Chương 2: Chú Út, cháu nhớ chú lắm
—Sáu năm sau—
Sập tối ở căn biệt thự khe núi, màn đêm yên tĩnh, trăng sao lấp lánh.
Nguyễn Khuynh Tuyết nhìn chiếc xe lái vào khu nghỉ dưỡng, điện thoại lại rung lên.
Tin nhắn gửi đến từ cô em họ Cố Nam Chi của nhà họ Kỳ: [Hôm nay anh Hai trở về từ London, chị có biết không?]
Nguyễn Khuynh Tuyết sững lại, biết rằng người anh Hai cô nàng nói là Kỳ Tư Niên. Cô thoát ra khỏi đoạn chat, thấy một tin nhắn mới trong khung chat được ghim trên cùng.
Tên được lưu là “Anh trai”: [Xuống máy bay rồi, lát nữa 7 giờ tối sẽ về đến nhà.]
[Có quà cho em, đợi anh nhé!]
Nguyễn Khuynh Tuyết sợ mình biểu hiện quá rõ ràng, cố nén cảm xúc, quay lại khung chat với Cố Nam Chi, gõ: [Không biết.]
Một lát sau, điện thoại lại rung lên. Cố Nam Chi lặp lại lời của cô: [Không biết ha ~]
Cách màn hình, Nguyễn Khuynh Tuyết cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt không tin tưởng và giọng điệu mờ ám cố ý lặp lại của Cố Nam Chi.
Suốt sáu năm ở nhà họ Kỳ, cô tiếp xúc với Kỳ Tư Niên và Cố Nam Chi đồng trang lứa với mình nhiều hơn. Mà so với bất cứ ai khác, e rằng chỉ có Cố Nam Chi mới hiểu rõ mối quan hệ khác thường giữa cô và Kỳ Tư Niên.
Nguyễn Khuynh Tuyết còn định lấp liếm gì đó thì đúng lúc tài xế dừng xe lại, nhắc nhở: “Cô Nguyễn, chúng ta đến nơi rồi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết cảm ơn rồi mở cửa xe.
Có lẽ trời vừa đổ một cơn mưa xuân, vừa bước xuống, cô đã ngửi được mùi cỏ cây phủ khắp núi rừng.
Người giúp việc tiến lên đón lấy chiếc túi của Nguyễn Khuynh Tuyết, dẫn cô đến sân hiên biệt thự.
Từ xa, Nguyễn Khuynh Tuyết nghe thấy tiếng cười đùa ở sân hiên: “Các cô các bác đến rồi sao?”
“Đến cả rồi.” Người giúp việc mỉm cười nói: “Họ vừa nhắc tới cô đấy.”
Hai nhà Nguyễn - Kỳ có quan hệ thân thiết, mỗi dịp xuân về đều sẽ tụ họp với nhau.
Kể từ khi Nguyễn Khuynh Tuyết chuyển vào nhà họ Kỳ, sau đó chị họ cô lại gả tới đây, mối quan hệ của hai nhà càng thêm gần gũi. Người giúp việc dẫn cô tiến vào: “Chị họ cô cũng dẫn theo An Ny đến rồi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết hơi khựng người rồi đáp lại không mấy tự nhiên.
Người mà chị họ cô kết hôn là cháu trai trưởng nhà họ Kỳ, con trai của chú Hai. Kỳ Tư Niên và Cố Nam Chi đều lễ phép gọi vợ chồng họ một tiếng anh chị Cả. Năm ấy, cả nhà bác trai cô tự hào vì đã đậu lên được cành cao này, mang sính lễ cả hơn trăm triệu ra để phô trương danh tiếng, vẻ vang vô cùng.
Nhưng hơn phân nửa số tiền đó đều là di sản ba cô chuyển nhượng.
Nguyễn Khuynh Tuyết không phải là không nghĩ đến việc làm lớn chuyện, nhưng khi đó cô chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, không nơi nương tựa, thậm chí còn phải dựa vào nhà bác trai. Dù cô có làm ầm ĩ thế nào cũng không thể chống lại vợ chồng bác trai đã lăn lộn mấy chục năm trên thương trường.
Có một vài mối quan hệ, lúc cần thiết vẫn nên duy trì mặt ngoài.
Nhưng may thay, tờ giấy nợ tám mươi triệu bán nhà vẫn còn trong tay cô. Bản nợ giả cô để trong ngăn tủ đã bị bọn họ trộm lấy vứt đi, cho rằng như vậy là mọi chuyện êm đẹp.
Cô không vội, đợi thêm chút nữa cả vốn lẫn lãi sẽ tăng cao, lúc trả lại có thể sẽ là chín mươi triệu.
Nguyễn Khuynh Tuyết cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, từ từ đi đến sân hiên.
Mọi người trong sân thấy cô trở lại thì càng thêm náo nhiệt.
“Khuynh Tuyết về rồi à.” Kỳ Minh San gọi cô lại gần.
“Bác San.” Nguyễn Khuynh Tuyết lần lượt chào hỏi các bậc cô chú.
Kỳ Minh San kéo cô lại gần: “Khuynh Tuyết nhà chúng ta thật là xuất sắc, có ai xem Gala mừng xuân chưa?”
“Đây là Khuynh Tuyết nhà mấy người sao?” Nguyễn Văn Hoắc đùa: “Chúng tôi đâu có nói sẽ tặng con bé cho mấy người đâu.”
Nguyễn Khuynh Tuyết khiêm tốn nói: “Chỉ là vũ công phụ họa thôi ạ.”
“Vũ công phụ họa đã rất giỏi rồi, Khuynh Tuyết năm nay không phải còn thi đỗ vào Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh sao?” Chú ba Kỳ An Viễn cười nói: “Nếu Tư Niên có thể hiểu chuyện bằng một nửa cháu thì tốt biết mấy.”
Nhắc đến Kỳ Tư Niên, trái tim Nguyễn Khuynh Tuyết khẽ lỡ nhịp. Bàn tay giấu dưới bàn của cô khẽ siết chặt lại.
Nguyễn Văn Hoắc khách sáo hỏi: “Hôm nay Tư Niên có về không?”
“Chắc vừa mới xuống máy bay, chú Dã đi đón rồi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết cố kiềm chế tâm trạng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cố Nam Chi nháy mắt với cô.
Nguyễn Khuynh Tuyết giả vờ như không thấy.
Năm đó, cô vừa mới đến nhà họ Kỳ, chuẩn bị thi tuyển vào trường nghệ thuật, Kỳ Tư Niên đã hùng hồn tuyên bố sẽ cùng cô đi Thanh Bắc. Kết quả điểm thi thiếu khoảng một trăm.
Thật ra điểm của cậu ta cũng đủ cho các trường ở địa phương, nhưng Kỳ An Viễn cảm thấy nếu nói ra sẽ rất mất mặt, nên đã đưa cậu ta sang Anh.
Không biết Cố Nam Chi đến gần từ lúc nào, ngồi xuống bên cạnh và khều khều cô một cách mờ ám.
Nguyễn Khuynh Tuyết cảnh giác nhìn Cố Nam Chi, sợ cô nàng mồm miệng không yên sẽ nói ra những lời không nên trước mặt nhiều người lớn như thế này.
Cố Nam Chi quá hiểu cô: “Thôi thôi, không nói về người khác với chị nữa.”
Cô nàng tiện tay đưa điện thoại cho cô xem: “Chị nhìn này, đây là chị đúng không?”
Nguyễn Khuynh Tuyết hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một bức ảnh Gala mừng xuân bị phóng to đến mức mờ đi trên màn hình điện thoại.
“Ừm…” Nguyễn Khuynh Tuyết nói thẳng: “Đây là linh vật.”
Thậm chí còn không phải là người.
Cố Nam Chi: “...”
Cố Nam Chi ngượng ngùng chớp chớp mắt: “Chờ em tìm thêm chút nữa.”
“Đừng tìm nữa, chị có ảnh của buổi tập, em muốn xem không?”
Mắt Cố Nam Chi sáng lên: “Muốn, muốn, muốn, gửi cho em đi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết gửi bức ảnh cho cô nàng.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, mọi người ở sân hiên nhìn sang, không biết ai đó lên tiếng: “Tư Niên về rồi.”
Cả nhà rối rít đứng dậy, bao gồm cả Nguyễn Khuynh Tuyết.
Kỳ Tư Niên bước vào, từ xa chào bác San một tiếng.
Mọi người mồm năm miệng mười quan tâm hỏi han cậu ta đi đường có mệt không, bên ngoài thế nào.
Nguyễn Khuynh Tuyết đứng giữa đám đông, nhìn cậu thiếu niên mặc áo khoác bóng chày màu trắng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cậu ta mỉm cười trả lời từng người một, lúm đồng tiền ẩn hiện trên má.
Nhìn một lát, ánh mắt cậu ta nhanh chóng xuyên qua đám đông, dừng lại trên người Nguyễn Khuynh Tuyết.
Cậu ta như định nói gì đó nhưng lại bị người lớn kéo đi: “Cháu thật biết chọn thời gian để về, vừa mới nướng xong một nồi bò Wagyu.”
Nguyễn Khuynh Tuyết ngừng lại, đang định đi vào thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, mạnh mẽ vang lên từ cửa.
Tiếng giày da đạp trên gạch men, từng bước lại gần.
Cô quay đầu lại, vô tình chạm mắt với Kỳ Dã vừa mới vào nhà.
Người đàn ông mang theo hơi sương trong lành từ bên ngoài, nhẹ nhàng, ấm áp, đến cả khuy áo khoác đều cài chặt khít, chỉnh tề gọn gàng đến mức khó tin. Dáng người cao ráo của anh bị ánh sáng ngoài hành lang hắt vào, kéo thành một bóng dài, áp gần đến bên cạnh giày sneaker trắng của Nguyễn Khuynh Tuyết.
Cảm giác bị áp bức ập đến khiến cô phải dừng bước, nhìn anh và khẽ chào: “Chú Dã.”
Nói xong, Nguyễn Khuynh Tuyết lại cảm thấy giọng mình quá nhỏ, sợ là Kỳ Dã cũng không nghe thấy.
Ánh mắt của Kỳ Dã dừng trên người cô một lúc, có lẽ đã nghe được.
Nguyễn Khuynh Tuyết tránh đi ánh mắt anh, quay đầu lại thì thấy cô bé Kỳ An Ny ba tuổi đang chạy về phía Kỳ Tư Niên, nhào vào lòng cậu ta: “Chú Út!”
Kỳ Tư Niên ôm cô bé lên: “An Ny!”
Khoảnh khắc này tạo nên sự khác biệt rõ rệt với lời chào “Chú Dã” lén lén lút lút vừa rồi của Nguyễn Khuynh Tuyết.
Ngay sau đó, Kỳ An Ny hôn Kỳ Tư Niên “chụt” một cái: “Chú Út, cháu nhớ chú lắm.”
Âm thanh của nụ hôn khiến gân cốt Nguyễn Khuynh Tuyết tê cứng, rồi càng thêm lúng túng, cảm giác như mỗi một hành động của Kỳ Dã ở bên cạnh đều bị phóng đại.
Tiếng bước chân tiến lại gần, Kỳ Dã đến bên cạnh cô, giọng trầm ấm vang lên: “Về lúc nào vậy?”
“Vừa mới về.” Nguyễn Khuynh Tuyết lại bổ sung thêm: “Dạo này đang viết luận văn ở trường.” Nên mới không về.
Năm mới cô chuẩn bị tiết mục cho Gala mừng xuân, sau đó ở lại trường chuẩn bị thi vào Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh thì ở lại trường, thi xong lại bận rộn với luận văn. Tính ra, nửa năm qua, số lần cô về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nguyễn Khuynh Tuyết sợ mình không về nhà lâu như vậy sẽ khiến Kỳ Dã không vui, nhưng chắc là cô nghĩ nhiều rồi.
Kỳ Dã chỉ gật đầu: “Phòng của cháu luôn có người dọn dẹp, nếu muốn về nhà, cứ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ cho người đến đón cháu.”
“Dạ vâng.”
Lời này khiến Nguyễn Khuynh Tuyết cảm thấy nếu mình không về thăm ông chú này thì sẽ không thích hợp cho lắm.
Năm đó, Nguyễn Khuynh Tuyết dầm tuyết bị cảm lạnh đến sốt cao, thoạt đầu chỉ đến nhà họ Kỳ ở tạm vài ngày, người nhà họ Kỳ đã gọi điện cho mẹ cô.
Tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình cô đặc biệt, ba mẹ ly hôn từ sớm, mẹ cô lấy chồng ở nước ngoài, lúc đó đang mang thai ba tháng. Vì là sản phụ lớn tuổi, các cuộc kiểm tra thai kỳ luôn cho thấy rủi ro cao. Khi bà về nước đón cô, lại gặp phải bác gái đến nhà họ Kỳ đòi người.
Hai bên ồn ào một trận, phiền phức là vì Nguyễn Khuynh Tuyết học múa cổ điển, ở lại trong nước sẽ thích hợp hơn. Cuối cùng ông cụ Kỳ quyết định giữ cô lại.
Những năm qua luôn là Kỳ Dã chăm sóc cô, Nguyễn Khuynh Tuyết cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, chỉ là gần đây quá bận rộn nên mới không thể về thăm anh.
Kỳ Minh San gọi cô: “Khuynh Tuyết, mau lại đây ăn cơm.”
Nguyễn Khuynh Tuyết đáp lời, đi đến trước bàn ăn.
Cố Nam Chi đợi cô đã lâu, thấy cô đến thì thần bí vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Nguyễn Khuynh Tuyết đi tới phía trước một cách hoài nghi, vừa ngồi xuống thì thấy Kỳ Tư Niên đi rửa tay quay lại, bước đến chỗ ngồi bên cạnh cô.
Kỳ Tư Niên thấy cô ngồi bên cạnh mình hơi ngẩn ra, sau đó cười cười ngồi xuống.
Nguyễn Khuynh Tuyết mím môi nhìn về phía Cố Nam Chi.
Vẻ mặt Cố Nam Chi như viết dòng chữ “Khen em đi”.
Dưới bàn, chân Nguyễn Khuynh Tuyết khẽ đụng vào đầu gối Cố Nam Chi, cô nàng cũng đụng lại cô.
Cố Nam Chi lên tiếng: “Anh Hai, trước đây anh hỏi em về bức ảnh, em đã gửi cho anh rồi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết cảm giác không ổn: “Ảnh gì vậy?”
Cố Nam Chi hạ giọng: “Còn có thể là ảnh gì nữa, chính là hình của chị đó.”
Kỳ Tư Niên không ngờ Cố Nam Chi lại thẳng thắn như vậy, vành tai ửng đỏ lên: “Anh định mang đi khoe với bạn bè, chuyện này phải đi khoe đàng hoàng mới được.”
Cậu ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Năm nay em tốt nghiệp phải không?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Khuynh Tuyết đang chuẩn bị gắp đồ ăn, đưa đũa ra thì thấy trước mặt chỉ có một đĩa cà rốt trộn, nên đành gắp lên: “Cuối cùng cũng sắp tốt nghiệp rồi.”
“Tốt nghiệp xong anh dẫn em đi du lịch châu Âu nhé?”
“Con chỉ biết chơi.” Sở Bình cắt lời cậu ta: “Em con đã đỗ vào Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh rồi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết hoàn toàn không nghe họ nói gì, sau khi gắp món ăn, cô chỉ đắm chìm trong sự tuyệt vọng nhìn đĩa cà rốt duy nhất trước mặt.
Đây là bàn dài, người thì nhiều, trước mặt mỗi người chỉ có một vài món ăn, không lẽ cô phải ăn cà rốt suốt cả buổi tối sao.
Kỳ Tư Niên phản bác mẹ mình, muốn phải “học đi đôi với giải trí”, bất ngờ bị Kỳ Dã gọi: “Lại đây giúp một tay.”
Kỳ Tư Niên ngẩng đầu nhìn qua, dạ vâng đứng dậy: “Đến ngay ạ.”
Cậu ta đi đến cạnh lò nướng, Kỳ Dã đưa hai đĩa bò Wagyu, một đĩa cơm gan ngỗng, một đĩa bánh Basque phô mai lava, và cuối cùng là ly cocktail dâu sủi bọt cho cậu ta.
Kỳ Tư Niên chạy đi chạy lại ba lần. Mỗi lần cậu ta trở lại, Nguyễn Khuynh Tuyết đều như thấy được vị cứu tinh.
Lần cuối cùng, Kỳ Tư Niên nhận ra, chủ động đưa ly cocktail cho Nguyễn Khuynh Tuyết: “Khuynh Tuyết thích uống vị dâu.”
Cố Nam Chi đúng là độ tuổi hai mươi, thích trêu chọc: “Anh Hai nhớ rõ thế.”
Nguyễn Khuynh Tuyết lại len lén đá cô nàng một cái.
Kỳ Tư Niên cũng đưa một ly nước ép xoài cho Cố Nam Chi: “Có gì khó nhớ đâu, anh vẫn nhớ em thích uống nước ép xoài.”
Sở Bình nhìn qua nhìn lại giữa họ, không biết cố ý hay vô tình: “Quan tâm đến sở thích của các em là chuyện anh trai nên làm.”
Mối quan hệ anh em này bị nhấn mạnh quá mức, khiến Nguyễn Khuynh Tuyết cảm thấy có hơi không yên lòng. Cô cũng không biết liệu Sở Bình có ý đó hay không, chỉ sợ bản thân lại nhạy cảm suy nghĩ quá nhiều.
Cố Nam Chi không tinh tế chẳng chú ý gì cả, chỉ lo gõ điện thoại gửi tin nhắn cho Nguyễn Khuynh Tuyết: [Sao chị cứ đá em vậy?]
Nguyễn Khuynh Tuyết trả lời lại: [Em không biết vì sao chị đá em à?]
[Anh ấy ra nước ngoài sáu năm, hai người đã đợi sáu năm, giờ anh ấy trở về, đương nhiên là phải xông lên rồi.]
[Em không quan tâm, sau này có dự tiệc cưới thì em phải ngồi bàn chính.]
Nguyễn Khuynh Tuyết gửi hình biểu tượng bịt miệng, rồi cất điện thoại đi.
Cố Nam Chi quay đầu nhìn cô.
Lúc này, Kỳ Tư Niên mới đeo găng tay, bóc xong vỏ một con tôm hùm và đặt vào bát của Nguyễn Khuynh Tuyết.
Vẻ mặt Cố Nam Chi hưng phấn không thôi.
Nguyễn Khuynh Tuyết chỉ biết cúi đầu xuống ăn, làm ngơ bầu không khí kỳ lạ đang ngày càng trở nên khó kiểm soát.
Mùi bạc hà từ người đã lâu không gặp đang ngồi bên cạnh cô tỏa ra, chỉ cần quay đầu là có thể ngửi thấy. Ly cocktail dâu sủi bọt trong miệng cô, ngực và thậm chí là trái tim cô cũng như đang nổi bọt bong bóng.
Tiệc nướng ngày xuân, một bên người lớn bàn chuyện công việc, một bên bọn trẻ chuyện trò, bầu không khí cũng khá thoải mái.
Khu rừng này thuộc khu nghỉ dưỡng, non xanh nước biếc, bốn mùa quanh năm đều có người đến đây nghỉ dưỡng, xem như là nơi vừa yên tĩnh lại không thiếu sức sống sôi động.
Nhà họ Kỳ đã mua một ngôi biệt thự ở đây, nằm ở sườn núi, ban đêm có thể nhìn thấy ánh đèn từ khu thành thị phía xa, cũng có thể thấy những đốm sáng lấp ló của người cắm trại hoặc quan sát thiên văn dưới chân núi.
Như thể thoát khỏi trần thế, nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa rực rỡ, thoát ly bên rìa thế tục.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Khuynh Tuyết tựa vào lan can ban công nhận được tin từ Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh gửi đến những người đã đỗ phỏng vấn, thông báo không bao lâu nữa bọn họ sẽ tiến hành kiểm tra chính trị và điều tra lý lịch tại nhà và trường học.
Nói một cách đơn giản, đó là quá trình các nhà lãnh đạo tương lai đến thăm nhà, thông qua trò chuyện với gia đình và bạn bè để tìm hiểu tình trạng tư tưởng, cách sống và bối cảnh trưởng thành của ứng viên, xem có phù hợp với tiêu chuẩn tuyển dụng hay không.
Đến nhà…
Nguyễn Khuynh Tuyết ngước mắt nhìn vợ chồng bác Cả của mình trong đám đông, rồi buồn bực dời ánh mắt đi.
Họ vốn không coi trọng việc cô học múa, cô cũng không thể trông mong vào họ nói tốt giúp cô.
Những năm trước đã có trường hợp phụ huynh nói sai, hủy đi tư cách tuyển chọn của con mình.
Đặc biệt là đơn vị cấp cao như Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh, họ lại càng rất nghiêm khắc.
Nguyễn Văn Hoắc uống hơi nhiều, đang thúc giục An Ny: “Mấy hôm nay An Ny ở trường mẫu giáo học được một điệu múa mới, An Ny mau biểu diễn cho mọi người xem đi.”
Kỳ An Ny đang cắn miếng bánh kem tỏ ra không mấy hào hứng.
Đến một độ tuổi nhất định, người lớn sẽ tự nhiên càng ngày càng thích xem con cháu mình biểu diễn, lập tức xôn xao đồng thanh dụ dỗ: “An Ny giỏi quá đi.”
“Chương trình gì vậy, cho các cô xem với?”
Nguyễn Khuynh Tuyết đang xác nhận với giảng viên, liệu kiểm tra chính trị và điều tra lý lịch nhất định phải đến nhà họ Nguyễn không.
Ngay sau đó cô liền bị chị họ điểm danh: “An Ny thích học múa, đúng lúc có thể để Khuynh Tuyết chỉ dẫn.”
Bác gái cũng phụ họa: “Đúng vậy, để Khuynh Tuyết đến dạy An Ny xem sao?”
“Đúng rồi, Gala mừng xuân cháu múa gì vậy?”
Nguyễn Khuynh Tuyết cầm điện thoại không kịp phản ứng.
Thôi Phượng Lan nhân cơ hội chỉ trích: “Người lớn đang nói chuyện với cháu, sao cháu lại chơi điện thoại, đừng có không lễ phép như vậy. Lại đây.”
Nguyễn Khuynh Tuyết nín thở, không hiểu sao bị kéo vào, lại còn bị chỉ trích là không lễ phép: “Cháu đang có chút việc.”
Thôi Phượng Lan cười nói: “Nhìn kìa, không gọi thì không có việc gì, gọi là có việc ngay.”
“Ha ha ha.” Có người phụ họa: “Bây giờ bọn trẻ đều như vậy, gọi không nhúc nhích, nhà chúng tôi cũng thế.”
Trong nhà, Kỳ Dã đang trò chuyện với Kỳ An Viễn về công ty đột ngột dừng lại, vỗ vào Kỳ Tư Niên đang mải nhìn điện thoại.
Kỳ Tư Niên quay đầu nhìn đôi mắt u ám của Kỳ Dã, theo phản xạ ngồi thẳng lưng lên: “Chú Dã.”
Kỳ Dã nhắc nhở: “Trái cây và trà bánh đến rồi, cháu gọi Khuynh Tuyết đi lấy đi.”
“Vâng.” Kỳ Tư Niên cất điện thoại đi.
Đang trong tình huống khó xử, Nguyễn Khuynh Tuyết thấy Kỳ Tư Niên cười nói bước từ trong nhà ra: “Sao lại náo nhiệt như vậy?”
Cậu ta kéo Nguyễn Khuynh Tuyết qua, đồng thời giải thích với người lớn: “Các chú các bác, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, đồ ăn đến rồi, bọn cháu đi lấy đây.”
Nguyễn Khuynh Tuyết đi theo Kỳ Tư Niên đến sân sau. Vừa rời khỏi sân hiên, Kỳ Tư Niên tự nhiên buông tay, cảm giác ấm áp vẫn còn lưu lại trên cổ tay cô.
Không biết có phải là ảo giác không nhưng anh ấy dường như luôn xuất hiện vào lúc cô cần nhất.
Họ vừa rời khỏi sân hiên, Kỳ Dã và Kỳ An Viễn đi từ trong nhà ra.
Khi Kỳ Dã đến, không khí ở sân hiên bỗng trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Mọi người đều có phần e ngại người nắm quyền nho nhã và uy nghiêm này.
Nhưng Kỳ Dã chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, anh yên tĩnh, bình thản ngồi ở một góc, điềm tĩnh ôn hòa: “Khuynh Tuyết đã đặt anh đào phấn ngọc và dâu tây ngọc trai đen được chuyển đến bằng máy bay, lát nữa mọi người nếm thử xem.”
Kỳ An Ny chớp chớp đôi mắt to tròn: “Anh đào phấn ngọc là gì vậy ạ?”
Có người đã nghe nói đến: “Đó là giống mới được Viện Nông nghiệp phát triển trong năm nay. Tôi cũng muốn đặt nhưng không được, có lẽ Khuynh Tuyết đã tốn không ít công sức.”
Kỳ Minh San cười rồi chạm vào vai Thôi Phượng Lan: “Nhìn kìa, vừa rồi con bé thật sự đang bận việc, bà hiểu lầm rồi phải không?”
Thôi Phượng Lan cười ngượng ngùng: “Tôi chỉ đùa với nó thôi.”
Kỳ Dã im lặng ngồi bên cạnh, những ngón tay với khớp xương rõ ràng xoay nhẹ chuỗi trầm hương trên cổ tay. Đầu ngón tay vương mùi hương lành lạnh của trầm, ánh mắt sâu như vực băng lạnh lẽo, không một gợn sóng.
Trong căn bếp nhỏ của biệt thự, Kỳ Tư Niên và người giúp việc chuyển chiếc hộp xốp lạnh lên bàn.
“Wow, quả anh đào này thật đẹp.” Kỳ Tư Niên rửa sạch một quả rồi đưa cho Nguyễn Khuynh Tuyết: “Nếm thử đi.”
Cậu ta đưa thẳng đến gần môi cô.
Cử chỉ thân mật như đút ăn này khiến Nguyễn Khuynh Tuyết bất giác sững người. Cô nhìn ra dáng vẻ tự nhiên hào hứng này của Kỳ Tư Niên hẳn là anh không có quá nhiều tâm tư. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô vẫn không chắc chắn anh thật sự nghĩ gì về cô.
Trong lúc do dự, Nguyễn Khuynh Tuyết nghe có tiếng bước chân, nên vẫn là đưa tay ra nhận lấy.
Anh đào phấn ngọc có hương thơm ngọt ngào, vừa cho vào miệng mọng nước tuôn trào. Nguyễn Khuynh Tuyết gật đầu, giọng rất lãnh đạm: “Thật sự rất ngon.”
Kỳ Tư Niên nhìn cô một lúc, đột ngột hỏi: “Em có chuyện gì không vui à?”
Nguyễn Khuynh Tuyết hơi buồn bực vì liệu rằng mình có biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng hay không: “Có thể nhìn ra sao?”
“Không rõ lắm, nhưng anh không biết có chuyện gì.” Kỳ Tư Niên lau sạch tay, giao phần còn lại cho người giúp việc: “Đi, lên ban công gác lửng đợi anh, anh đi lấy quà cho em.”
Nguyễn Khuynh Tuyết bị Kỳ Tư Niên đẩy lên tầng.
Ban công gác lửng và sân hiên không ở cùng một bên nhưng cách không xa, Nguyễn Khuynh Tuyết đứng trên ban công chờ Kỳ Tư Niên có thể nghe được tiếng hỏi thăm của các cô chú ở sân hiên: “Sao Khuynh Tuyết vẫn chưa quay lại?”
Kỳ Tư Niên giúp cô tìm một lý do thích hợp: “Gần đây em ấy quá mệt, cháu bảo em ấy đi nghỉ trước.”
“Gần đây Khuynh Tuyết rất vất vả…”
Nguyễn Khuynh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tựa vào lan can hóng gió.
Góc ngắm ở đây thật đẹp, có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh giữa khe núi, còn nghe được tiếng nói chuyện của đội quan sát thiên văn. Có vẻ như họ đến để quan sát đo đạc mưa sao băng.
Nguyễn Khuynh Tuyết nhớ tới Kỳ Tư Niên rất có hứng thú với những thứ này, anh ấy đã từng học thêm chuyên ngành phụ Thiên văn học ở đại học, còn thường mang theo máy ảnh SLR vào núi để chụp các hiện tượng thiên văn khác nhau.
Có một thời gian Nguyễn Khuynh Tuyết đã học thêm kiến thức về thiên văn, để có thể tìm ra chủ đề chung khi nói chuyện với cậu ta.
Nhưng dù bầu trời sao có đẹp và huyền ảo đến đâu, khi rơi vào sách vở lại trở thành những kiến thức phức tạp, rườm rà, khô khan và vô vị. Cô đã rất cố gắng học nhưng rồi lại quên. Về sau, cô đành tìm một số tin tức về thiên văn và tinh tượng để gửi cho cậu ta.
Kỳ Tư Niên đặt đồ xuống rồi nhanh chóng chạy đi. Khi lên tầng, cậu ta đột nhiên tắt đèn trên ban công.
Xung quanh đột nhiên chìm trong bóng tối, Nguyễn Khuynh Tuyết mượn ánh sao lờ mờ từ bên ngoài nhìn cậu ta đi lên, bất chợt cảm thấy căng thẳng: “Sao anh lại tắt đèn?”
Ánh sáng mờ tối mang theo bầu không khí mập mờ khó diễn tả. Tiếng bước chân cậu ta đến gần ngày càng rõ ràng.
“Cho em xem cái này.” Kỳ Tư Niên đi đến trước mặt cô, lấy một chiếc hộp mở ra. Tinh vân dạ quang đột nhiên xuất hiện, ánh sáng xanh nhạt từ các tinh thể phản chiếu, tạo ra những đốm sáng nhỏ li ti.
Nguyễn Khuynh Tuyết nín thở: “Cái này hình như là thứ anh đã chụp lần trước.”
“Đúng rồi, bức ảnh đó đã được Đài thiên văn Y Phất Lãng thu nhận. Lúc đó anh đã vẽ một sợi dây chuyền tinh vân dạ quang, bảo họ làm ra nó, có đẹp không?”
Nguyễn Khuynh Tuyết thốt lên từ đáy lòng: “Đẹp.”
Kỳ Tư Niên đưa chiếc hộp cho cô: “Anh cũng thấy đẹp.”
Nguyễn Khuynh Tuyết thậm chí cảm thấy nó có hơi quý giá: “Cứ vậy mà cho em sao?”
Cô ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể nhìn thấy ánh sao sáng nhạt nhòa trong mắt cậu ta.
Câu nói “Vốn là để tặng em” vốn dĩ nhẹ nhàng của Kỳ Tư Niên lại bị ngừng giữa chừng.
Ánh mắt giao nhau, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng lặng lẽ chạm vào nhau.
Đột nhiên, đèn trên ban công sáng bừng lên!
Những suy nghĩ ẩn giấu sâu trong lòng Nguyễn Khuynh Tuyết dường như cũng bị phơi bày.
Kỳ Tư Niên đột nhiên lùi lại hai bước, giả vờ bình tĩnh chào hỏi: “Chú Dã.”
Nguyễn Khuynh Tuyết nghe được tên người Kỳ Tư Niên gọi, trái tim khẽ run lên. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Dã vừa thu tay lại sau khi bật đèn.
Anh đứng đó, đôi mắt đen như mực ẩn chứa những cảm xúc không rõ ràng: “Xin lỗi, tôi không biết trên gác lửng có người.”