Trên đường đi, Khương Cẩn hỏi cô mình: “Cô ơi, khi nãy cô mua hết bao nhiêu tiền thịt vậy?”

“Hết bảy đồng năm hào tiền thịt!”

Khương Cẩn liền tính toán với cô: “Một cân bột mì có thể làm ra khoảng ba, bốn mươi chiếc bánh bao hấp nhỏ. Con đoán khoảng tám đồng tiền thịt có thể làm ra được chín xửng bánh bao hấp nhỏ. Tính cả gia vị nữa thì mỗi xửng chắc có thể lời được bốn, năm hào.”

Tất nhiên, bây giờ lợi nhuận vẫn còn thấp, đợi khi trộn thêm da và thịt đông lạnh vào thì ít nhất mỗi xửng sẽ lời được tám hào đến một đồng.

Dù cô của cô đối xử tốt với cô, nhưng bà ấy cũng rất chu đáo với nhà bác cả nên cô không dám nói quá chi tiết.

“Con tính vậy cũng gần đúng rồi!” Khương Thanh Thanh an ủi cô: “Con cứ làm đàng hoàng, đừng có gian lận bớt xén thì khách ăn rồi sẽ còn muốn quay lại ăn nữa. Mỗi ngày bán khoảng năm, sáu chục xửng thôi là còn hơn đi làm rồi.”

Khương Cẩn mỉm cười gật đầu, thực ra cô nghĩ rằng thị trấn Phụ có mấy chục nghìn dân, mỗi ngày bán một trăm xửng cũng không thành vấn đề.

Từ xa, Khương Thanh Thanh đã thấy Kim Hiểu Đệ đang phe phẩy quạt, đứng trò chuyện với người khác, liền cười chào: “Chú Kim, chú Hà, thím…”

Xung quanh đều là khách quen ở tiệm may của bà ấy nên hợp đồng được ký rất nhanh chóng với sự có mặt của Khương Thanh Thanh.

Trên đường về, Khương Thanh Thanh bảo cô đưa chìa khóa cho mình, rồi nhanh chóng dặn dò: “Con để chìa khóa lại đây, lát nữa cô bảo chú thay ổ khóa cho con. Con còn cần mua gì thì cứ lấy tiền chỗ cô mà mua, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để sớm mở tiệm luôn.”

“Cảm ơn cô!” Khương Cẩn nhân cơ hội này kể bà ấy nghe về hoàn cảnh khó khăn của nhà mình: “Bác gái đòi nhà con trả tiền nên số tiền con mượn của cô chắc phải chờ một thời gian nữa mới trả được!”

Nghe vậy, trong lòng Khương Thanh Thanh rất không vui, bà ấy biết nhà anh trai mình hiện giờ không thiếu tiền, nhưng họ lại đối xử một cách nhỏ nhen như thế với chính em ruột của mình. Nếu vậy, chẳng may sau này lúc bà ấy gặp khó khăn, liệu có thể trông cậy gì vào họ được không?

Khương Cẩn cũng mặt dày mượn thêm hai trăm đồng từ cô của mình để đi mua đồ.

Bây giờ không có máy nhồi bột, máy cán bột hay tủ ủ lên men nên cô chỉ có thể mua thêm vài cái chậu inox, bốn bếp than và nồi để hấp bánh bao.

Dĩ nhiên, đợi đến khi có tiền rồi, cô sẽ không dùng bếp than nữa mà dùng bếp gas cho đỡ phiền phức.

Nhiều đồ như thế thật khó mà mang về. Đương lúc cô còn đang băn khoăn thì nghe thấy tiếng có người gọi mình. Cô ngước ra ngoài nhìn thì thấy hai người anh họ cao gầy, mặt mày sáng sủa, đang ngồi trên chiếc xe ba bánh đến tìm cô.

Anh họ lớn là Kim Kiến Hoa, rất ít nói, khi thấy em họ thì chỉ cười nhẹ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Anh họ nhỏ Kim Kiến Diệu thì rất rất hoạt bát và hay cười, vừa chạy tới vừa khoác vai cô, trêu đùa: “Em gái lớn thật rồi đấy, khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác. Về nhà rồi cho bọn anh ăn nốt chỗ bánh bao còn lại được không??”

Khi nãy cô chỉ lấy bốn xửng hấp, làm được bốn xửng bánh, để lại cho họ hai xửng. Nhưng họ là thanh niên mười chín tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi người ăn một xửng mà vẫn thấy chưa đủ.

Khương Cẩn bật cười: “Vậy còn không mau giúp em mang hết đống đồ này lên xe?”

Có họ giúp đỡ, Khương Cẩn thoải mái mua thêm bàn, ghế, cả giấy đỏ, bút lông và mực. Cuối cùng, cô còn mua hai thùng bột trét chống thấm và mấy cái chổi quét.

Dù sao cũng có hai anh họ ở đây nên không lo bị thiếu nhân lực, xe ba bánh chở qua chở lại mấy chuyến.

Đến khi quay về, hai người anh họ bắt tay vào dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc trong cửa tiệm, còn cô thì tới nhà cô của mình để chuẩn bị gói sẵn bánh bao rồi sau đó gọi điện cho nhà Ngô Hiểu Ba ở trong làng, nhờ họ báo với ba cô rằng tối nay cô không về.

Nhưng khi về tới nhà cô mình, cô thấy em trai đang vui vẻ uống nước ngọt, nhìn chị gái bằng ánh mắt trách móc. Cậu nghĩ rằng chị thật xấu xa, lén đến nhà cô của họ để ăn uống no nê.

Khương Vệ Dân tan làm lúc năm giờ, người em họ Khương Hải Quyền mang đến cho ông một con cá mè lớn màu trắng và mười con cá trích.

Trời nắng nóng thế này, ông cũng không muốn nhóm lửa để nấu ăn nên đành đưa con trai cùng số cá đến nhà chị gái mình, vừa thăm gia đình thông gia, vừa ăn ké bữa tối. Không ngờ, chị gái ông thấy em trai đến liền kể chuyện Khương Cẩn mượn tiền để mở tiệm.

Bà ấy nghĩ rằng Khương Cẩn không nói với gia đình vì sợ bị ba mẹ đánh mắng nên đã lên tiếng kể thay cho cô.

“Ba ơi!” Khương Cẩn thấy ba mình nghiêm mặt bước ra thì biết rằng mọi chuyện đã bị lộ. Bởi vì trước đó, cô đã giấu nhẹm chuyện này để tránh bị ba mẹ ngăn cản nhưng bây giờ, mọi thứ đã chuẩn bị gần xong, cô không còn gì phải sợ, bèn bình tĩnh nói: “Ba có muốn qua xem cửa tiệm con thuê không? Các anh họ đang giúp con sửa sang lại đấy.”

Khương Vệ Dân nhìn đứa con gái gan dạ của mình, gương mặt tối sầm lại. Ông nhíu mày, quát lớn: “Con đúng là đáng đánh! Chuyện lớn như vậy mà cũng không bàn bạc trước với ba mẹ, con thật là…”

Lúc này, chú Kim Vĩ Cường vừa tan làm bước vào nhà, thấy em vợ với vẻ mặt đầy giận dữ đang mắng cháu gái. Ông ấy sợ ông sẽ đánh cô nên vội vàng đi tới chắn trước mặt Khương Cẩn, cười nói: “Vệ Dân, em làm gì thế? Cẩn Cẩn ngoan thế này mà, sao em lại mắng con bé. Nếu Cẩn Cẩn là con gái anh, anh nhất định sẽ không nỡ nặng lời với con bé.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Anh rể, anh có biết nó đã làm gì mà không nói với ai không?” Khương Vệ Dân cảm thấy lửa giận đang dâng trào trong ngực, ông gần như nghiến răng mà kể lại mọi chuyện.

Kim Vĩ Cường hơi ngạc nhiên, ông ấy quay lại nhìn khuôn mặt cứng cỏi và bình tĩnh của cô cháu gái. Rõ ràng là Khương Cẩn không cảm thấy mình đã làm sai. Ông ấy đành vỗ vai em vợ, nhẹ nhàng nói: “Cẩn Cẩn có chí tiến thủ, biết tự mình tìm cách kiếm tiền, em cứ để con bé thử xem sao!”

Rồi ông ấy thân mật kéo em vợ mình đi vào trong, chân thành khuyên nhủ ông: “Chúng ta bây giờ lớn tuổi rồi, không còn nhiệt huyết nữa! Bọn trẻ đang ở cái tuổi “nghé không sợ cọp”(1). Cứ để chúng thử sức đi. Người ta thường nói không đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại, phải để chúng thử mới biết được.”

Nghe vậy, cơn giận trong lòng Khương Vệ Dân vơi đi nhiều. Dù sao hôm qua ông cũng đã ăn bánh bao do con gái mình làm, mà chị gái ông cũng cảm thấy việc làm ăn của cô chắc chắn khả thi nên mới đồng ý.

Tuy vậy, trong lòng ông vẫn còn chút uất ức, không chỉ vì con gái gan lớn mà còn vì cô lại đến tìm chị gái của ông trước tiên. Điều này khiến ông tự hỏi, có phải trong mắt con gái, cả ông và vợ đều không có bản lĩnh nào không?

Khương Cẩn nhân lúc đó lẻn vào bếp giúp một tay. Bà nội Khương đã làm sạch cá và đang nấu món cá kho, còn cô thì ngoan ngoãn gói nốt chỗ bánh bao còn lại.

Cô gói thêm sáu xửng nữa, vừa đủ hết chỗ thịt còn lại, Sau đó, cô đem bốn xửng bánh bao ấy đi hấp. Cô nói với bà nội một tiếng rồi đi ra ngoài thì phát hiện ba mình và mọi người đều đã rời đi.

Đi đến cửa tiệm của mình, cô thấy ba và chú đã xắn tay áo lên, bận rộn với việc sơn lại tường, hai người anh họ của cô thì đang phụ việc. Ai nấy đều làm việc rất nhiệt huyết, bầu không khí bận rộn mà lại vô cùng vui vẻ.

(1) Không sợ trời, không sợ đất. Thành ngữ, chỉ những người trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng rất dũng cảm và không biết sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play