niềm nở từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một chiếc bánh quẩy, nhiệt tình hỏi: “Cô bé cần gì nào?”

“Chú có bán loại xửng hấp nhỏ không?” Khương Cẩn vừa nói vừa dùng tay ước lượng kích thước cái xửng, trong lòng cũng không kỳ vọng nhiều.

“Có chứ!” Người đàn ông nhiệt tình đáp: “Con cần mấy cái?”

Khương Cẩn giật mình vui mừng, khó nén vui sướng hỏi ngay: “Bao nhiêu tiền một cái? Con cần năm mươi cái!”

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên nhìn cô: “Con cần nhiều như vậy sao? Thế thì chú phải vào kho để lấy hàng.”

Ông ta trầm ngâm một chút rồi nói: “Con lấy số lượng quá lớn, chú để giá một đồng một cái ha? Nhưng con phải đặt cọc trước hai mươi đồng, lỡ chú mang hàng ra mà con đi mất thì chẳng phải chú mất công vô ích sao?”

“Được thôi.” Khương Cẩn lấy hai tờ mười đồng từ trong túi đưa cho ông ta, rồi hỏi thêm: “Con có thể đi cùng chú đến kho để xem hàng không?”

“Chú đi nhanh thôi, cô bé con cứ ở đây trông tiệm giúp chú nhé!” Người đàn ông rút tiền từ tay cô rồi vội vàng rời đi.

Bây giờ Khương Cẩn đã tìm được xửng hấp nên trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, sáng nay cô mới ăn một bát cháo loãng, giờ bụng đói đã cồn cào nên cô đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Bên ngoài có nhiều quầy hàng bán đồ ăn sáng, nào là bánh bao, quẩy, tào phớ. còn có các quán bán mì, phở, hoành thánh, sủi cảo...

Khương Cẩn cố ý đi một vòng quanh các quầy, nhận ra không ai bán tiểu long bao, điều này càng khiến cô vui mừng, cô mua bốn cái bánh nướng với giá một đồng, cũng không ngại mất hình tượng mà vừa đi vừa ăn trong lúc tìm máy xay thịt.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Hiện tại, các loại máy xay thịt đều là loại làm bằng sắt, dùng tay quay, cô hỏi vài nơi, mỗi chiếc đều dao động từ bốn mươi hai đến bốn mươi lăm đồng.

Cuối cùng sau một hồi trả giá, cô mới mua được một chiếc với giá bốn mươi đồng.

Chiếc máy xay cầm lên nặng trịch. 

Khương Cẩn lại ghé qua vài cửa hàng bán sỉ để mua thêm gia vị, tiêu tốn thêm mười bảy đồng nữa.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, cô quay lại thì thấy cửa đã mở toang, bên trong có một ông lão gầy gò đang khiên mấy cái giỏ tre, cô lập tức tiến lại gần: “Ông ơi, ông chủ vẫn chưa quay lại, nếu ông có việc thì ngồi đây chờ nhé.”

Ông lão quay đầu nhìn thấy cô gái trẻ, đang định nói gì đó thì hai người đàn ông trung niên khác cũng mang thêm mấy sọt tre vào, cười nói: “Ông Hạ, đồ đã mang hết vào rồi.”

Ông Hạ gật đầu nghiêm nghị: “Vất vả cho các anh rồi.”

Ngay sau đó ông lấy từ túi nhỏ bên hông ra bốn mươi đồng, đưa cho hai người kia: “Tầm bảy, tám ngày nữa lại giao thêm một chuyến cho tôi nhé.”

Trong lòng Khương Cẩn cảm thấy có điều không ổn, cô không phải một tên ngốc, một cửa hàng sao mà có thể có đến hai ông chủ, tám chín phần là cô đã bị lừa.

Dù vậy, cô vẫn cố hỏi với chút hy vọng: “Ông ơi, cháu đến đây mua xửng hấp nhỏ, lúc trước có một chú trung niên tầm mươi tuổi nói sẽ đi lấy hàng từ kho và yêu cầu cháu đặt cọc hai mươi đồng. Sao chú ấy vẫn chưa quay lại ạ? Có phải kho ở xa không?”

Ông Hạ nhíu mày, cẩn thận hỏi vài câu về diện mạo người đàn ông trung niên kia, rồi lạnh lùng đáp: “Cửa hàng này là của tôi, tôi cũng không thuê nhân viên gì cả, hơn nữa, kho hàng ngay phía sau cửa tiệm, cháu bị lừa rồi.”

Ông tiếp tục nghiêm khắc dạy bảo: “Sao cháu lại bất cẩn như vậy? Phải bảo người ta cho xem mẫu trước, như thế mới biết rõ thật giả. Lần này coi như bài học, sau này ra ngoài phải cẩn thận hơn!”

Một người trung niên đứng bên cạnh thấy cô gái trẻ mặt mày tái nhợt, trông đầy chán nản thì có chút xót xa, bèn nhẹ giọng an ủi: “Cô bé à, cháu không biết gần đây ở khu này xảy ra nhiều chuyện lừa đảo lắm, người ta lừa cả hàng lẫn tiền, lần sau nhớ cẩn thận hơn.”

Nói xong, ông chào ông Hạ rồi rời đi.

Khương Cẩn cũng cảm thấy mình thật sơ suất, có lẽ vì sau chuyện nhà Dương Lôi, cô cho rằng người thời này ai cũng thật thà chất phác.

Đương nhiên, phần lớn mọi người thời này đều thật thà, tuân thủ pháp luật.

Nhưng vẫn có những kẻ bất lương.

Ông Hạ cau mày nhìn cô gái trẻ ủ rũ như quả cà tím bị héo, nghiêm túc hỏi: “Cô cần loại xửng hấp nào?”

“Loại nhỏ, đường kính khoảng hai mươi cm ạ.” Khương Cẩn nói với chút mong đợi: “Bác có không ạ?”

“Cháu đợi đây!” Ông Hạ đi sang cửa hàng bên cạnh, nói chuyện với một ông lão khác.

Trong lòng Khương Cẩn đã rõ ràng, chắc chắn ông ấy đi hỏi người ta có thấy cô trước đó không, nhưng tiếc là cô cũng không để ý xem lúc đến có ai để ý mình không.

Một lúc sau, ông Hạ quay lại, bảo Khương Cẩn theo ông ấy vào trong, dùng chìa khóa mở cửa, đó là một căn phòng rất lớn, bên trong chất đầy loại ghế, rổ cá và các sản phẩm bằng tre khác.

Ông chỉ vào góc phòng: “Những cái xửng hấp nhỏ ở đó, đây là hàng đặt của một người quen ở thành phố, tính giá nhập cho con, mỗi cái ba đồng tám xu.”

Khương Cẩn đi đến gần xem, đúng là loại xửng hấp nhỏ mà cô muốn, nhưng cô đã đánh giá thấp giá cả, hôm nay khi ra khỏi nhà, cô chỉ mang theo hai trăm đồng, đã tiêu sáu mươi đồng rồi, bây giờ trong túi chỉ còn một trăm mười bốn đồng.

“Ông ơi, con chỉ còn một trăm bốn mươi đồng thôi!” Cô có hơi ngại ngùng hỏi: “Lẽ ra là chỉ mua được ba mươi sáu cái nồi hấp, nhưng ông có thể giảm giá cho con được không? Cho con bốn mươi cái nhé?"

Nói xong, cô lại cảm thấy ngại ngùng, vội vàng nói: “Hoặc là con viết giấy nợ cho ông, đợi lần sau có tiền sẽ trả được không ạ?”

Ban đầu cô dự định mua năm mươi cái xửng hấp, nhưng đi lại mất thời gian, bây giờ cô thực sự thiếu tiền và muốn mở cửa hàng càng sớm càng tốt.

“Tự cô lất đi!” Ông Hạ quay người đi ra ngoài, giọng nói vẫn nghiêm khắc như cũ: "Dù sao cô cũng định viết giấy nợ rồi, muốn lấy bao nhiêu cái thì tự đếm!"

Khương Cẩn sững sờ, ngay lập tức hiểu ý của ông ấy, cô vui vẻ cảm ơn: “Cảm ơn ông ạ, vậy con đếm năm mươi cái, mười ngày hoặc nửa tháng nữa, con nhất định sẽ đến trả tiền."

Được rồi, ông lão này trông có vẻ nghiêm khắc nhưng thật ra rất tốt bụng.

Thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.

Cuối cùng, cô để lại giấy nợ trị giá sáu mươi đồng, ngồi trên chiếc xe ba bánh mà ông Hạ gọi giúp, vẫy tay chào ông với nụ cười tươi tắn: “Ông Hạ, con sẽ đến thăm ông vào cuối tháng bảy.”

Nụ cười tươi tắn và sự tin tưởng của cô gái khiến ông Hạ có hơi cứng nhắc, ông mỉm cười.

Ông lão ở cửa hàng bên cạnh biết rõ mọi chuyện, cũng đến hỏi: “Ông không sợ cô bé ấy không trả tiền à? Sáu mươi đồng của ông coi như mất trắng rồi đấy.”

“Tôi không bao giờ nhìn nhầm người!” Ông Hạ nói một cách kiêu hãnh: “Tôi rất vui lòng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play