Diệp Thu Thu bị cảnh trước mắt làm cô sợ đến ngây người.

Sao cô được sống lại?

Rõ ràng trước đó cô còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cha mẹ thích chiếm hời kia còn khuyên cô dù sao cũng là bệnh nan y, không cần chữa nữa, để dành tiền mua xe cho em trai. Họ muốn đưa cô về quê chờ chết, còn muốn chìa khóa căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách ở Hải Thị của cô, đứa em trai đang chờ tới lúc kết hôn lấy nhà cô làm phòng cưới.

Diệp Thu Thu cười lạnh trong lòng, cô còn chưa chết, họ đã nhớ đến nhà và tiền của cô rồi.

Không cho! Cô thà quyên góp sạch cũng không cho một xu!

Diệp Thu Thu được cha mẹ Diệp nhận nuôi tại viện phúc lợi, lúc đó nhà họ Diệp đã có một đứa con trai, vì kết quả thi luôn đếm ngược từ dưới lên nên cha mẹ Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm. Họ nhận nuôi Diệp Thu Thu, đứa trẻ thông minh nhất ở đó về nhà, lo cho đến khi tốt nghiệp đại học.

Sau đó, cha mẹ Diệp nghỉ hưu sớm, dẫn theo em trai bỏ học cấp hai bắt đầu dựa dẫm ăn bám Diệp Thu Thu.

Cha mẹ Diệp nói: “Không có chúng ta, con chỉ là một đứa trẻ mồ côi làm sao có điều kiện học đại học, chúng ta nuôi con mười năm, con phải đền đáp chúng ta cả đời, sau này em trai phải dựa vào con, con phải nhanh chóng kiếm tiền mua nhà mua xe cho em trai.”

Diệp Thu Thu không ngốc, lúc này cô mới hiểu ra nhà họ Diệp nhận nuôi cô là để nuôi một cái máy rút tiền, kiện cáo mấy lần, cuối cùng mỗi tháng định kỳ gửi tiền phụng dưỡng cho cha mẹ Diệp.

Diệp Thu Thu đi tha hương, cô ở Hải Thị vất vả kiếm được hơn trăm vạn tiền tiết kiệm và một căn nhà. 

Cô còn chưa kịp hưởng thụ thì mắc bệnh nan y, cha mẹ Diệp vui mừng khôn xiết, họ chờ ngày cô chết để chiếm nhà của cô.

“Làm sao con có thể đưa nhà cho họ được.” Diệp Thu Thu cười lạnh không ngớt, nói với dì Cố, người chăm sóc mình: “Con sẽ bán nhà, nếu số tiền đó chi trả cho bệnh viện mà còn dư thì con sẽ quên góp sạch.”

Dì Cố lau nước mắt, “Con bé này, số mệnh còn khổ hơn dì.”

Diệp Thu Thu lấy từ dưới gối ra một tấm thẻ làm từ chứng minh thư của dì Cố, mật khẩu viết trên tờ giấy, “Con để lại cho dì hai mươi vạn, dì cũng đi đi.”

Dì Cố đã làm việc nhà cho Diệp Thu Thu mười năm, sau khi cô bệnh, Dì Cố bỏ tất cả chủ cũ để chăm sóc cho cô suốt ngày đêm.

Diệp Thu Thu bị cha mẹ Diệp làm hại đến sợ, cô không tin một bảo mẫu sẽ đối xử tốt với cô như vậy, chắc chắn cũng vì tiền của cô? Dù sao cô sắp chết, hai mươi vạn, coi như mua một chút lòng yên bình.

Dì Cố không lấy tấm thẻ đó, vài ngày sau bà cũng ngã bệnh, ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, Dì Cố đã biết bệnh của mình từ lâu nhưng luôn giấu kín không nói.

Hai phòng bệnh sát nhau, mặt Diệp Thu Thu đầy nước mắt, dì Cố không con không cái lại mắc bệnh nan y, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Thì ra bà thật lòng đối tốt với cô.

Lòng Diệp Thu Thu tràn đầy sự áy náy.

Trong những ngày cuối cùng, cô và dì Cố trở thành bạn chung phòng bệnh. Lúc này cô mới biết được chuyện cũ ẩn giấu của gia đình dì Cố, hóa ra cha của dì là người giàu nhất Hoa Thành ở thập niên 90, có tiền gặp người ghen tị. Khi còn trẻ dì Cố bị bắt cóc, nhà họ Cố không chịu trả tiền chuộc, sau đó dì Cố tự mình trốn thoát, cũng cắt đứt quan hệ với gia đình.

Vào thập niên 80, thời thiếu thiếu nữ của dì Cố, còn khổ gấp mười lần Diệp Thu Thu.

Dì Cố đi trước Diệp Thu Thu, cô mua mộ cho bà sát bên mộ của mình, người đã cho cô sự ấm áp duy nhất cũng không còn nữa.

Diệp Thu Thu vuốt ve di ảnh của dì Cố, cô cũng nhắm mắt lại, “Dì Cố, nếu có kiếp sau, con sẽ làm mẹ của dì.”

Dì Cố chăm sóc cô mười năm, cô sẽ trả lại mười năm cho bà.


Năm 1985, văn phòng mai mối Hoa Thành.

Diệp Thu Thu vừa mở mắt, bị ngày tháng trên lịch treo tường trước mặt dọa sợ: ngày 7 tháng 7 năm 1985.

Cô đã… trở về ba mươi năm trước?

Nhưng ba mươi năm trước Diệp Thu Thu còn chưa có sinh ra, nhìn vào bóng mình trên cửa sổ kính, một cô gái da trắng mịn màng, ngũ quan tinh tế cùng với đôi mắt to, Diệp Thu Thu nhíu mày, bóng cô gái trong gương cũng nhíu mày…

Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện thật nhiều ký ức, Diệp Thu Thu tiêu hóa một chút, thì ra cô đã xuyên không, trùng hợp là nguyên thân cùng tên cùng họ với cô, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. 

Là một linh hồn hiện đại đã xem vô số phim và tiểu thuyết xuyên không, Diệp Thu Thu nhanh chóng chấp nhận sự thật mình đã xuyên không, thậm chí cô còn có chút mong đợi, ông trời đã nghe thấy tâm nguyện của cô, thực hiện ước nguyện trước khi chết của cô, để cô quay lại ba mươi năm trước, tìm dì Cố và làm mẹ của bà mười năm.

Diệp Thu Thu sắp xếp lại ký ức của nguyên thân, ba ngày trước, gia đình của nguyên thân đã đưa cô ấy đến Hải Thị, dự định đính hôn với nhà họ Tống đã hứa hẹn từ khi còn nhỏ. Thế nhưng đính hôn không thành, nguyên thân bị trả lại, lý do là tìm thấy thuốc tránh thai trong túi của cô ấy, nói cô ấy chắc chắn đã ngủ với đàn ông, lối sống không đứng đắn.

Nhà họ Tống mở khách sạn, là gia đình giàu có, Hải Thị và Hoa Thành đều có nhà hàng lớn, không thể nhận một người con dâu có thanh danh bại hoại như vậy.

Nhưng sự thật là gì, giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tống đã làm những việc gì không thể nói ra, Diệp Thu Thu từ ký ức của nguyên thân đã biết rõ ràng.

Nhà họ Tống không ưa nhà họ Diệp, họ đã sớm tìm được con dâu ở Hải Thị, vì họ không tìm được lý do từ hôn nên quyết định đợi nhà họ Diệp đưa nguyên thân đến, lén lút đặt một viên thuốc vào túi cô ấy, cắn ngược lại một cái, nói cô ấy không biết kiềm chế, chỉ là giày rách cho đám đàn ông bên ngoài. Không thì tại sao trong túi lại có thuốc tránh thai?

Diệp Thu Thu không đứng đắn, nhà họ Tống có lý do chính đáng để từ hôn.

Sau khi từ hôn, nhà họ Tống còn bồi thường lớn cho nhà họ Diệp, cho anh trai lớn của nguyên thân một công việc tốt, nhận em gái nguyên thân là Diệp Tâm làm con nuôi, hứa hẹn giúp Diệp Tâm tìm đối tượng ở Hải Thị.

Chỉ cần hy sinh một cô con gái, cả nhà đều có thể gà chó cùng nhau lên trời. Vì vậy nhà họ Diệp câm miệng ngay lập tức, để mặc Diệp Thu Thu bị từ hôn và bôi nhọ thanh danh.

Bên trong căn phòng cách vách bên cạnh, Từ Thúy Liên, người chị dâu làm việc tại trung tâm môi giới hôn nhân đang giới thiệu về tình trạng của Diệp Thu Thu cho một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.

“Ông chủ Lưu, ông đã thấy em hai của tôi rồi, khuôn mặt và thân hình nổi bật như vậy có đi khắp Hoa Thành này không tìm được người thứ hai đâu. Nếu không phải vì tiếng xấu, cũng không đến lượt ông ngồi đây. Vì em út phải ở lại Hải Thành học tập, chi phí rất tốn kém, nếu ông trả được năm nghìn đồng tiền sính lễ thì ông có thể mang em ấy đi.”

Viên thuốc trong túi của nguyên thân là do Từ Thúy Liên bỏ vào. Bởi vì khi nguyên thân bị từ hôn, bà Tống đã hứa sẽ cho chồng của Từ Thúy Liên vị trí giám đốc thu mua của nhà hàng Hữu Nghị. Từ Thúy Liên ngay lập tức ra quyết định, có gì phải chọn nữa đâu, dù sao cô hai cũng do nhà họ Diệp nhặt về, không phải con ruột. Bí mật này Diệp Trác Bình đã nói cho cô biết khi họ kết hôn. Cả gia đình, trừ Diệp Thu Thu và Diệp Tâm, đều biết bí mật này.

Diệp Trác Bình kể rằng ông nội không cho phép nói ra, ông đối với Diệp Thu Thu còn tốt hơn cả Diệp Tâm, cháu ruột thật sự, đã vậy ông nội còn đưa hôn ước với nhà họ Tống cho Diệp Thu Thu.

Vì việc đính hôn, năm đó mẹ chồng cô đã gây rối, bà muốn dành mối hôn nhân tốt này cho con gái ruột Diệp Tâm, nhưng ông nội không chịu, ông nói nhà họ Diệp có lỗi với Diệp Thu Thu, cần phải bù đắp cho cô ta.

Tại sao lại có lỗi với một đứa nhỏ nhặt về? Ông nội cái gì cũng không nói đã qua đời.

Sau khi ông nội mất, mẹ chồng đối xử với Diệp Thu Thu ngày càng tệ. Có lẽ đến bây giờ cô hai vẫn không hiểu tại sao người trong nhà lại đối xử với mình như vậy, đơn giản chỉ vì cô ta không phải con ruột của mẹ chồng. 

Thậm chí, mẹ chồng đã ghét cô hai từ khi cô ta được nhặt về, chỉ vì ông nội coi cô như cháu ruột mà cưng chiều.

Cả nhà đều sợ bị Diệp Thu Thu liên lụy tiếng xấu, trong lòng Từ Thúy Liên cũng thấy hơi có lỗi với cô hai, dù sao thuốc đó cũng do cô bỏ vào, nên cô đề nghị tìm cho Diệp Thu Thu một nhà chồng khác để bù đắp, dù sao cô cũng làm việc ở trung tâm môi giới hôn nhân, tìm đối tượng cho cô ta cũng tiện.

Mẹ chồng chỉ có một yêu cầu, không cần chọn người, miễn là giao được năm nghìn đồng sính lễ để dành cho Diệp Tâm học ở Hải Thành

Điều này làm khó cô rồi, trong năm nay, hầu hết lương của mọi người chỉ có vài chục đồng, không ai có thể bỏ ra năm nghìn đồng để cưới vợ, huống chi Diệp Thu Thu đã bị từ hôn, tiếng xấu lan ra khắp nơi.

Người mai mối hôm nay Từ Thúy Liên hẹn là ông chủ Lưu, một người làm ăn giàu có, ông ta nói đến Hoa Thành để đầu tư, sẵn tiện tìm một cô vợ, ông tới trung tâm môi giới hôn nhân chỉ có một yêu cầu: phải trẻ và đẹp.

Chỉ có ông chủ Lưu mới trả nổi sính lễ này, Từ Thúy Liên nghĩ vậy, lấy được người giàu có như ông chủ Lưu cũng coi như cô hai gặp may.

Lưu Vĩnh Vọng nhìn mãi không dời mắt, ông ta đã đi khắp nam bắc bao năm nay, chưa từng thấy cô gái nào khiến ông động lòng như vậy, nét đẹp tinh tế và thân hình yểu điệu, đẹp đến mức khiến ông không kìm được mà nuốt nước bọt.

Diệp Thu Thu bị người đàn ông già nua đó nhìn chằm chằm mà muốn nôn. Cô cầm điện thoại bàn lên, lật sổ điện thoại trên bàn, bấm vài số, “Đồn cảnh sát Liên Hoa phải không? Tôi muốn báo án, có kẻ buôn người ở trung tâm môi giới hôn nhân…”

Từ Thúy Liên nhảy dựng lên, nhấn điện thoại trong tay Diệp Thu Thu xuống. Cô hai tính tình bướng bỉnh, còn rất mạnh mẽ, cô muốn đánh cũng không đánh lại, đành phải khuyên nhủ.

Cô kiên nhẫn lựa lời tốt đẹp khuyên nhủ, “Thu Thu, em bị từ hôn rồi không tìm được gia đình tốt đâu. Ông chủ Lưu giàu có, lại không chê em, theo ông ấy, em muốn mua quần áo thì mua quần áo, muốn đi ăn nhà hàng thì đi ăn nhà hàng. Ngày tháng như vậy chị còn ghen tị nữa đấy.”

Ông chủ Lưu ngoài việc già một chút thì không có khuyết điểm gì khác. Trong lòng Từ Thúy Liên cũng hơi ghen tị, giới thiệu ông chủ giàu có này cho Diệp Thu Thu, sau này cô ta có trả thù mình chăng?

Cô có chút hơi hối hận, tất cả là do mẹ chồng đòi năm nghìn đồng sính lễ, chỉ có thể giúp cô hai tìm một người đàn ông giàu có.

Diệp Thu Thu tiếp tục gọi điện báo cảnh sát, nói lời châm chọc, “Ồ, chị ghen tị như vậy sao? Vậy thì chị ly hôn với anh trai em, rồi tự mình đi mà gả cho ông ta.”

Mặt Từ Thúy Liên đỏ bừng. Cô muốn gả nhưng ông chủ Lưu thì chướng mắt cô, ông ta đã nhấn mạnh là chỉ cần đẹp! Đẹp! Đẹp! Nếu không thì làm sao ông ta chịu bỏ ra năm nghìn đồng sính lễ?

Nhìn thấy Diệp Thu Thu lại muốn báo cảnh sát, Lưu Vĩnh Vọng không thể kiềm chế được nữa vội lao đến ngăn cản, cánh tay đột nhiên đau nhói, không biết con nhỏ này đã làm thế nào, chỉ lôi qua gập lại, cánh tay của ông đã bị trật khớp. 

Có vẻ như nó biết võ?

Ông chủ Lưu ôm lấy cánh tay bị gãy, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó, hét lên với tài xế và bảo vệ ở cửa, “Hai người chúng mày chết rồi hả? Trói nó lại rồi mang lên xe, bây giờ về nhà ngay!”

Dù sao ông ta đã trả tiền chứng tỏ người đã thuộc về ông, trước mắt cứ làm xong chuyện cần làm đã, sau đó con nhỏ chết tiệt này sẽ cầu xin ông để đăng ký kết hôn.

Năm 1985, Hoa Quốc chưa cho phép đăng ký tư nhân, tên họ Lưu này có thể lấy được một chiếc xe con, bối cảnh sau lưng và thủ đoạn cũng không phải là ít, hai người đàn ông cao to có chút do dự, đây là Hoa Thành, không giống như vùng phía nam hỗn tạp lộn xộn, vấn đề trị an ở đây tốt lắm.

Họ cũng không dám bắt cóc một cô gái trẻ giữa ban ngày ban mặt ở Hoa Thành.

Đôi mắt ông chủ Lưu lộ vẻ hung ác, trong lòng ngứa ngáy, nhất định phải chiếm được cô gái này, “Trói lại, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm, tao có người chống lưng!”

A..… đây là những năm 1980, cuộc truy quét nghiêm khắc vừa kết thúc vào năm ngoái, ông ta dám nói có người chống lưng sao?

Lúc này, điện thoại báo cảnh sát đã kết nối, đầu dây bên kia là một giọng trung niên khàn khàn, “Đồn cảnh sát Liên Hoa nghe.”

Hả? Sao giọng này quen quen, giống giọng của cha nguyên thân nhỉ? Diệp Thu Thu lúc này mới nhớ ra, cha của nguyên thân là phó đồn trưởng đồn cảnh sát Liên Hoa, Diệp Trường An.

Diệp Thu Thu kể tình hình đơn giản, “Từ Thúy Liên muốn bán con, kẻ buôn người đã trả tiền, người và tang vật đã thu thập, cảnh sát mau chóng đến bắt người đi.”

Từ Thúy Liên đứng bên cạnh hét lên, “Cha, cha đừng nghe em hai nói bậy, con đang giới thiệu đối tượng cho em ấy, người ta nhìn trúng em hai đã đồng ý đưa năm nghìn đồng sính lễ, tuyệt đối không phải buôn người.”

Cô có ý tốt, cô hai đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, còn dám nói cô buôn người. Biết thế này đã không giới thiệu đối tượng cho nó, để nó cả đời không lấy được chồng.

Từ Thúy Liên không lo lắng về việc Diệp Thu Thu báo cảnh sát, vì cha chồng cô chính là phó đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực này. Khi ông đồn trưởng hiện tại nghỉ hưu, cha chồng cô sẽ trở thành đồn trưởng. Không sao cả, Diệp Trường An sẽ không để chuyện xấu lan ra ngoài làm mất mặt gia đình.

Diệp Trường An nghe con dâu dẫn con gái thứ hai đến trung tâm môi giới hôn nhân thì rất tức giận. Vợ và con dâu quá lộng hành, dám giấu ông bán con gái. Làm vậy khiến ông ở trước mặt đồng nghiệp cũng chẳng có mặt mũi lãnh đạo bọn họ. Dù không phải con ruột, nhưng con bé cũng không biết điều đó, tạm thời ông không định nói ra, tốt nhất là cả đời không bao giờ biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play