Diệp Trường An bước vào nhà với tâm trạng nặng nề, Phùng Hà Hương cũng vừa tan làm về còn chưa kịp nấu bữa tối.

Bà xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm, “Sao hôm nay ông về sớm vậy?”

Trưởng đồn công an Liên Hoa sắp nghỉ hưu, Diệp Trường An muốn thăng chức nên dạo này biểu hiện rất tích cực, thường xuyên về nhà lúc nửa đêm.

Diệp Trường An nén giận trong lòng đổi dép đi trong nhà, hôm nay ông bị mất mặt tại đồn công an rồi, tất cả đều nhờ việc tốt mà Phùng Hà Hương và con dâu giấu ông!

“Bà có biết chuyện Thúy Liên đưa Thu Thu đến trung tâm môi giới hôn nhân không?”

Phùng Hà Hương sụ mặt xuống, vừa vào nhà đã bị hỏi chuyện này, danh tiếng của Diệp Thu Thu đã hỏng bét rồi, không đưa đến trung tâm môi giới tìm một ông già, chẳng lẽ còn muốn tìm một người chưa kết hôn?

“Nó có nói với tôi rồi.”

“Tại sao bà biết mà không ngăn cản?”

Giọng điệu Diệp Trường An rất gay gắt, ông hiếm khi nổi nóng, nhưng một khi nổi nóng tức là ông rất tức giận.

Phùng Hà Hương cũng bực rồi, vứt cọng cải trong tay xuống, giọng điệu của chồng như vậy là muốn cãi nhau với bà sao? Vì một đứa con nuôi mà tới mức này sao?

Phùng Hà Hương chưa bao giờ thích Diệp Thu Thu, ngày xưa, khi ông nội Diệp đi lính từng chắn đạn cho ông Tống, sau này ông Tống có cháu trai nên muốn đính hôn với nhà họ Diệp, Phùng Hà Hương lúc đó rất vui, bà cho rằng mối hôn nhân này chắc chắn sẽ dành cho con gái ruột của bà, Diệp Tâm. Nhà mẹ đẻ của Phùng Hà Hương chỉ là công nhân, nếu có thể kết thân với gia đình giàu có như vậy, cuộc đời của Tâm Tâm sẽ được bảo đảm.

Nhưng ông nội Diệp không quan tâm sự phản đối của bà mà quyết định đính hôn cho Diệp Thu Thu.

Phùng Hà Hương đã náo loạn nhiều lần, nhà họ Tống có nhà hàng lớn ở Hải Thị và Hoa Thành, họ rất giàu có, mối hôn sự tốt như vậy tại sao lại dành cho một đứa con nuôi là Diệp Thu Thu, Diệp Tâm chỉ nhỏ hơn ba tuổi, tại sao không thể đính hôn cho con bé.

Sau khi ông nội Diệp qua đời, Phùng Hà Hương đối xử với Diệp Thu Thu ngày càng tệ, bà còn bắt Diệp Thu Thu bỏ học đi học nghề, làm đầu bếp ở nhà hàng Hữu Nghị ở Hoa Thành. Bà biết nhà họ Tống vì thể diện sẽ không muốn một đứa con dâu làm đầu bếp, nói ra rất mất mặt.

Việc hủy hôn này rất đáng ngờ, bà còn nghi ngờ thuốc đó là do nhà họ Tống thuê người bỏ. Thậm chí….có thể do con dâu Thúy Liên làm, dù như thế nào bà cũng lười quản, bị hủy hôn càng tốt, mối hôn sự này vốn nên thuộc về Tâm Tâm, lẽ ra Tâm Tâm phải làm con dâu nhà họ Tống, bây giờ sao? Tâm Tâm chỉ có thể làm con nuôi của họ.

Phùng Hà Hương nói: “Con nhỏ chết tiệt kia không biết kiềm chế nên bị hủy hôn, chị dâu có lòng tốt giới thiệu đối tượng, tại sao tôi phải ngăn cản.”

Diệp Trường An tức không chịu được, ông không muốn chuyện xấu trong nhà bị phơi bày nên không ra mặt, ông dự định tối về sẽ nói chuyện riêng với Diệp Thu Thu, tự dưng từ đâu ra xuất hiện đội trưởng cục thành phố can thiệp, ép buộc ông bắt giam tên họ Lưu.

Con gái bị chị dâu đưa đến trung tâm môi giới hôn nhân bán với giá năm nghìn đồng, toàn bộ đồng nghiệp trong đồn công an đều biết, bộ mặt ông lúc đó coi như mất sạch.

Trưởng đồn phê bình ông một trận, đã vậy còn nói ông ngay cả việc nhỏ trong nhà cũng không quản được, làm sao quản tốt khu vực này? Trưởng đồn còn nửa năm nữa mới về hưu, vốn đã đề cử ông làm trưởng đồn, giờ ông bị phê bình trắng trợn, còn phải viết kiểm điểm, hy vọng thăng chức của ông cứ thế mà đình trệ.

Nghĩ đến mà thấy tức, tiền đồ của ông, một vị trí trưởng đồn cảnh sát lại không bằng năm nghìn đồng sao? Phùng Hà Hương đúng là thiển cận.

“Vậy bà có biết Thúy Liên giới thiệu cho con bé một ông già năm mươi hai tuổi, còn lớn hơn tôi vài tuổi, hôm nay bọn họ gây chuyện đến tận đồn cảnh sát, mặt mũi tôi biết để đâu?”

Phùng Hà Hương lúng túng, “Lớn tuổi thì sao? Nó đã làm chuyện xấu hổ như thế, có người chịu lấy đã là tốt rồi.”

Ông Lưu là người nước ngoài, nếu kết hôn có thể đưa Diệp Thu Thu ra nước ngoài, bà muốn còn không được đây. Hơn nữa, Tâm Tâm đang học trường tư thục ở Hải Thị, loại trường đó dành cho con nhà giàu và kiều bào, học phí vô cùng đắt đỏ, đúng là lúc bà cần tiền.

Trường An ngồi phịch xuống ghế sofa, ông nhắm mắt lại, có những chuyện không thể nói với Phùng Hà Hương, cũng không dám nói, sợ bà ấy không giữ được bí mật.

Năm đó khi ông còn là cảnh sát, tham gia phá một vụ buôn bán trẻ em, chỉ có Diệp Thu Thu không tìm được người nhà nên ông mang về nuôi. Vì việc này mà ông được khen thưởng, một đường thăng tiến, từ một xã nhỏ chuyển lên Hoa Thành, Phùng Hà Hương cũng từ một giáo viên trường trung học bình thường chuyển lên trường trọng điểm của Hoa Thành, cả nhà có được hộ khẩu ở Hoa Thành, coi như một bước lên trời.

Nhưng thật ra bên trong có ẩn tình, năm đó vì sai sót của ông mới khiến Diệp Thu Thu lỡ chuyến tàu của cha mẹ. Thời đó, ông không có khả năng giúp Diệp Thu Thu tìm cha mẹ ở nước ngoài, lại sợ mình bị cách chức, nên nói dối là không tìm được, vì áy náy mà nhận nuôi Diệp Thu Thu, ngược lại nhờ việc này mà ông được thăng chức lên thành phố lớn như Hoa Thành.

Vì vậy ông nội Diệp cảm thấy có lỗi với Diệp Thu Thu, đối xử với con bé còn tốt hơn cả cháu ruột. Việc này ngoài ông nội đã mất, ông không dám nói với ai.

“Chuyện hôm nay đã gây đến đồn cảnh sát, e là tôi không còn hy vọng thăng chức, Thúy Liên giờ vẫn bị giam, tôi không tiện thả ra bây giờ, ngày mai bà đến đón con bé về.”

Ít nhất, phải giữ lại một đêm để làm màu.

Phùng Hà Hương tức giận, cái con nhỏ chết tiệt đó gây chuyện đến đồn cảnh sát, còn ảnh hưởng đến việc thăng chức của chồng bà.

“Ông thấy chưa, không phải con ruột thì nuôi không thân, ông với cha cứ không tin, đối xử hết lòng với nó, có ích gì chứ! Mối hôn sự đó vốn dĩ phải dành cho Tâm Tâm, sao lại để cho Diệp Thu Thu, nó có kết cục hôm nay là nó xứng đáng nhận được.”

“Bà nói nhỏ thôi, đừng để Thu Thu nghe thấy, bây giờ nó đã trách chúng ta thiên vị, để nó biết không phải con ruột, không biết sẽ hận chúng ta thế nào.”

Phùng Hà Hương cảm thấy nghe không lọt tai chút nào, hận gì cơ? Diệp Thu Thu có mặt mũi nào mà hận bà, nuôi nó lớn, dạy nghề cho nó, mối hôn sự tốt cũng dành cho nó, do nó không có chí làm hỏng thanh danh nên bị hủy hôn, còn làm nhà họ Diệp bị người ta chê cười, nó có mặt mũi nào mà hận bà.

Diệp Thu Thu vừa bước vào nhà, Phùng Hà Hương đang đen mặt ngồi trên ghế sofa nói với giọng không vui vẻ gì mấy: “Sáng mai cô đến đồn cảnh sát rút đơn thả chị dâu ra.”

Chuyện có gì to tát đâu mà nó dám báo cảnh sát, vu cáo chị dâu cấu kết với bọn lưu manh buôn người, nó nghĩ nhà họ Diệp chưa đủ mất mặt hay sao?

Diệp Thu Thu, với tâm hồn của người mới nhập vào, cô bình tĩnh nói: “Làm sai thì phải chịu phạt, nếu không chị dâu sẽ không rút được bài học.”

Phùng Hà Hương không vui, nay cứng cáp nên dám cãi lại bà rồi nhỉ! Với danh tiếng của nó hiện nay, làm gì có thanh niên nào chưa lập gia đình dám chấp nhận nó chứ! Dù có bị mê hoặc bởi nhan sắc của nó thì cha mẹ bên chồng cũng không bao giờ chấp nhận một đứa con gái bị coi là “hư hỏng” giống nó làm con dâu. Những người đồng lứa cỡ bà rất coi trọng phẩm hạnh và thanh danh.

“Chẳng phải cô đang trách chị dâu giới thiệu người quá già hay sao? Với danh tiếng hiện tại của cô, cô còn muốn tìm loại người nào? Dù tôi có hạ mình đi tìm, cũng phải xem người ta có muốn cô hay không.”

Diệp Thu Thu là người xuyên không, Phùng Hà Hương đối xử như vậy, cô không cần phải khách khí. Họ muốn gấp rút gả cô đi là vì sợ cô làm hỏng danh tiếng của gia đình, nên muốn đẩy cô ra ngoài càng sớm càng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play