Danh tiếng của Diệp Thu Thu bị hủy hoại vì bị người ta cố tình vu oan để hủy hôn, trong đó không thể thiếu sự cam chịu của nhà họ Diệp và sự đồn đại của nhà họ Tống.

Cô nói: “Bắt trộm phải có tang vật, các người nói tôi có người đàn ông khác, vậy tìm ra bằng chứng đi. Chỉ dựa vào một viên thuốc, các người không đi điều tra nguồn gốc của thuốc, tìm hiểu xem ai đã hãm hại tôi, tòa án phán tội người ta cũng cần chứng cứ rõ ràng. Các người chỉ dựa vào một viên thuốc để hủy hôn và bôi nhọ con, con không chấp nhận điều đó. Con mà nghe được ai bịa đặt sẽ bỏ một viên thuốc vào túi của họ, để xem cha mẹ và chồng họ nói sao!”

Phùng Hà Hương tức đến nỗi không nói nên lời, “Bây giờ nói những điều này có ích gì, vì cô mà tôi và cha cô bị người ta chỉ trỏ ở cơ quan kìa. Cô không nghĩ đến người trong nhà sao? Em gái cô vẫn chưa tìm được đối tượng, sau này còn bị cô liên lụy nữa.”

Diệp Thu Thu khoanh tay hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải vì hai người không đứng ra bảo vệ con, không tìm nhà họ Tống lý luận, tùy ý để người ta hủy hôn và bịa đặt mới dẫn đến kết quả hôm nay sao? Tại sao hai người có thể đổ lỗi lên đầu con!”

Diệp Trường An kêu hai mẹ con đừng cãi nhau, chuyện đã xảy ra rồi, cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề. Giờ có kêu Thu Thu dọn ra ngoài ở cũng không được, người ta sẽ nói nhà họ Diệp không tử tế mới đuổi con gái ruột đi, chỉ có cách gả nó thôi.

Ông nói: “Thu Thu, ông chủ Lưu đúng là lớn tuổi thật, ngày mai để mẹ con giới thiệu cho con một đối tượng tốt hơn, ít nhất là chưa kết hôn, có công việc đàng hoàng, gia đình sẽ cho con thêm của hồi môn, chắc chắn không có vấn đề gì nữa đâu.”

Phùng Hà Hương xụ mặt, còn phải cho thêm của hồi môn nữa hả? Sao bà có thể để chuyện này xảy ra. Trong lòng bà, giá của Diệp Thu Thu là hai nghìn đồng tiền sính lễ, bớt một xu cũng không xứng đáng với gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nó, không xứng đáng với số lượng thực bà cho nó ăn bao nhiêu năm qua.

Những người chưa kết hôn chắc chắn không muốn bỏ nhiều sính lễ để cưới một cái giày rách. Hoạ may còn những người góa vợ hoặc ly dị có con chắc sẽ đồng ý.

Tao khinh, hừ, con nhỏ chết tiệt này còn dám mơ mộng tìm được người đàn ông tốt, tỉnh giấc đi. “Không có gia đình tử tế nào muốn cô hết.”

Diệp Thu Thu có kế hoạch của riêng mình. Cô muốn đi tìm dì Cố, mà để làm được điều đó, trước tiên cô cần phải tìm được Cố Thời Úc, cha ruột của Dì Cố. Muốn trở thành mẹ của dì Cố, trước hết cần phải kết hôn với Cố Thời Úc. Diệp Thu Thu nghĩ, liệu có cách nào chỉ cần dì Cố mà không cần Cố Thời Úc không nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, hình như không thể.

“Không cần hai người lo, con tự đi tìm. Cái nhà này không chứa nổi thì con sẽ ngay lập tức tìm người để cưới. Nếu một giây cũng không chịu nổi thì tối nay con ở khách sạn.”

Cô quay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Phùng Hà Hương vội vàng giật lấy túi xách của Diệp Thu Thu. Nếu để nó ra ngoài thuê phòng, thì hàng xóm sẽ nghĩ gì về họ. Nhưng có một điều bà không thay đổi, phải gả Diệp Thu Thu thật nhanh, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của cả gia đình.

“Con gái lớn sao có thể tự đi tìm chồng, cô không biết xấu hổ nhưng tôi biết. Được rồi, được rồi, ngày mai tôi sẽ nhờ bạn bè, người thân giới thiệu cho cô một người tốt, cô hài lòng chưa?”

Diệp Thu Thu nhìn thẳng vào mắt bà, nói thẳng từng chữ từng chữ một, “Tôi đã nói, đối tượng của con tự con tìm.”

Phùng Hà Hương bỗng cảm thấy có chút hoảng sợ, hình như Diệp Thu Thu không giống trước đây. Ngày xưa nó không dám nhìn thẳng vào người khác, nhưng giờ đây ánh mắt của nó đầy sự sắc bén khiến bà sợ hãi. Không, chắc chắn bà nhìn nhầm rồi.

Diệp Trường An thở dài, thôi bỏ đi, ai tìm cũng được, miễn là con bé có chồng là được. Tự nó tìm càng tốt, sau này sống không tốt cũng không thể trách gia đình.

“Cứ để con bé tự tìm đi. Nếu nó không tìm được, bà lại giúp nó giới thiệu cũng không muộn.”

Phùng Hà Hương tức giận, vừa nãy bà bị ánh mắt sắc bén của Diệp Thu Thu làm cho sợ hãi, theo phản xạ phải nhượng bộ một bước, “Được thôi, nhưng tôi chỉ cho cô ba ngày. Ba ngày sau nếu cô vẫn không tìm được đối tượng thì cô phải ngoan ngoãn lấy người tôi tìm, không được kén chọn.”

Diệp Thu Thu đóng sầm cửa phòng.

Diệp Thu Thu không sợ Phùng Hà Hương, cô đã hai mươi tuổi, không phải là trẻ vị thành niên, chuyện hôn nhân của mình cô có thể tự quyết định.

Đồ của nguyên thân ít đến tội nghiệp, chỉ có hai đôi giày để thay đổi, quần áo cũng không có bộ nào còn mới đến tám phần. Cuối cùng, theo trí nhớ của mình, Lý Thu Thu tìm thấy trong lõi gối 12 đồng 8 hào. Ba năm trước nguyên thân đã nhận lương 50 đồng một tháng, nhưng mỗi tháng Phùng Hà Hương đều đến lãnh lương thay cô. Số tiền 12 đồng 8 hào này là do Diệp Trường An thấy tội nghiệp vì vậy đã cho nguyên thân tiền mua quần áo nhờ đó mà lén tiết kiệm được.

Kiếp trước, sau khi dì Cố qua đời, Diệp Thu Thu đã tốn một khoản tiền lớn thuê thám tử tư điều tra thông tin về Cố Thời Úc, biết được ông sống ở khu phía nam thành phố. Nhưng cô không thể trực tiếp tìm đến nhà ông mà nói muốn kết hôn, có lẽ Cố Thời Úc sẽ nghĩ cô là đặc vụ có ý đồ xấu.

Đêm đến, Diệp Thu Thu trằn trọc không ngủ được. Đúng rồi, cô có thể đến trung tâm môi giới hôn nhân, nhờ các bà mối ở đó giúp. Quyết định xong, Diệp Thu Thu dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Phùng Hà Hương đang chuẩn bị ra ngoài, Diệp Thu Thu không gọi bà mà quay người vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Phùng Hà Hương đứng ở cửa thay giày, ngẩng đầu chỉ huy cô, “Lát nữa rửa chén trong bếp đi, tôi đến đồn cảnh sát đón chị dâu cô về.”

Diệp Thu Thu nhổ bọt kem đánh răng ra, khẽ nhếch môi, tối qua và sáng nay cô đều không ăn một hạt cơm ở nhà, dựa vào cái gì bắt cô rửa chén?

Cô ra ngoài ăn sáng hết ba hào rồi lên xe buýt đến trung tâm môi giới hôn nhân.

Cố Thời Úc muốn tìm bảo mẫu cho con trai, nhưng tình hình không mấy khả quan. Người ở trung tâm giới thiệu việc làm gõ bàn phàn nàn.

“Ba tháng đuổi sáu người, đồng chí Cố, bây giờ không ai muốn đến nhà cậu làm bảo mẫu nữa đâu.”

Con của Cố Thời Úc quá nghịch ngợm, hết trò này đến trò khác, không bảo mẫu nào chịu nổi. Người bảo mẫu cuối cùng trụ được nửa tháng cũng bị mấy trò quậy phá của bọn trẻ đuổi đi. Bọn trẻ đó cố tình đuổi bảo mẫu.

Cố Thời Úc lại xin lỗi lần nữa, “Chị tìm giúp em một bà bảo mẫu mạnh mẽ chút, tốt nhất là biết võ công. Bọn trẻ nghịch ngợm, đánh mắng gì em cũng chấp nhận.”

Anh thở dài trong lòng. Ba tháng làm cha của mấy đứa trẻ này, anh đã kiệt sức nhưng vẫn phải gồng mình tiếp tục, vì anh đã hứa với Cố Thời Úc, ai sống sót sẽ chăm sóc gia đình của người kia. Hơn nữa, anh còn đang sống trong thân xác của Cố Thời Úc.

Thực ra anh không phải là Cố Thời Úc. Ba tháng trước, Chu Phóng và Cố Thời Úc cùng tham gia một cuộc vây bắt trên biển, truy đuổi bọn đặc vụ định chạy trốn. Khi đặc vụ kích hoạt một quả lựu đạn, Chu Phóng biết Cố Thời Úc còn ba đứa con nên không do dự đẩy anh ta ra, tự mình nhảy vào lựu đạn.

Nhưng thật kỳ lạ, khi Chu Phóng tỉnh dậy, mọi người đều gọi anh là Cố Thời Úc. Người trong gương cũng mang gương mặt của Cố Thời Úc, còn thân xác của Chu Phóng đã nát bấy.

Anh tham dự lễ tang của chính mình, lơ mơ suốt ba tháng, mỗi lần tỉnh dậy mọi người vẫn gọi anh là Cố Thời Úc. Anh đành chấp nhận số phận, từ nay phải sống như Cố Thời Úc.

Cố Thời Úc nhìn hai đứa con lấm lem bùn đất, anh không có kinh nghiệm làm cha, không biết phải dạy dỗ chúng thế nào.

Chị ở trung tâm giới thiệu việc làm giận không kiềm chế nổi, “Cậu cần tìm mẹ kế nghiêm khắc cho lũ trẻ, chứ không phải bảo mẫu!” Bảo mẫu nào chịu nổi việc dạy dỗ con cái cho cậu chứ.

Bọn trẻ nghịch ngợm không thể thiếu người trông nom, Cố Thời Úc bị hai đứa con hành hạ đến kiệt sức. Anh phải kiếm tiền nên không có thời gian trông con, trông con thì không kiếm được tiền.

Anh nghiêm mặt nói với hai đứa con đang đấm nhau, “Nếu các con không muốn bảo mẫu, cha sẽ tìm mẹ kế cho các con.”

“Con không muốn mẹ kế, cha đón chị về đi.”

Người phản đối là Cố Nhị, Cố Nhị còn một người chị gái. Chị khác với bọn họ, mẹ sinh chị ra rồi bỏ lại ở nhà bà ngoại dưới quê. Cố Nhị chỉ được gặp chị vào các dịp nghỉ hè và Tết.

Chị rất tốt với hai anh em, nhưng chị rất tội nghiệp, sống với bà ngoại như người giúp việc, học đến lớp ba thì phải nghỉ học.

Cha đi xa nhiều năm, ba tháng trước mới trở về, vừa về cha đã đi đón chị. Nhưng bà ngoại quá quắt, muốn cha phải đón cả dì nhỏ về làm bảo mẫu. Cố Nhị nghĩ thầm, bà ngoại thật xấu, cậu đã nghe trộm bà và dì nhỏ nói chuyện, bà muốn để dì lười biếng về làm mẹ kế của bọn họ.

May mà cha không đồng ý, bà ngoại giận dữ lấy dao kề cổ đòi tự sát, bà nói nếu cha đón chị đi thì bà sẽ tự tử khiến cha phải đi tù, cha không còn cách nào khác đành phải quay về.

Cố Nhị không muốn bảo mẫu, cũng không muốn mẹ kế, chỉ muốn đón chị gái về.

Cố Thạch Đầu tám tuổi, tính tình đơn giản, mỗi năm khi về nhà bà ngoại, bà lại tẩy não cậu, nói phụ nữ ngoài kia chẳng ai tốt, đều đánh con nít, chỉ có dì nhỏ là em gái của mẹ ruột, sẽ đối xử tốt với cậu.

“Con không cần mẹ kế, bà ngoại nói mẹ kế đều là phù thủy, đều là ma quỷ, sẽ ăn thịt trẻ con. Cha có thể để dì nhỏ đến làm bảo mẫu mà, bà ngoại nói, dì nhỏ sẽ đối xử tốt với chúng con.”

Cố Nhị xoa đầu em trai ngốc nghếch, “Ngốc quá, dì nhỏ chỉ muốn lấy cha để hưởng phúc trong thành phố, sau này dì sẽ sinh con của mình, khi đó dì không đối xử tốt với chúng ta đâu.”

Cố Thời Úc choáng váng, ý định của bà ngoại khiến anh buồn nôn, “Dì nhỏ các con còn không biết nấu cơm, sao có thể chăm sóc tốt cho các con.”

Cố Thời Úc kéo hai đứa nhỏ vừa đá vừa đấm lên xe buýt, họ ngồi xe đến trung tâm môi giới hôn nhân duy nhất ở Hoa Thành, nơi đó ở tận phía bắc thành phố, ngồi xe buýt cũng phải hơn một giờ, nhưng xa mấy cũng phải đi.

Phải tìm mẹ kế cho hai đứa trẻ, sau đó mới đón con gái lớn Cố Đông về. Cố Đông từ nhỏ sống với bà ngoại ở quê, hai đứa nhỏ ở với ông bà nội trong thành phố. Anh đã hứa sẽ chăm sóc gia đình Cố Thời Úc không thể để ba chị em chúng phải chia lìa nhau.

Diệp Thu Thu gặp người đàn ông đã giúp đỡ mình hôm qua ở trạm xe buýt trước trung tâm môi giới hôn nhân, anh kéo theo hai đứa trẻ bướng bỉnh. Diệp Thu Thu gật đầu chào anh, “Đồng chí, trùng hợp quá, đây là con của người thân anh à?”

Nhìn tuổi anh, không giống có con lớn như vậy.

Cố Thì Dụ nhìn Diệp Thu Thu, là cô gái hôm qua bị người nhà dẫn đến trung tâm môi giới hôn nhân để bán, trùng hợp thật… Sao cô ấy lại đến đây nữa? Anh cúi đầu, “Hai đứa đều là con tôi.”

Diệp Thu Thu nhìn kỹ hai đứa nhỏ, chắc chúng vừa lăn lộn trong bùn đất, nhìn kỹ thì đúng là có nét giống anh. Cô nói: “Ồ, vậy anh kết hôn sớm nhỉ.”

Trung tâm môi giới hôn nhân đã mở cửa, nhân lúc còn chưa có ai vào đăng ký, cô nhanh chóng bước vào. Đi được vài bước, phát hiện anh cũng đi theo sau, cô ngại ngùng cười, “Anh cũng đến đây đăng ký à?”

“Ừ.” Cố Thì Dụ đỏ mặt.

Diệp Thu Thu nghĩ, hôm qua anh ấy và đồng đội đã giúp cô, còn chưa kịp hỏi tên thì anh đã đi mất, không ngờ hôm nay lại gặp ở cửa trung tâm môi giới hôn nhân.

Vào đến trung tâm, Diệp Thu Thu nhường để anh đăng ký trước, “Này, anh đăng ký trước đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play