Cố Thời Úc gật đầu, Diệp Thu Thu nhận thấy anh thật sự ít nói, có lẽ là anh không nói nhiều với người lạ.
Trưởng phòng của trung tâm môi giới hôn nhân, dì Lưu đang bước ra từ phòng phía sau, trên tay còn cầm bình trà nóng, vừa thấy Diệp Thu Thu thì vội vã tiến lên.
Từ Thúy Liên là nhân viên của trung tâm môi giới hôn nhân, vì vậy bà biết không ít chuyện về nhà họ Diệp. Bà đã nghe từ đồn cảnh sát chuyện nhơ nhuốc Từ Thúy Liên bán em chồng ngày hôm qua.
Bà có rất nhiều điều muốn nói với Diệp Thu Thu, “Thu Thu à, chuyện hôm qua dì thật không biết…”
Diệp Thu Thu vội cắt ngang lời bà, “Dì Lưu, chuyện của chúng ta để lát nữa nói, dì hãy đăng ký cho đồng chí này trước đã.”
Cô nói xong liền ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
Trưởng phòng Lưu hòa nhã hỏi người đàn ông dẫn theo hai đứa trẻ, thời nay không có nhiều người mang theo con đến trung tâm môi giới hôn nhân như vậy.
“Cậu đến đăng ký tìm đối tượng à?”
“Ừ.”
Trưởng phòng Lưu mở sổ đăng ký, “Được rồi, chúng ta làm một bản thông tin đăng ký nhé.”
“Tên?”
“Cố Thời Úc.”
“Tuổi?”
“29.”
Trong trung tâm môi giới hôn nhân, trưởng phòng Lưu đặt bút bi xuống, ngẩng đầu lên quan sát lại lần nữa, người đàn ông này có khí chất rất tốt, trông cũng trẻ, dáng vẻ cũng khá đẹp trai, sao lại mang theo con đến xem mắt nhỉ? Với số tuổi này, có lẽ mấy đứa nhỏ không phải con của cậu ta đâu nhỉ?
Như này thật không dễ làm rồi, đàn ông ly hôn mang theo con, trừ khi công việc rất tốt, hoặc là lãnh đạo mới có phụ nữ cân nhắc, nếu không thì, rất khó tìm đối tượng.
“Công việc?”
“Hộ kinh doanh cá thể.”
“Tình trạng cá nhân?”
“Ly hôn, nhà có ba đứa con.”
Trưởng phòng Lưu lo lắng, điều kiện này làm gì có cô gái nào nhìn trúng cậu ta được chứ, tuy nhiên, dáng vẻ người đàn ông này không chê vào đâu được, đó là điểm mạnh duy nhất của cậu ta. Bà hỏi Cố Thời Úc, “Cậu có yêu cầu gì về dáng vẻ, công việc, tuổi tác, gia đình của đối phương không?”
“Không có yêu cầu.” Cố Thời Úc nói: “Mạnh mẽ, đanh đá một chút, có thể quản được con cái là tốt rồi.”
Trưởng phòng Lưu cố kiềm chế góc mắt đang co giật, “Đồng chí Cố, điều kiện của cậu không dễ tìm đâu.”
Ly hôn kéo theo ba đứa con, không có công việc ổn định, lại là hộ kinh doanh cá thể bị người đời xem thường, cô gái nào muốn gả cho người đàn ông như vậy chứ? Chỉ cần nghe điều kiện chắc đã bỏ chạy rồi.
Cố Nhị cười đắc ý, cha cậu muốn tìm mẹ kế cho bọn họ nhưng không tìm được.
“Cha ơi, cha bị ghét rồi.”
Cố Thời Úc chỉ vào cái ghế sát tường, “Dẫn em qua đó ngồi.”
Cố Nhị không tình nguyện dẫn em đứng cạnh Diệp Thu Thu, cậu bé thấy Diệp Thu Thu không lớn hơn mình bao nhiêu, chắc cũng chỉ bằng anh chị cấp ba ở trường của cậu, sao người này không đi học mà chạy đến trung tâm môi giới hôn nhân nhỉ?
Cố Nhị tò mò hỏi: “Chị ơi, chị cũng đến xem mắt à? Chị không đi học sao?”
Diệp Thu Thu không thể giấu nổi sự kinh ngạc trên mặt, anh ấy chính là Cố Thời Úc sao! Kiếp trước cô đã điều tra về Cố Thời Úc, vị đại gia bí ẩn của Hoa Thành, sau việc dì Cố bị bắt cóc không lâu thì anh ấy đã qua đời, thậm chí thám tử tư cũng không tìm ra nổi một tấm ảnh của anh ta.
Bây giờ cô đã biết, ông trời gọi cô trở lại là cho cô có cơ hội thực hiện lời hứa, ngày đầu tiên gặp Cố Thời Úc, ngày thứ hai gặp nhau ở trung tâm môi giới hôn nhân, đã vậy còn giống nhau ở chỗ tới đây để đăng ký, thôi được, cô cắn răng, trời kêu cô gả cho Cố Thời Úc, vậy thì cô sẽ gả.
Nhưng sao Cố Thời Úc chỉ mang theo hai đứa con trai, Cố Đông đâu?
Diệp Thu Thu xoa đầu Cố Nhị, đứa trẻ này cũng thật tội nghiệp, nhà này dường như có thù với bảo mẫu, ba đứa trẻ thì hai đứa bị bắt cóc, do bảo mẫu hợp mưu với kẻ bắt cóc, đứa còn lại vì tình mà giết người, bị kết án hai mươi năm, người bị kết án đó chính là đứa trẻ này, đôi mắt còn lóe lên vẻ ngây thơ.
Diệp Thu Thu lục trong túi còn vài viên kẹo trần bì, đưa hết cho anh ta và em trai, hỏi: “Em còn có một chị gái ruột đúng không?”
Cố Nhị bóc kẹo cho em trai, tự mình cũng bóc một viên, “Đúng ạ, ở quê, bà ngoại không cho bố mang chị ấy qua đây.”
Cố Thạch Đầu mím môi, trong miệng là viên kẹo chua ngọt, nói: “Bà ngoại còn nói, nếu con đuổi hết bảo mẫu đi, bà sẽ từ quê lên chăm chúng con.”
Chị gái này cho cậu kẹo ăn thật xinh đẹp, cười lên rất ngọt ngào, Cố Thạch Đầu rất thích, nếu bố nhất định phải tìm mẹ kế cho cậu, chẳng thà tìm chị gái xinh đẹp này còn hơn.
“Chị ơi, chị cũng đến xem mắt à? Chị thấy bố em thế nào?”
Không biết Cố Thạch Đầu đã lăn lộn ở bãi bùn nào, mặt mũi quần áo đều dính đầy bùn đất, Diệp Thu Thu lấy khăn tay lau sạch mặt cho cậu.
Cố Thạch Đầu cười tươi, cậu không nhìn nhầm, chị gái này thật tốt, “Chị ơi, chị làm mẹ kế của chúng em được không.”
Diệp Thu Thu cười, giọng không quá lớn, “Được thôi.”
Cố Thời Úc đang ghi danh thì giật mình quay đầu nhìn lại, Diệp Thu Thu thản nhiên đối diện với ánh mắt của anh. Đôi mắt cô to và trong sáng, khiến nhịp tim của Cố Thời Úc nhanh thêm một nhịp.
Anh giữ bình tĩnh, nghĩ rằng cô gái xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ tìm được một người tốt hơn. Sau khi ghi danh xong, anh giữ hai đứa con nghịch ngợm trong tay và thành thật xin lỗi: “Trẻ con không hiểu chuyện nói lung tung, cô đừng giận.”
Diệp Thu Thu chớp đôi lông mi dài, nở một nụ cười: “Không sao.”
Sau khi tiễn Cố Thời Úc đi, trưởng phòng Lưu bảo Tiểu Tần tiếp đón ở phía trước, còn bà dẫn Diệp Thu Thu vào văn phòng, giải thích về chuyện hôm qua. Từ đầu đến cuối, Từ Thúy Liên không hề hé lộ chuyện gì. Cô ta dám bán em dâu với giá năm nghìn đồng, làm mất uy tín của văn phòng mai mối, sau này ai còn dám đến đăng ký nữa, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, khai trừ cô ta.
“Thu Thu, hôm nay con đến tìm dì còn có chuyện gì khác không?”
Diệp Thu Thu nói: “Dì Lưu, tình hình gia đình con dì cũng rõ rồi. Sự việc con bị phát hiện trong túi có thuốc ở Hải Thị, con nghi ngờ do chị dâu bỏ vào. Ngoài chị ấy và Diệp Tâm, không ai có thể tiếp cận túi của con. Vì chuyện đó, con bị từ hôn, gia đình cũng không bênh vực. Dì biết không, anh trai con đã trở thành giám đốc thu mua của khách sạn Hữu Nghị, còn Diệp Tâm được nhà họ Tống nhận nuôi và đưa đến trường tư thục ở Hải Thị. Rõ ràng gia đình con đã nhận lợi ích từ nhà họ Tống, để mặc người khác bôi nhọ con rồi từ hôn.”
Trưởng phòng Lưu đau lòng, Thu Thu là một đứa trẻ tốt, xinh đẹp, lại có công việc tốt, nhưng bị gia đình hại thảm. Hóa ra sự thật về việc từ hôn là như vậy. Bà đã nghi ngờ khi Từ Thúy Liên trở về nói Diệp Thu Thu là giày rách mới bị từ hôn nhưng cô ta không nói lý do cụ thể. Thì ra chị dâu của Diệp Thu Thu thu nhận chỗ tốt nên lan truyền tin đồn.
Một viên thuốc có thể chứng minh được gì chứ? Nếu thực sự có chứng cứ xác thực để từ hôn, liệu nhà họ Tống có sắp xếp công việc cho Diệp Trác Bình và trường học cho Diệp Tâm không? Rõ ràng đây là tiền bịt miệng, bắt nhà họ Diệp chấp nhận thiệt thòi, ngoan ngoãn từ hôn không được gây chuyện.
Trưởng phòng Lưu rất muốn giúp cô nhưng không biết làm thế nào. “Con có dự định gì không, có việc gì mà dì giúp được không?”
Diệp Thu Thu đã chuẩn bị sẵn, cô nói thẳng: “Gia đình cho rằng con làm họ mất mặt, yêu cầu con trong ba ngày phải tìm được đối tượng kết hôn, nếu không sẽ phải kết hôn với người họ sắp xếp. Dì Lưu, con không muốn bị gia đình bán một lần nữa, con muốn tự tìm đối tượng, dì có thể giúp con không?”
Tìm đối tượng là sở trường của bà, nhưng ba ngày thì quá gấp. Phùng Hà Hương thật không ra gì, vậy mà Diệp Trường An ư để mặc bà ta muốn làm gì thì làm, bây giờ không phải lúc truy cứu những chuyện này, phải tìm đối tượng cho Diệp Thu Thu trước.
“Được, ta có vài thanh niên tốt đây, con trai của phó giám đốc nhà máy thép, còn có cháu của giám đốc nhà máy thuốc lá, mấy chàng trai đó đều không tệ. Dì sắp xếp cho các con gặp mặt nhé? Con yên tâm, dì sẽ giải thích rõ vấn đề về thanh danh của con, dì lấy danh dự của mình bảo đảm, chắc chắn họ sẽ tin tưởng.”
Diệp Thu Thu lắc đầu: “Dì Lưu, không cần phiền phức vậy, người vừa đăng ký là Cố Thời Úc, con thấy rất ổn. Dì giúp con mai mối cho anh ấy được không?”
“Cậu ta hả? Không được đâu, Thu Thu, con nghe lời dì đi, con còn trẻ, không đáng phải làm mẹ kế cho hai đứa nhỏ nhà cậu ta.”
Trưởng phòng Lưu sốt ruột, mặc dù người đàn ông đó nhìn có vẻ không tồi, nhưng điều kiện gia đình quá kém, vừa nãy bà đã hỏi rất kỹ càng, cậu ta không giấu diếm chút nào.
“Cậu ta làm ăn ở miền Nam nhưng phá sản, vợ cũ cuỗm tiền công trình rồi bỏ trốn với nhân tình. Gia đình sợ bị đòi nợ nên bắt cậu ta mang con ra ngoài thuê nhà sống, đây đúng là cái hố lửa, Thu Thu con đừng nhảy vào.”
Trưởng phòng Lưu khuyên bảo chân thành: “Con chọn lại nhé?”
Những điều này Diệp Thu Thu đều biết, hơn nữa kiếp trước cô còn biết nhiều hơn thế.
Trước khi phát đạt, Cố Thời Úc từng là cảnh sát, để triệt phá tổ chức gián điệp ẩn nấp ven biển, anh giả làm thương nhân kinh doanh, mất năm năm để thâm nhập và triệt phá tổ chức đó.
Không may thay, nhân tình của vợ cũ Cố Thời Úc chính là gián điệp. Cuộc bắt giữ diễn ra trên một chiếc thuyền cá cũ ở ngoài biển, đó là nhiệm vụ bảo mật, Diệp Thu Thu không biết kết quả nhiệm vụ, chỉ biết sau đó vợ cũ của Cố Thời Úc mất tích không rõ sống chết, không biết là bị bắt cùng gián điệp, chết đuối hay trốn ra nước ngoài.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Cố Thời Úc không trở lại đội cảnh sát mà tiếp tục kinh doanh, trở thành tỷ phú đầu tiên của Hoa Thành vào những năm 90.
Diệp Thu Thu cắn răng, đã hứa sẽ làm mẹ của Cố Đông nên trời mới cho cô cơ hội tái sinh này, cô không thể thất hứa, lừa cả ông trời đã cho cô cơ hội tái sinh.
“Không cần chọn nữa, là anh ấy.”
Trưởng phòng Lưu không còn cách nào, bà không thể thuyết phục được Diệp Thu Thu, “Được rồi, gia đình con cho thời gian gấp quá, dì đi ngay bây giờ.”
Bà tra địa chỉ Cố Thời Úc đã đăng ký trong sổ, xem xét tuyến xe buýt, Diệp Thu Thu kiên quyết cùng bà đi, vì vậy hai người lên xe buýt về phía Nam thành phố.
–
Cố Thời Úc đã chuyển ra khỏi nhà cũ, thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở khu nhà tập thể của nhà máy dệt bông trên đường Kiến Nhị. Trưởng phòng Lưu bảo Diệp Thu Thu đợi dưới lầu, còn bà leo lên tầng sáu, mệt muốn chết, may là Cố Thời Úc có nhà, hai đứa con không có ở đó.
Nhà cửa lộn xộn, Cố Thời Úc dọn dẹp chỗ ngồi trên ghế gỗ, pha trà mời trưởng phòng Lưu: “Hai đứa nhỏ cố ý chống đối nên nhà cửa hơi lộn xộn.”
Trưởng phòng Lưu thấy Cố Thời Úc nhanh nhẹn, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc ngăn nắp, coi như là người biết làm việc nhà, bà hài lòng hơn vài phần.
Bà trình bày lý do đến với Cố Thời Úc, giới thiệu một đối tượng kết hôn phù hợp cho anh, kể sơ lược tình hình gia đình Diệp Thu Thu, bao gồm cả chuyện từ hôn.
“Cô gái đó rất tội nghiệp, gia đình không đứng ra khi bị từ hôn, còn ép cô ấy trong ba ngày phải tìm được đối tượng kết hôn, nếu không phải nghe theo sắp xếp của gia đình. Gia đình cô ấy làm sao tìm được đối tượng tốt chứ. Cô gái không còn cách nào khác, sau khi xem hồ sơ của cậu thì muốn lập gia đình với cậu, hai người gặp nhau trước nhé.”
Cố Thời Úc ngẩn người, mới về nhà chưa đầy một tiếng mà đã có người đến giới thiệu đối tượng, anh bỗng thấy hoang mang, trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ở văn phòng mai mối hôm nay. Cô ấy cũng đến đăng ký, cũng bị từ hôn, nếu có thể…
Anh liền ngăn ngay suy nghĩ viển vông của mình. Cô ấy còn trẻ như vậy, xinh đẹp rực rỡ, là người anh không thể nghĩ đến. Người đến xem mắt hôm nay chắc chắn không phải là cô ấy, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Cố Thời Úc bấm chặt lòng bàn tay, nhưng ngay cả tên cũng giống, thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Tim anh đập nhanh, “Ừ, vậy gặp thử xem.”
“Tốt, anh nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Trưởng phòng Lưu rất hài lòng, người đàn ông này còn rất biết lý lẽ. Khi bà kể lại toàn bộ câu chuyện bị từ hôn của Diệp Thu Thu, cậu ta đã tin con bé bị oan mà không hỏi thêm câu nào.
Trưởng phòng Lưu bước ra hành lang, gọi lớn xuống dưới lầu, “Nói xong rồi, Thu Thu, con lên đây đi.”
Cố Thời Úc ở trong phòng khách, tim đập thình thịch, bà ấy đưa người đến nhanh vậy sao?
Ngẩng đầu lên, anh đối diện với đôi mắt sáng rực, khi nhìn thấy anh, cô ấy nở một nụ cười. Nụ cười ấm áp đó khiến anh nghi ngờ mình đang mơ. Anh âm thầm bấm chặt lòng bàn tay, đau….không phải mơ.
Thật sự là cô ấy!