Kỳ Tư Niên chột dạ cúi thấp đầu, đưa Nguyễn Khuynh Tuyết qua, dưới sự hỗ trợ của Kỳ Dã đỡ cô lên xe.
Nguyễn Khuynh Tuyết nằm trong lòng Kỳ Dã, theo bản năng nín thở, lễ phép lại cẩn thận để cho Kỳ Dã tùy ý sắp xếp giống như đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn không tưởng.
Suy cho cùng cũng là do cô lén trốn ra ngoài.
Nhưng Kỳ Dã không nói gì nhiều với cô, chỉ là sắc mặt u ám giúp cô điều chỉnh ghế ngồi. Sau khi điều chỉnh đến độ cong thoải mái, anh cũng không lên cùng cô mà xuống xe, đóng cửa “rầm” một cái.
Nguyễn Khuynh Tuyết bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Động tác đưa nước cho cô của trợ lý ngồi ở ghế trước cũng trở nên gượng gạo, sau đó anh ta cười nói: “Đừng sợ, ngài ấy không giận cô đâu.”
Nguyễn Khuynh Tuyết nhận nước, nói cảm ơn, quay sang thì thấy Kỳ Tư Niên cũng đang bị nhốt bên ngoài.
Kỳ Dã đi lên mấy bước, Kỳ Tư Niên cúi đầu không dám nói.
Ở trong xe không thể nghe được họ nói gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về Kỳ Dã thì nhất định là anh đang dạy dỗ cậu ta.
Giọng của Kỳ Dã rất nặng nề: “Biết giờ là mấy giờ rồi không?”
“Gần đây em của cháu bận đến mức đầu óc quay cuồng nhưng vẫn đặc biệt đi xe mấy tiếng đồng hồ để đón cháu, cháu không để con bé nghỉ ngơi cho tốt thì thôi, đêm hôm khuya khoắt kéo con bé đi leo núi, cháu không nhận ra con bé rất mệt sao?”
Kỳ Tư Niên mím môi cũng không dám mạnh miệng: “Cháu nhớ em ấy nói muốn đi ngắm…”
“Rốt cuộc là do con bé muốn ngắm hay cháu muốn ngắm, đừng có tự lừa dối mình.” Lời nói của Kỳ Dã vừa tàn nhẫn vừa sắc bén, giống y đúc phong cách làm việc ngày thường của anh.
Kỳ Tư Niên nghe thấy cả tiếng gió thổi qua ngọn cây. Đúng, cậu ta không thể phủ nhận, là cậu ta thích ngắm nhiều hơn.
“Mấy hôm nữa con bé còn có biểu diễn tốt nghiệp, bây giờ cháu lại khiến con bé bị trật chân…” Kỳ Dã dừng một lát, nhấn mạnh câu sau cũng đã đủ làm Kỳ Tư Niên thấy áy náy.
“Cháu nên thấy may mắn vì con bé vừa mới hoàn thành kỳ thi vào Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh, vẫn còn thời gian để hồi phục. Nếu như bị thương trước kỳ thi thì chú sẽ đánh gãy chân cháu.” Kỳ Dã xoay người chuẩn bị lên xe.
Kỳ Tư Niên đuổi theo vài bước: “Chú Dã…”
Kỳ Dã cũng không nhìn cậu ta: “Xe này không phải đến đón cháu.”
Nói đoạn anh đóng cửa, bảo tài xế lái xe đi.
Tài xế nhìn Kỳ Tư Niên bằng ánh mắt áy náy, cũng không dám trái lời Kỳ Dã, quay xe về biệt thự.
Nguyễn Khuynh Tuyết thấy Kỳ Tư Niên bị bỏ lại, không biết họ đã trò chuyện gì, vội vàng nói: “Chú Dã, anh Niên…”
Kỳ Dã không trả lời, ngược lại cầm một chiếc khăn sạch để bên cạnh, cách một lớp khăn xoa bóp mắt cá chân của cô đang đặt trên ghế.
Nguyễn Khuynh Tuyết bị nắm lấy lập tức im lặng, cảm giác lạnh lẽo từ mắt cá chân lan đến xương cụt.
Cách lớp khăn cô vẫn có thể cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ và sự khống chế mãnh liệt của anh.
Kỳ Dã thuận tay cởi giày của cô ra, động tác gọn gàng, dùng khăn lau đi vết bùn trên mắt cá chân cô, để lộ ra làn da trắng nõn nà như ngọc.
Tiếc là trên đó có thêm một vết đỏ gai mắt, giờ đang sưng to. Lúc này anh mới lên tiếng: “Con trai được nuông chiều sẽ không biết sửa sai, nó cũng không phải không tự về được.”
Là cậu ấm, con cưng nhà giàu, chỉ cần một cuộc điện thoại là có người đến đón cậu ta.
Còn Nguyễn Khuynh Tuyết ở nhà họ Kỳ, có mấy ai thật sự quan tâm đến cô.
Kỳ Dã cầm một túi chườm đá, chườm lên chỗ bị sưng của cô.
Cảm giác lạnh lẽo kích thích làm cơ thể cô run nhẹ, mắt cá chân trơn nhẵn khẽ run rẩy trong lòng bàn tay anh, cô vô thức rụt chân về.
Kỳ Dã dừng tay lại, nơi anh nhìn thấy là da thịt trắng nõn nà của thiếu nữ và bàn tay to lớn sẫm màu hơn của anh.
Anh nhíu mày, dễ dàng kéo cô lại: “Đừng cử động, chườm sơ thôi.”
Nguyễn Khuynh Tuyết bị anh nắm lấy thì ngồi yên. Một lúc sau cô nhỏ giọng nói: “Thật ra là cháu đồng ý ra ngoài chơi với anh ấy.”
Kỳ Dã bố trí cẩn thận cái chân bị trật của cô, dường như không mấy quan tâm đến nguyên nhân này của cô.
Xử lý ổn thỏa rồi anh mới lên tiếng, giọng nói ấm áp như thường ngày: “Em không cần phải hiểu chuyện như vậy, chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, tự mình chịu thiệt, không muốn làm thì không làm, muốn nói thì nói, giận thì xả ra. Có tôi ở đây, không ai ở nhà họ Kỳ dám làm khó em.”
Trợ lý ngồi phía trước cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề.
Sếp đây là có tiêu chuẩn kép à.
Nguyễn Khuynh Tuyết mím môi nhìn anh, vừa thắc mắc sao chú Dã lại biết cô không thích mấy chuyện này, vừa áy náy vì nửa năm nay cô không liên lạc gì với anh.
Kỳ Dã thu dọn xong thì ngồi lại bên cạnh cô.
Nguyễn Khuynh Tuyết cũng không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ lén quan sát qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, thấy anh tháo kính, hình như hơi mệt mỏi dựa vào lưng ghế. Phong thái này càng làm vẻ cao quý và nghiêm túc của anh nổi bật hơn.
Mấy năm trước, Nguyễn Khuynh Tuyết có nghe tin đồn rằng trước khi trở về nước, người thừa kế này của nhà họ Kỳ hoàn toàn không phải ra nước ngoài để du học. Cụ thể là làm gì thì không ai biết, chỉ biết có một kênh truyền thông đào đâu ra được một ít dấu vết, ngay ngày hôm đó đã bị cảnh cáo, cấm sóng toàn bộ.
Chuyện này khiến mọi người tin rằng anh không giống về nước để thừa kế sản nghiệp mà là giống như phá án nhiều hơn. Thậm chí mấy chuyện nhốn nháo bên trong tập đoàn cũng được anh giải quyết một cách tàn nhẫn, nên điều tra sẽ điều tra, nên kết án sẽ kết án.
Truyền thông thống nhất đánh giá anh là một người chính trực đến tàn độc.
Nhưng có lẽ cũng nhờ vậy mà anh có thể xây dựng lại hình tượng của công ty chỉ trong vòng một năm. Cũng như có thể hiểu được anh vì chịu ơn của ba cô nên mới đặc biệt chăm sóc cô.
Xe chạy về biệt thự, bác sĩ đã nhận được tin từ sớm nên ra đón. Nguyễn Khuynh Tuyết được họ đỡ xuống xe, đưa về phòng để xử lý chân bị trật.
Bác sĩ kiểm tra một lần rồi nói: “Cũng may là chườm lạnh kịp thời, vết thương còn hơi sưng nhưng không bị thương đến xương, nghỉ ngơi một hai tuần là ổn rồi.”
Bà kê vài đơn thuốc cao dán, dặn dì Phùng dùng thuốc đúng giờ.
Nguyễn Khuynh Tuyết sờ điện thoại mới thấy tin nhắn Kỳ Tư Niên gửi đến.
[Không sao chứ?]
[Xin lỗi em, anh không biết gần đây em rất bận, đáng lẽ anh nên để em ngủ sớm mới đúng.]
[Đợi em khoẻ lại, anh mời em đi ăn.]
Nguyễn Khuynh Tuyết trả lời từng tin nhắn của cậu ta rồi mới tắt đèn, để điện thoại sang một bên.
Chưa bao lâu sau, điện thoại lại rung lên.
Nguyễn Khuynh Tuyết cầm lên, đang định bật chế độ không làm phiền thì thấy tin nhắn từ bạn thân - Dụ Hạm.
[Vợ ơi, tớ có tội.]
Nguyễn Khuynh Tuyết thắc mắc: [Sao vậy?]
Dụ Hạm thành thật thú nhận: [Hôm nay khoa của bọn tớ kiểm tra chính trị, phải dùng tài khoản cá nhân để đăng ký, nhưng tớ lại dùng tài khoản Tuyết Tháng Sáu của chúng ta đăng ký mất rồi.]
Nguyễn Khuynh Tuyết cũng thấy lo, nhớ lại nội dung của những video được đăng tải bằng tài khoản này, hình như chỉ có mấy video múa, không có gì không phù hợp.
Ban đầu tài khoản này là do Dụ Hạm đăng ký. Cô nàng học chuyên khoa Nhiếp ảnh và Điện ảnh truyền hình bên cạnh khoa của Nguyễn Khuynh Tuyết.
Có một năm, bài tập chuyên khoa của Dụ Hạm là tạo tài khoản để đăng tải những video ngắn với nội dung thuộc lĩnh vực chuyên môn. Sau khi khóa học kết thúc, giảng viên sẽ chấm điểm dựa trên tình hình số lượng fan tăng trưởng.
Có người quay phong cảnh, có người quay theo kiểu chuyển đổi hiệu ứng, có người làm phim ngắn, chỉ có Dụ Hạm quay cô nhảy múa hàng ngày. Tài khoản được đặt tên là Tuyết Tháng Sáu vì đó là sinh nhật của Dụ Hạm và tên của cô.
Về sau, một video quay lại cảnh cô luyện múa dưới nước trở nên nổi tiếng, sáu mươi triệu lượt xem, hàng triệu người theo dõi, lọt top tìm kiếm và được sử dụng làm video tuyển sinh cho Thanh Vũ.
Mấy năm trôi qua, lượng fan cũng được hơn tám triệu.
Nhưng từ khi thi đỗ vào Đoàn nghệ thuật Bắc Kinh, bọn họ đã lười đi, mỗi tháng chỉ có một video.
Nguyễn Khuynh Tuyết hỏi cô nàng: [Họ không nói gì đúng không?]
[Nói quá nhiều fan, tịch thu kiểm tra trước đã.]
Thật ra Nguyễn Khuynh Tuyết cũng hiểu đơn vị như Đoàn nghệ thuật loại này cần kiểm duyệt dư luận chặt chẽ, nhân viên nội bộ không thể tiềm tàng khủng hoảng dư luận.
Nguyễn Khuynh Tuyết gửi đi biểu tượng cầu nguyện, rồi chợt phản ứng lại: [Khoa của cậu kiểm tra chính trị nhanh như vậy rồi sao?]
[Chắc các cậu cũng sắp rồi, đừng lo, dễ lắm.]
[Nhớ là phải điền tên tớ, để tớ tâng bốc cậu.]
Nguyễn Khuynh Tuyết gửi dấu hiệu OK, để điện thoại xuống. Cô vẫn chưa nói chuyện này cho người nhà bác trai. Đắn đo một lúc, cô vẫn cân nhắc câu chữ rồi gửi tin nhắn cho chị họ.
Cô và chị họ thường xuyên gặp nhau ở nhà họ Kỳ nên quan hệ không tệ.
*
Hôm sau, mấy chú mấy bác rủ nhau lên núi câu cá, còn mấy cô mấy dì thì đi hái rau trong vườn.
Nguyễn Mục Tình dậy sớm dọn dẹp cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Nguyễn Khuynh Tuyết: [Chị Tình, cuối tuần có lãnh đạo đến thăm nhà chúng ta để kiểm tra, mọi người nói giúp em vài câu nha, nhờ chị đó!]
Nguyễn Mục Tình tùy tiện đọc lướt qua, sau đó lại thấy tin nhắn của chồng: [Đi công tác, không về được.]
Cô ta bực bội ném điện thoại. Thôi Phượng Lan bên cạnh đang ôm An Ny nhắc nhở: “Chủ nhân của nhà họ Kỳ là chị cả Kỳ Minh San, có phải là Sở Bình kia đâu mà suốt ngày bà ta chẳng thèm để ý đến mẹ, ai không biết còn tưởng nhà họ Kỳ là của bà ta.”
“Con có thể hăng hái lên tranh giành một chút. Con là cháu dâu trưởng, là bà chủ tương lai của nhà họ Kỳ đấy.”
“Chỉ có mình con tranh giành thì có tác dụng sao?” Nguyễn Mục Tình nghe thôi đã thấy phiền: “Ba của Kỳ Quân bị em trai ruột tống vào tù đến giờ còn chưa ra được, anh ta ngày nào cũng chỉ biết đi công tác.”
Thôi Phượng Lan bị con gái quát đến sửng sốt: “Tức cái gì chứ! Sự việc là do họ gây ra, nếu chuyện này không xảy ra với gia đình họ thì con cũng không thể gả vào.”
Bọn họ chưa từng phủ nhận gia đình họ không xứng với nhà họ Kỳ.
Có lẽ thế hệ trước còn có tình nghĩa tương trợ, cùng nhau phấn đấu, nhưng tới thế hệ bây giờ đã có phân chia cao thấp từ lâu, khác nhau như đất với trời.
Nguyễn Mục Tình không muốn nói chuyện với bà ta, trang điểm xong thì ôm An Ny, đóng sầm cửa phòng lại.
*
Chân Nguyễn Khuynh Tuyết bị trật nên không tiện đi lại, chỉ đành ở lại biệt thự nghỉ ngơi vài ngày, tranh thủ làm luận văn và đồ án tốt nghiệp.
Chập tối, cô nhận được thông tin phải đi đóng dấu tài liệu kiểm tra nên vội vã thu dọn hành lý của mình. Có lẽ là vì áy náy nên Kỳ Tư Niên cũng chủ động đưa cô về trường.
Vừa về đến ký túc xá, cô phát hiện mình bỏ quên cục sạc laptop.
Loay hoay bận rộn làm Nguyễn Khuynh Tuyết rối mù, muốn bật khóc vị sự hậu đậu của mình.
Cô cầm điện thoại lên, đắn đo một hồi rồi quyết định nhắn tin cho Kỳ Dã.
Lúc này Kỳ Dã đang ở phòng trà trong biệt thự cùng với Kỳ Minh San. Nhận được tin nhắn, anh đứng dậy, vuốt phẳng quần tây bóng loáng, để lộ thân hình cân đối hoàn mỹ: “Khuynh Tuyết quên đồ, em đi lấy.”
“Hiếm khi Khuynh Tuyết vứt đồ linh tinh.” Kỳ Minh San mỉm cười thân thiện: “Có thể thấy gần đây con bé rất mệt.”
Trong ấn tượng của họ, Nguyễn Khuynh Tuyết là đứa trẻ chu đáo và tỉ mỉ nhất.
Kỳ Dã từ chối cho ý kiến: “Em đi một lát sẽ về.”
Kỳ Minh San gật đầu: “Được.”
Kỳ Dã chào Kỳ Minh San xong thì vào thẳng phòng Nguyễn Khuynh Tuyết ở trước đó.
Cửa phòng mở ra, mùi thơm của thiếu nữ bay đến, chiếm đầy khoan ngực. Kỳ Dã nín thở, dường như cố ý không để tâm đến những điều này.
Căn phòng còn chưa kịp thu dọn quét tước nhưng vẫn rất ngăn nắp, chỉ có giường chiếu là có dấu hiệu đã bị dùng qua.
Trước khi đi, Nguyễn Khuynh Tuyết đã dọn lại giường.
Kỳ Dã bình tĩnh bước vào phòng, liếc mắt đã thấy cục sạc bị đánh rơi nằm lẫn lỗn trên bàn ghế gỗ nên không dễ nhìn thấy.
Anh cầm cục sạc lên, quấn lại cho gọn, quay đầu thì thấy vài bộ quần áo được để trên ghế cạnh ban công.
Anh nhận ra ngay bộ quần áo hôm qua cô mặc leo núi rồi bị bẩn.
Nhìn qua đồ có vẻ đã được giặt sạch sẽ và phơi ở đây, nhưng cô quên chưa mang theo. Thế nên anh cũng cầm lên luôn.
Đầu ngón tay chạm vào lớp vải mềm mại, cảm giác khác lạ và tinh diệu từ đầu ngón tay truyền đến tận tim.
Kỳ Dã nhận ra có gì đó không đúng, vừa cúi đầu cả người anh cứng đờ, ánh mắt bí ẩn được che dấu dưới làn mi đen.
Anh không cố ý.
Nhưng ngay lúc này, giữa đống quần áo lộn xộn, một mảnh viền ren trắng hớ hênh bị bàn tay nổi đầy gân xanh của anh nắm lấy…