Kỳ Tư Niên cười gượng gạo: “Không phải, sợi dây chuyền cháu mua về làm bằng chất liệu dạ quang, phải tắt đèn nhìn mới đẹp.”
Kỳ Dã “à” một tiếng, cũng không nói thêm.
Không khí ngoài ban công trở nên kỳ lạ, Kỳ Tư Niên đành tìm chủ đề để nói: “Chú Dã, chú thấy nó có hợp với Khuynh Tuyết không?”
Trên cầu thang xoắn ốc vang lên tiếng nói của Cố Nam Chi: “Anh Hai, thím Ba gọi anh kìa.”
Kỳ Tư Niên xuống tầng trả lời: “Tới đây!”
Nguyễn Khuynh Tuyết mấp máy môi, lo lắng khi Kỳ Tư Niên bỏ lại cô vào lúc này, nhưng không thể gọi cậu ta ở lại.
Kỳ Tư Niên chạy quá nhanh.
Trong nháy mắt, trên ban công gác lửng chỉ còn lại một mình Nguyễn Khuynh Tuyết. Cô bối rối tìm chủ đề để nói: “Chú Dã, sao chú lại lên đây?”
Vừa nói xong cô thấy như mình vừa làm chuyện xấu, trong lòng không yên.
Kỳ Dã từ từ đi về phía lan can: “Hóng gió.”
Nguyễn Khuynh Tuyết bối rối hơi né tránh, lại thấy anh dừng lại trước mặt cô: “Dây chuyền hợp lắm.”
Nguyễn Khuynh Tuyết còn chưa kịp phản ứng lời anh nói đã vội vã thốt lên: “Đúng vậy, hơn nữa còn rất đẹp.”
Giọng Kỳ Dã hơi trầm, giống như đang đánh giá một cách khách quan: “Nhưng tôi nhớ bình thường khi múa em thường không đeo dây chuyền.”
Ngón tay cô siết nhẹ, chuyện này là thật: “Dạ, vì vậy chỉ có thể giữ lại làm kỷ niệm.”
Kỳ Dã từ chối cho ý kiến: “Cũng là tấm lòng của nó.”
Trong giây lát hai người không nói chuyện với nhau, sự im lặng khiến Nguyễn Khuynh Tuyết bồn chồn lo lắng.
Cô đang tính lấy cớ xuống tầng thì Kỳ Dã lên tiếng: “Tôi thấy hôm nay em không được vui.”
Khí chất của người đàn ông cao quý, trong gió xuân ấm áp mang lại cảm giác gần gũi thân thiện hơn một chút.
Khuôn mặt đẹp đẽ, sắc sảo, kết hợp với kính gọng vàng làm anh thêm phần nho nhã.
Nguyễn Khuynh Tuyết hoàn hồn, trong lúc hoảng hốt nhớ lại nửa tiếng trước Kỳ Tư Niên cũng nói câu này.
Biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao.
Kỳ Dã nói tiếp: “Có ngại nói cho tôi nghe lý do không?”
“Cũng không có chuyện gì.” Nguyễn Khuynh Tuyết đi đến cạnh lan can, động tác lễ phép giống như một học sinh ngoan trả bài với giáo viên.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đối diện với ánh mắt của Kỳ Dã: “Chú Dã, mấy hôm nữa Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh muốn cháu dẫn hai mươi người thân và bạn bè đến để tham gia kiểm tra chính trị và điều tra lý lịch gia đình. Chú… Đi được không ạ?”
Kỳ Dã gật đầu: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Nguyễn Khuynh Tuyết biết anh đang hỏi về chuyện khiến cô không vui.
Thật ra cô không lo về việc kiểm tra chính trị hay ghé thăm trường học và nhà họ Kỳ, điều cô lo là phải đi nhà của bác Cả.
Nhưng ý tứ của giảng viên chính là người thân của cô ở thành Bắc chỉ có họ. Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh kiểm tra nghiêm ngặt nên nhất định phải đến thăm hỏi nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Khuynh Tuyết mím môi, không muốn nói quá nhiều với Kỳ Dã: “Vâng, là vì chuyện này ạ.”
Kỳ Dã nhìn cô, giọng nói ôn hòa điềm tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Dừng khoảng chừng hai giây, Kỳ Dã nhẹ nhàng nói tiếp: “Yên tâm đi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết ngước mắt lên, lời nói của người đàn ông này rất có trọng lượng, tâm trạng nặng nề của cô dường như bị cái gì đó ngăn lại.
Cô mím môi khẽ khàn nói cảm ơn, đang nghĩ xem có nên ở lại với anh thêm một lát không thì Kỳ Dã nói: “Không có gì, em về chơi đi.”
“Dạ vâng.”
Nguyễn Khuynh Tuyết lễ phép xuống tầng.
Kỳ Dã đứng trên gác lửng, im lặng nghe người nhà tám chuyện ở sân hiên dưới tầng, nhiệt tình thảo luận về chuyện tình cảm của Kỳ Tư Niên.
Nguyễn Khuynh Tuyết xuống tầng đúng lúc nghe được những lời này.
Kỳ An Viễn chế nhạo Kỳ Tư Niên: “Con xem An Ny nhà anh Cả đã ba tuổi rồi, còn con, đã hai mươi bốn tuổi mà vẫn chưa có bạn gái. Khi nào con mới cho ba ôm cháu gái đây?”
“Không gấp.”
Sở Bình biết Kỳ Tư Niên không nói được gì đáng tin nên đi thẳng vào vấn đề: “Con gái lớn của nhà họ Tần ở Thượng Hải đến thành Bắc chơi, mẹ đã sắp xếp xong rồi, cuối tuần này hai đứa sẽ gặp nhau.”
Nguyễn Khuynh Tuyết cảm thấy tim mình nghèn nghẹn.
Cô biết một gia tộc như nhà họ Kỳ, hôn nhân cần phải mang lại lợi ích.
Kỳ Tư Niên không phải cháu trai trưởng, cũng không nắm quyền trong tập đoàn, nên phải bù đắp sự thiếu hụt này bằng phương diện khác, để sau này còn có thể đứng vững.
Cả nhà chú Ba đã có kế hoạch từ lâu, tìm một thông gia thích hợp. Từ trước đến nay, cô chưa từng nằm trong phạm vi quan tâm của họ.
Nguyễn Khuynh Tuyết không muốn nghe nữa, quay người trở về phòng.
Bóng dáng ủ rũ này của cô vẫn bị Kỳ Tư Niên nhạy bén nhận ra. Cậu ta nhíu mày nói: “Mẹ, sao mẹ lại tự ý sắp xếp vậy?”
“Thế nào là tự ý sắp xếp.” Sở Bình thúc giục: “Con vừa về nước, đúng lúc đang cần các mối quan hệ, không thành thì làm bạn cũng tốt.”
“Chú Dã còn chưa có bạn gái, con cần gì phải gấp chứ.” Kỳ Tư Niên đứng dậy: “Con không muốn làm lỡ dở con gái nhà người ta đâu.”
Nói xong, cậu ta nhanh chóng rời đi.
“Coi nó kìa, nhắc đến mấy chuyện này là lập tức bỏ đi.” Sở Bình giận không nói ời: “Đúng là lớn không làm gương, chỉ biết làm hư tụi nhỏ.”
Sở Bình nhìn Kỳ An Viễn: “Anh cũng mau chóng sắp xếp cho em trai của anh đi.”
Kỳ An Viễn không đồng tình: “Ai có thể làm chủ thay chú ấy chứ.”
Kỳ Minh San cười nói: “Tiểu Dã đã không ưa thì dù có là tiên nữ giáng trần cũng vô dụng. Chú ấy mà thích rồi thì sẽ tự sắp xếp chu đáo, không cần nhiều lời.”
Sau khi ông cụ Kỳ qua đời, nhà họ Kỳ đồng lòng để Kỳ Minh San quản lý. Cả gia đình chỉ có bà dám gọi Kỳ Dã như thế.
Nguyễn Khuynh Tuyết về phòng, khóa cửa lại. Cô ngồi trên sofa, nhìn sợi dây chuyền tinh vân dạ quang một lúc.
Giống như lời chú Dã nói, khi múa cô chưa bao giờ đeo dây chuyền.
Nguyễn Khuynh Tuyết bỏ dây chuyền vào túi xách rồi đi tắm.
Thật ra hôm nay cô cố ý trở về từ trường học tham gia mấy kiểu tụ họp mà bản thân cũng không thích là vì biết tối nay Kỳ Tư Niên sẽ về.
Quả nhiên, chuyện bản thân không thích sẽ không làm cô vui vẻ.
Nguyễn Khuynh Tuyết từ phòng tắm đi ra sấy khô tóc rồi nằm xuống, thấy tin nhắn của Kỳ Tư Niên: [Em ngủ rồi sao?]
Cô mím môi nhưng vẫn trả lời: [Chưa.]
[Vậy sao em về sớm vậy?]
Nguyễn Khuynh Tuyết không muốn nhắc đến chuyện mình đã nghe được cuộc nói chuyện ở sân hiên lúc nãy nên nói sang chuyện khác: [Sao lúc nãy ở gác lửng anh chạy nhanh vậy? Bỏ em lại một mình.]
[Ha ha ha chú Dã có thể ăn thịt em sao?]
Nguyễn Khuynh Tuyết không cam tâm bị cậu ta cười: [Anh không sợ thì chạy làm gì?]
[Ai nói anh không sợ, chú Dã mà đánh anh là đánh thẳng tay, nhưng lại rất săn sóc em.]
Sự thật đúng là vậy.
Nhưng trong nhà này trừ bác San ra, không ai là không sợ anh.
Tầm bảy, tám năm trước, khi cô chưa đến nhà họ Kỳ, nhà họ đã từng gặp khủng hoảng doanh nghiệp gần như sắp phá sản.
Nghe nói nguyên nhân là do chú Hai và chú Tư ham rẻ, dùng một lô linh kiện máy bay không đạt chuẩn dẫn đến phụ kiện máy bay của Kỳ thị hỏng hóc, khiến dư luận xôn xao.
Chính lúc đó, Kỳ Dã bị gọi về nước, đảm nhận cục diện rối loạn này.
Anh Hai và anh Tư của anh, còn có một đám lãnh đạo cấp cao khác bị anh tìm được bằng chứng tống vào tù. Một số công ty của tập đoàn nhà họ Kỳ bị niêm phong, phải bồi thường hơn một tỷ suýt nữa thì phá sản.
Sau đó nội bộ được thanh lọc, ông cụ Kỳ rút lui khỏi thương trường, dùng danh nghĩa của Kỳ Dã thành lập lại một tập đoàn sạch sẽ khác.
Nguyễn Khuynh Tuyết vẫn còn có chút ấn tượng với chuyện này. Nghe nói khi đó không có ai dám hợp tác hay đầu tư vào Quốc Hằng, chỉ có mình ba cô ra tay giúp họ, hoàn toàn cứu sống nhà họ Kỳ.
Cho nên Kỳ Dã rất quan tâm cô, nhưng điều này vẫn không làm giảm đi nỗi sợ hãi của cô đối với thủ đoạn của người này.
Kỳ Tư Niên lại nhắn tin: [Tối nay có mưa sao băng Gamma Normids, em có muốn đi xem không?]
Nguyễn Khuynh Tuyết nhìn đồ ngủ mình mới thay xong, đấu tranh một lúc rồi nhắn lại: [Xem ở đâu, sân thượng sao?]
Quả nhiên câu trả lời của Kỳ Tư Niên là: [Lên núi.]
Sau đó cậu ta gửi thêm một tin nhắn về tin tức thiên tượng, có vẻ rất phấn khích: [Tối nay điều kiện quan sát rất tốt, ánh trăng không ảnh hưởng nhiều, thời gian cao điểm là khoảng một giờ sáng, đi không?]
[Anh nhớ lần trước em nói muốn đi ngắm mà.]
Thật ra là Nguyễn Khuynh Tuyết giả vờ. Kỳ Tư Niên hào hứng chia sẻ những điều mình thích nên cô không muốn làm cậu ta mất hứng.
Cô thừa nhận tâm tư mình nhạy cảm, là kiểu người luôn muốn làm người khác hài lòng, lúc nào cũng động viên, để tâm đến người khác.
Nguyễn Khuynh Tuyết do dự một lúc, sau đó gõ chữ: [Em hơi mệt.]
Cô nhìn con trỏ nhấp nháy, rồi lại xóa toàn bộ, vẫn không thể từ chối lời mời, sợ làm cậu ta mất hứng: [Được, vậy anh đợi em một chút.]
Nguyễn Khuynh Tuyết xuống giường thay bộ quần áo leo núi.
Khi cô đang kẹp tóc thì Kỳ Tư Niên đến gõ cửa. Lúc này đã là mười giờ đêm, người lớn trong nhà cũng đã về phòng chuẩn bị đi ngủ, hành lang biệt thự chỉ có người giúp việc đi tới đi lui.
Nguyễn Khuynh Tuyết mở cửa, nhìn Kỳ Tư Niên thành thạo lén lút trốn nhà đi chơi vào lúc nửa đêm. Cậu ta nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới chui tọt vào phòng của cô.
Nguyễn Khuynh Tuyết bị cậu ta đẩy vào phòng, tim hẫng một nhịp.
“Anh quan sát rồi, ban công phòng em có thể trèo thẳng xuống vườn hoa. Vậy thì chúng ta có thể ra ngoài mà không bị phát hiện.”
Kỳ Tư Niên tự nhiên đi qua phòng ngủ của cô để đến ban công. Nguyễn Khuynh Tuyết nhìn xuống mới thấy có một cầu thang nhỏ dẫn thẳng xuống vườn hoa sau nhà.
Cô đi theo cậu ta xuống dưới, bây giờ mới chú ý vườn hoa sau nhà ở biệt thự trên núi của nhà họ Kỳ trồng toàn hoa sơn trà trắng. Từng lớp từng lớp tường hoa, vừa đến gần thì mùi hương thanh tao đã xông vào mũi.
Cô không thể không đi chậm lại, nên chỉ trong thời gian ngắn Kỳ Tư Niên đã cách cô một đoạn xa.
Có lẽ là do không nghe thấy tiếng bước chân nên Kỳ Tư Niên quay đầu lại nhìn cô: “Khuynh Tuyết, bên này!”
“Đến đây.” Nguyễn Khuynh Tuyết không thể không rời mắt, lon ton chạy theo sau.
Bọn họ xuống núi, đến chỗ khe núi thì Kỳ Tư Niên vẫy tay gọi một nhóm người cách đó không xa.
Nguyễn Khuynh Tuyết nhìn sang: “Anh biết họ sao?”
“Biết, là họ gọi anh đến.” Kỳ Tư Niên đưa cô qua đó.
Nhóm người trước mặt gồm ba nam, một nữ, ăn mặc rất chuyên nghiệp, còn mang theo chân máy ảnh và kính thiên văn.
Nhìn thấy Nguyễn Khuynh Tuyết, bọn họ không khỏi mỉm cười: “Còn dẫn bạn gái theo nữa kìa.”
Kỳ Tư Niên ngập ngừng: “Vẫn chưa phải, đừng có nói bậy.”
“À.” Nhóm người đều hiểu ẩn ý trong lời nói, chọc ghẹo cậu ta: “Vậy thì nhanh tay lên.”
Tim Nguyễn Khuynh Tuyết đập thình thịch, bước chân cũng hơi lảo đảo.
Cô gái trong đội, Cam Tư Dật cũng là người yêu thích thiên văn, ăn mặc trưởng thành, thấy cô lóng ngóng thì đi đến đỡ cô: “Chưa từng leo núi ban đêm đúng không?”
Nguyễn Khuynh Tuyết thành thật trả lời: “Chưa từng.”
“Hèn gì.” Cam Tư Dật quan sát cô một lúc rồi nói: “Đường núi không dễ đi, em mang giày sneaker như này rất dễ bị trượt.”
Kỳ Tư Niên nghe thế dừng lại, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Hôm nay tôi báo cho em ấy hơi gấp nên không nghĩ đến chuyện này.”
Cậu ta vòng trở lại thay Cam Tư Dật đỡ Nguyễn Khuynh Tuyết: “Để tôi.”
“Tôi dìu em ấy được rồi.” Cam Tư Dật cười từ chối: “Quan hệ giữa hai chúng ta như này mà cậu vẫn không yên tâm sao?”
Nguyễn Khuynh Tuyết cảm thấy mình hơi nhạy cảm, nếu không tại sao lại thấy khó chịu khi nghe những lời này.
“Sao có thể không yên tâm chứ.” Kỳ Tư Niên nhìn về phía Nguyễn Khuynh Tuyết, giống như đang hỏi ý cô.
Nguyễn Khuynh Tuyết ra hiệu cho cậu ta yên tâm: “Anh đi trò chuyện cùng mọi người đi, em đi với chị ấy là được rồi.”
Kỳ Tư Niên gật đầu: “Vậy anh đi đây.”
Cam Tư Dật hối thúc: “Đừng lề mề nữa, đi mau.”
Kỳ Tư Niên và họ dẫn đường, đi mãi đến vị trí quan sát không bị che chắn mới dừng lại.
Nguyễn Khuynh Tuyết giúp Cam Tư Dật dựng lều, Kỳ Tư Niên và những người khác cùng nhau dựng chân máy ảnh lên.
Cam Tư Dật hỏi cô: “Em ngắm mưa sao băng bao giờ chưa?”
Nguyễn Khuynh Tuyết đáp: “Chưa ạ.”
“Vậy hôm nay cho em mở mang tầm mắt.” Cô ta nói: “Trời hôm nay rất đẹp, không giống như lần trước chị và Tư Niên đi ngắm, đợi cả đêm trên núi vậy mà lại gặp sấm chớp mưa rào, làm hai bọn chị ướt nhẹp, hôm sau thì cảm luôn.”
Nguyễn Khuynh Tuyết cười cười nhưng cảm xúc trong lòng rất kỳ lạ.
Cô hỏi một câu như vô tình: “Hai người thường đi ngắm mưa sao băng sao?”
“Cũng thường, khi còn ở Anh hay đi. À đúng rồi, trước đây bọn chị là bạn học.” Cam Tư Dật đã dựng lều xong: “Bên đó có rất nhiều hiện tượng thiên văn đẹp, có cơ hội thì chúng ta đi chung.”
Nguyễn Khuynh Tuyết đồng ý với tâm trạng rối bời: “Được.”
Cam Tư Dật đụng đụng cô một chút: “Chị biết rất nhiều tai nạn xấu hổ của Kỳ Tư Niên, em muốn biết thì cứ hỏi chị.”
Kỳ Tư Niên nghe thấy thì lên tiếng: “Cậu đừng ăn nói linh tinh.”
“Sao, sợ Khuynh Tuyết biết à.” Cam Tư Dật dựng lều xong thì giúp họ chỉnh lại kính thiên văn: “Vậy thì cậu phải hối lộ tôi rồi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết mím môi, càng lúc càng cảm thấy mình như người ngoài cuộc: “Có cần em giúp gì không?”
Kỳ Tư Niên xua tay: “Không cần đâu, em ngồi nghỉ là được rồi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết im lặng, sợ bản thân vướng víu nên ngoan ngoãn ngồi trong lều.
Cô vẫn biết Kỳ Tư Niên nhiệt tình lại thân thiện nên có nhiều bạn. Từ nhỏ cậu ta đã thường đưa cô đi chơi. Lúc đó cô cũng giống như bây giờ ngồi ở một góc, nhìn từ xa thế giới phồn hoa của cậu ta giống như một bữa tiệc mãi không bao giờ tàn.
Từ nhỏ cô đã rất hâm mộ những người có thể luôn tự tin đứng giữa đám đông, ví dụ như Kỳ Tư Niên.
Ví dụ như Cam Tư Dật.
Nguyễn Khuynh Tuyết ngáp một cái. Có lẽ là do hôm nay đi xe mệt mỏi, lại cộng thêm leo núi một khoảng khá xa, cô vô thức ngủ thiếp đi.
Kỳ Tư Niên chuẩn bị xong quay lại lều. Thấy Nguyễn Khuynh Tuyết đã ngủ, cậu ta cố ý thả bước thật nhẹ.
Cậu ta cởi áo khoác, phủ lên người cô, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô ở khoảng cách gần. Bên ngoài Cam Tư Dật bất ngờ hô lớn: “Kỳ Tư Niên mau qua đây!”
Mí mắt của Nguyễn Khuynh Tuyết giật giật, Kỳ Tư Niên nhíu mày, đứng dậy đi ngăn Cam Tư Dật lại: “Cậu nhỏ tiếng chút đi, Khuynh Tuyết…”
“Cậu xem cậu xem, có một viên cầu lửa!”
Kỳ Tư Niên ngậm miệng, nhìn tấm hình chụp viên cầu lửa trong máy ảnh SLR của cô ta: “Mẹ kiếp, ngầu vãi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết tỉnh dậy nhìn thấy chính là hình ảnh Kỳ Tư Niên và Cam Tư Dật đứng gần nhau, cùng nhìn vào màn hình máy ảnh.
“Chậc, lại bị nhánh cây chắn mất, chúng ta phải dời lên phía trước một đoạn nữa.”
Kỳ Tư Niên cũng nghĩ vậy nên cùng họ dời vị trí của kính thiên văn.
Nguyễn Khuynh Tuyết được Cam Tư Dật gọi: “Khuynh Tuyết, qua dọn đồ giúp đi.”
“Dạ được.” Nguyễn Khuynh Tuyết không biết phải làm sao, cảm xúc dồn nén trong lòng càng lúc càng nhiều.
Khắp nơi trong khe núi đều là suối chảy róc rách, sương đêm làm ướt những viên đá cuội phủ đầy rêu xanh, ngay cả không khí cũng tràn ngập hơi ẩm.
Có lẽ là do hôm nay Nguyễn Khuynh Tuyết quá mệt, lại vừa tỉnh ngủ nên không có sức, giày sneaker giẫm lên một hòn đá phủ đầy rêu xanh, chỉ hơi sơ ý lập tức bị trượt ngã không hề phòng bị!
Cô mất thăng bằng, cả người ngã xuống!
Cam Tư Dật giật mình, vội vàng đến kéo cô lại nhưng vẫn không thể nào giữ chặt. Tiếng kêu hốt hoảng thu hút sự chú ý của những người khác.
Kỳ Tư Niên quay đầu thấy mấy người bạn của mình đi đến đỡ Nguyễn Khuynh Tuyết, trong lòng hoảng hốt, vội vã chạy về.
Một chân của Nguyễn Khuynh Tuyết trượt vào giữa hai hòn đá, bị trật hơi nặng.
Mọi người luống cuống tay chân mới dời được tảng đá lớn ra, Kỳ Tư Niên cũng nhấc được cái chân bị kẹt giữa hòn đá của cô ra.
Cảm giác đau đớn sắc bén liên tục truyền đến, cô hiểu rõ mình không thể nào tự quay về biệt thự được.
Kỳ Tư Niên ủ rũ tự trách mình, vội vã gọi điện cho tài xế trong nhà.
Nguyễn Khuynh Tuyết cũng hơi áy náy: “Không sao đâu, mọi người khó khăn lắm mới đến đây một lần, cứ kệ em đi.”
Kỳ Tư Niên quay sang nói với bạn: “Mọi người đi trước đi, tôi ở đây với Khuynh Tuyết.”
Cam Tư Dật mím môi nói: “Hay là để tôi ở lại với Khuynh Tuyết, cậu đi đi.”
Kỳ Tư Niên nhíu mày: “Không được, sao băng thì ngắm lúc nào chả được.”
Nguyễn Khuynh Tuyết nhìn sang.
Không bao lâu sau, tài xế trong nhà gọi điện thoại đến, nói là đang dừng ở đường quốc lộ gần chỗ họ nhất.
Cam Tư Dật muốn dìu Nguyễn Khuynh Tuyết thì bất ngờ bị Kỳ Tư Niên đẩy ra. Cậu ta không nói hai lời cúi người xuống ôm cô lên.
Động tác của cậu ta quá nhanh, gần như không cho ai thời gian phản ứng.
Thậm chí Nguyễn Khuynh Tuyết còn có thể nghe được nhịp tim cậu ta đập nhanh qua lớp áo mỏng.
Kỳ Tư Niên chạy ra đến đường quốc lộ gần nhất, thấy chiếc Bentley màu bạc quen thuộc của nhà mình đã đỗ ở đó.
Tài xế mở cửa sau, Kỳ Tư Niên khựng người lại, ngạc nhiên nhìn Kỳ Dã sắc mặt u ám bước xuống từ ghế sau, nghiêm khắc nhìn cậu ta.
Màn đêm dày đặc, gió núi lạnh lẽo, khí chất của Kỳ Dã như rừng núi ban đêm, mang lại cảm giác bị áp bức và tồn tại vừa lấn át lại vừa trầm ổn.
Anh đưa tay ra một cách dứt khoát, giọng nói lạnh lẽo xen lẫn tức giận: “Cháu chăm sóc em gái mình như vậy sao?”