Lần đầu tiên Cố Thời Úc nói chuyện không được lưu loát, “Cô ấy… tuổi có phải là nhỏ quá không? Cô ấy đã mười tám chưa?”
“Thu Thu chỉ trông nhỏ thôi, thực tế con bé đã hai mươi, đủ tuổi kết hôn rồi.”
Trưởng phòng Lưu làm người trung gian, cảm thấy rất bất bình, Thu Thu không chê Cố Thời Úc đã ly hôn và có ba đứa con, mà cậu ta dám chê con bé nhỏ tuổi?
“Thu Thu không chê cậu thì thôi, cậu còn gì để bắt bẻ nữa? Nếu cậu không vừa lòng, thì tôi sẽ không giới thiệu đối tượng nữa.”
Mặt Cố Thời Úc đỏ lên, anh sợ làm liên lụy đến cô bé này. Cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất, có thể tìm được đối tượng tốt hơn.
Hơn nữa, với điều kiện hiện tại của anh, anh có tư cách gì để chê bai đâu. Cố Thời Úc do dự một chút rồi hỏi Diệp Thu Thu, “Kết hôn là chuyện cả đời, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Thu Thu nghĩ, nếu không nghĩ kỹ thì cô đến đây làm gì?
Cô nói, “Tôi nghĩ rất rõ ràng rồi mới đến gặp anh. Hôm qua anh và đội trưởng Thẩm đã giúp tôi, tôi thấy anh rất đáng tin cậy, ít nhất là hơn những người mà người nhà tùy tiện chọn cho tôi. Nếu anh còn do dự, không chỉ bỏ lỡ một cô vợ giỏi giang mà còn đẩy tôi vào hố lửa khác.”
Cố Thời Úc:… không cãi lại được cô ấy.
Anh im lặng một lúc rồi nói, “Tôi với gia đình có chút mâu thuẫn nên mới đưa con cái ra ngoài thuê nhà ở. Nếu cô lấy tôi, chỉ có thể ở nhà thuê.”
Thời nay, phụ nữ lấy chồng chẳng phải là muốn một ngôi nhà yên ổn sao? Anh ngay cả nhà cũng không có, không biết cô bé này có để ý không.
Diệp Thu Thu không quan tâm là nhà thuê hay không, cô chỉ muốn kết hôn thật nhanh để đi tìm Cố Đông.
“Anh có chỗ cho tôi ở là được.”
Cô tranh thủ thời cơ, “Vậy chúng ta cứ quyết định như này đi, gia đình tôi chỉ cho tôi ba ngày để tìm đối tượng kết hôn. Chậm nhất là ngày kia anh phải đến cùng tôi làm giấy chứng nhận, chậm trễ là cô vợ này bay mất.”
Cố Thời Úc:…
Diệp Thu Thu thấy Cố Thời Úc đang mất tập trung, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh, “Cố Thời Úc, anh có nghe tôi nói không?”
Ngón tay trắng nõn suýt chạm vào mặt anh, mắt Cố Thời Úc hoa lên, phục hồi tinh thần lại.
“Nghe thấy rồi.”
Anh ho nhẹ một tiếng, xoa dịu sự căng thẳng, “Vậy thì tôi đi gặp gia đình cô nhé?”
Diệp Thu Thu gật đầu, “Cũng được, họ nhìn thấy anh thì sẽ hết nghĩ đến việc tìm đối tượng khác cho tôi.”
Diệp Thu Thu dẫn Cố Thời Úc về nhà họ Diệp, anh theo cô vào trong nhưng không thấy ai khác ở nhà.
Nhà họ Diệp có một bức tường đầy giấy khen từ khi Diệp Thu Thu học tiểu học đến lớp 10, thành tích tốt như vậy mà đến lớp 10 lại bỏ học đi làm phụ bếp ở nhà hàng. Cố Thời Úc không hiểu tại sao cha mẹ Diệp lại đối xử với cô như vậy.
Phòng khách có mùi khó chịu, vì bát đĩa bẩn từ tối hôm qua vẫn ngâm trong bồn rửa, Diệp Thu Thu ngại ngùng nói, “Bình thường không như vậy, nếu biết trước dẫn anh về đây thì sáng nay tôi đã rửa bát rồi.”
Cô thở dài, “Từ nhỏ đến lớn đều là tôi rửa bát. Tôi làm việc ở nhà hàng về đến nhà cũng đã hơn 10 giờ, vẫn phải rửa bát rồi mới được tắm rửa đi ngủ. Cố Thời Úc, tôi nói này, sau khi kết hôn tôi có thể nấu ăn, nhưng anh phải rửa bát.”
Cố Thời Úc cảm thấy đau lòng, một cô gái tốt như vậy, sau này anh nhất định không để cô phải rửa bát nữa.
Phùng Hà Hương và Diệp Trường An không biết bao giờ về, Diệp Thu Thu không chịu nổi mùi này, cô thở dài xắn tay áo lên, “Tôi sẽ rửa bát lần cuối cho họ.”
Cố Thời Úc nhận lấy khăn lau trong tay cô, đẩy cô ra khỏi bếp, trong này còn nặng mùi hơn, anh đẩy cô ra phòng khách, “Để tôi làm cho, sau này tôi cũng không để cô đụng vào nước rửa bát.”
Diệp Thu Thu:… Người đàn ông này không tệ chút nào.
Cô dựa vào khung cửa bếp, nhìn Cố Thời Úc rửa bát thành thạo. Trước đây chắc anh ấy làm việc này nhiều rồi, tốt hơn hẳn những người đàn ông lớn tuổi về nhà chẳng biết làm gì, chỉ giỏi ngồi ghế sô pha uống trà, đọc báo.
Đến giữa trưa Phùng Hà Hương mới làm xong thủ tục cho con dâu, sau đó bà ra ga tàu, hôm nay là cuối tuần, bà muốn về nhà mẹ đẻ ghé quán mì nhỏ ở ga tàu.
Em dâu nhà mẹ đẻ mất việc, gia đình lại có đông người cần phải nuôi, bà lén đưa cho họ một nghìn đồng, thuê một cửa hàng nhỏ gần ga tàu giúp em dâu mở một quán ăn nhỏ, bà tới để xem tháng này họ buôn bán có tốt hơn không.
Trong tiệm chỉ có lác đác vài người, em dâu của bà, Tôn Kim Phưởng, vừa nấu mì vừa pha trà, đón tiếp rất nhiệt tình, cả nhà gần như sống dựa vào sự trợ giúp của bà chị dâu này, giờ còn đưa tiền cho họ mở quán, tiếc là tay nghề của bà không tốt, quán ăn nhỏ ở ga tàu không có nhiều khách lắm, mới vừa khai trương tháng này còn đang lỗ tiền đây.
Phùng Hà Hương ăn một gắp mì thì nhíu mày, tay nghề thế này mà mở quán? Diệp Thu Thu ở nhà làm tuỳ tiện một bát mì thủ công còn ngon hơn nhiều.
“Hay để chị bảo Diệp Thu Thu dạy cô cách làm mì, tay nghề này không học không được.”
Thật ra Tôn Kim Phưởng có ý đồ riêng, bà đã nghe chuyện Từ Thúy Liên dẫn Diệp Thu Thu đến trung tâm môi giới hôn nhân bán năm nghìn đồng bị đưa đến đồn công an, nhà họ Diệp muốn gả con gái, vậy thì có thể gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của bà, Diệp Thu Thu là bếp phó của khách sạn Hữu Nghị, lương tháng năm mươi đồng, lấy nó về đảm bảo không lỗ.
Quan trọng hơn, chỉ cần Diệp Thu Thu lấy cháu trai của bà, thì có thể đến phụ quán, có tay nghề của Diệp Thu Thu, việc kinh doanh chắc chắn sẽ phát đạt.
“Chị dâu, hay là chị gả Thu Thu cho cháu trai nhà em đi, như vậy nó có thể đến quán ăn làm việc, dù sao nó cũng chẳng còn mặt mũi quay lại khách sạn Hữu Nghị nữa.” Khách sạn Hữu Nghị ở Hoa Thành là của nhà họ Tống.
Phùng Hà Hương nhíu mày, “Cháu trai cô vừa mới ra tù, đã vậy nó còn có hai đứa con nhỏ, chắc chắn lão Diệp không đồng ý, lão Diệp muốn tìm cho nó một người chưa kết hôn.”
Cháu trai của em dâu, Tôn Khải Vinh, vì tội trộm cắp nên đi tù vài năm, anh trai và chị dâu của Tôn Kim Phưởng qua đời sớm, bà ta phải nuôi hai đứa cháu, áp lực rất lớn, nếu không nhờ Phùng Hà Hương trợ giúp, bà hoàn toàn không thể chịu nổi.
Vì vậy Tôn Kim Phưởng muốn tìm cho hai đứa cháu một người mẹ kế, điều kiện của Diệp Thu Thu rất phù hợp, thanh danh kém không sao, biết kiếm tiền nuôi hai đứa cháu là được, dù sao thì cháu trai yêu quý của bà đã từng ngồi tù, danh tiếng cũng không tốt.
“Với thanh danh của Thu Thu sao tìm được đối tượng như vậy, cháu trai em chịu lấy đã là tốt lắm rồi, chị là mẹ nó, việc hôn nhân của nó đương nhiên do chị quyết định.”
Phùng Hà Hương cười khẩy, bà đâu phải là mẹ ruột của Diệp Thu Thu, mẹ ruột không bao giờ gả con gái cho loại người tệ hại như vậy, nhưng Diệp Thu Thu gả qua đó sẽ giúp ích cho gia đình em trai, sau khi kết hôn để nó đến đây làm việc cũng được.
“Trừ khi cháu trai cô có thể đưa hai nghìn đồng tiền sính lễ, nếu không việc này không thành.”
Nếu cháu trai bà có thể đưa ra hai nghìn tiền sính lễ thì đâu cần đi ăn trộm? Không phải vừa nghèo vừa lười, ai lại chọn thứ giày rách đó chứ. Tôn Kim Phường nói, “Tiền sính lễ chắc chắn không có, hay thế này đi, sau khi kết hôn Thu Thu đến quán ăn làm việc, lương tháng năm mươi đồng vẫn đưa cho chị, cho đến khi đủ hai nghìn, như vậy được chứ.”
Cùng lắm thì bà sẽ giúp đỡ nhà mẹ đẻ thêm vài năm nữa, dù sao đó cũng là cháu ruột của bà, là gốc rễ nhà họ Tôn, bà không nuôi thì ai nuôi đây? Ít ra tới khi đó coi như cũng có điểm dừng. Phùng Hà Hương ngẫm nghĩ thấy như vậy cũng được, dù sao Diệp Thu Thu không thể tìm được đối tượng trong ba ngày, hai người thương lượng xong, Phùng Hà Hương liền về nhà.