Diệp Trường An khuyên nhủ, “Mẹ và chị dâu con làm vậy là sai, nhưng đây là chuyện gia đình, con quậy đến đồn cảnh sát quá mất mặt. Con về nhà trước đi, chờ cha tan làm rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Diệp Thu Thu cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Cha của nguyên thân vào lúc quan trọng, vì thể diện của mình mà không quan tâm đến con gái ruột, không dám đứng ra khi cô ấy bị từ hôn, giờ cô bị mang đến trung tâm môi giới hôn nhân bán với giá năm nghìn đồng cũng không xuất hiện. Ông ta không xứng đáng làm cha.
Diệp Thu Thu kiên quyết, “Không được, Từ Thúy Liên đang cấu kết với người khác để buôn người, cảnh sát phải ra mặt.”
Diệp Trường An không hài lòng, ông hiểu con bé đang giận, nhưng nó không thể vì lợi ích chung mà suy nghĩ một chút sao? Thực ra Từ Thúy Liên làm vậy không đúng, nhưng một bên là con gái, một bên là con dâu, đều là người nhà, chuyện nhỏ này mà đưa đến đồn cảnh sát, ông làm phó đồn trưởng còn mặt mũi gì nữa?
Diệp Trường An nói, “Chuyện hẹn hò này thuộc về tranh chấp gia đình, đồn cảnh sát không giải quyết.”
Điện thoại bị cúp máy.
Diệp Thu Thu cười lạnh, nguyên thân chắc chắn không phải con ruột, dù là con nhặt về cũng không thể giày xéo như vậy chứ? Được thôi, không ai đứng ra bảo vệ cô, cô sẽ tự bảo vệ mình.
May mắn thay, kiếp trước cô đã luyện võ, còn suýt chút nữa thì thi vào trường cảnh sát. Hẹn hò không quản đúng không, vậy đánh nhau thì sao?
Diệp Thu Thu vận động cổ tay, cô dự định sẽ đánh cho mấy người trước mặt một trận rồi tính tiếp.
Từ Thúy Liên hoảng hốt, cô em chồng này không chỉ xinh đẹp mà còn rất mạnh mẽ, hai ba người đàn ông cũng không đánh lại cô ta. Nếu cô ta đánh ông chủ Lưu thì sẽ làm lớn chuyện đến đồn cảnh sát.
Từ Thúy Liên vội vàng ngăn cản, “Em hai, đánh người là phạm pháp đấy, đừng nghĩ rằng em là con gái thì đồn cảnh sát không dám bắt em.”
Diệp Thu Thu hất tay Từ Thúy Liên ra, “Có người muốn bán tôi, tôi không còn cách nào khác phải đánh vài người để tự cứu mình khỏi bọn buôn người. Người phải ngồi tù là các người!”
Lưu Vĩnh Vọng không ngừng cười khinh miệt, hai tên bảo vệ của ông ta đều là võ sĩ từ chợ đen Nam Dương, xử lý một cô gái nhỏ dễ như chơi.
“Nhẹ tay thôi, đừng làm nó bị thương, tối nay tao còn cần dùng.”
Diệp Thu Thu biết hai người này không dễ đối phó nên cô chuẩn bị tinh thần cao độ. Còn chưa kịp ra tay thì hai tên bảo vệ hung hãn đã bị người ta đá vào đầu gối từ phía sau, quỳ rạp xuống đất.
“Không ai được động đậy, tôi nghi ngờ các người là tội phạm truy nã lẩn trốn đến Hoa Thành, thành thật giữ nguyên vị trí cho tôi.”
Hai người vừa bước vào đều cao khoảng một mét tám lăm, người bên trái to lớn, vẻ mặt dữ tợn, khoảng ba mươi tuổi. Người bên phải gầy và thanh tú, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Cả hai đều toát lên khí chất chính trực. Người trẻ hơn giữ tay tên bảo vệ đang cố gắng đứng lên, anh ta bẻ tay một cái, khiến tên đó đau đớn không dám vùng vẫy nữa.
Lưu Vĩnh Vọng nheo mắt lại, những người này dám động tay động chân ở trung tâm môi giới hôn nhân chắc là mấy tên du côn bản địa. Tay nghề của tụi nó cao quá, đến mức hai vệ sĩ được ông dùng số tiền lớn thuê về cũng không thể động đậy. Đúng là vô dụng!
Hắn cười mỉa mai: “Các người là ai mà dám phá hỏng chuyện tốt của tao? Trên tao có người chống lưng, không cần biết tụi mày là ai đều phải ngồi xổm trong cục cảnh sát nha con.”
Người đàn ông to lớn và hung dữ kia liền rút ra thẻ chứng nhận: “Tôi là Thẩm Cường, đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố. Ông nói có người chống lưng à? Tốt thôi, đến đồn rồi tìm người đó ra đây, để xem ông ngồi xổm hay tôi ngồi xổm. Ông mà không tìm được người, tôi sẽ chơi chết ông.”
Lưu Vĩnh Vọng khổ không thể tả, ông nói có người chống lưng chỉ để hù dọa người khác. sao lại xui xẻo gặp phải đội trưởng đội điều tra hình sự. Cô gái này thật là khó lường, không thể đụng vào, không thể đụng vào.
Lưu Vĩnh Vọng bắt đầu cầu xin: “Đều là hiểu lầm thôi, tôi chỉ đến đây để đăng ký hẹn hò, có phải phạm pháp đâu.”
Thẩm Cường liếc nhìn người bên cạnh ít nói ít cười, Cố Thời Úc, anh nghĩ rằng người này mới là người thật sự tới đây đăng ký hẹn hò.
Cố Thời Úc đã làm nhiệm vụ nằm vùng nhiều năm, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì không muốn trở lại công việc cũ. Thẩm Cường hiểu được, trong năm năm nằm vùng, Cố Thời Úc đã hy sinh quá nhiều: không những bị vợ đòi ly hôn, cô ta còn bỏ trốn với một gián điệp. Trong quá trình bắt giữ gián điệp, cậu ấy cũng gặp phải sai lầm nghiêm trọng. Cố Thời Úc chọn tiếp tục làm kinh doanh cũng tốt, ít nhất có thể chăm sóc cho mấy đứa nhỏ.
Cố Thời Úc thuê một căn hộ sống cùng với hai con trai. Hai đứa trẻ quá nghịch ngợm, chúng đã đuổi sáu bảo mẫu rồi. Thẩm Cường khuyên cậu ấy không cần tìm bảo mẫu, không dạy được đâu, tìm mẹ kế cho bọn nhỏ thì hợp lý hơn. Khi xe dừng trước trung tâm môi giới hôn nhân, Thẩm Cường đá Cố Thời Úc vào trong đăng ký vừa lúc chứng kiến ông già thúi này dám công khai buôn người với giá năm nghìn đồng.
Đương nhiên, họ phải can thiệp.
Thẩm Cường nói: “Hẹn hò không phạm pháp, nhưng dùng tiền để ép buộc thì phạm pháp.”
Anh nhấc điện thoại gọi đến đồn cảnh sát khu vực: “Đồn cảnh sát phải không? Ở trung tâm môi giới hôn nhân có người buôn bán người, mau chạy tới hiện trường.”
Diệp Trường An đau đầu, không biết ai lại gây rối, “Đây là chuyện gia đình, đồn chúng tôi không quản.”
Thẩm Cường là người nóng tính như lửa, anh đá vào Lưu Vĩnh Vọng để trút giận và tự xưng danh với đồn cảnh sát: “Tôi là Thẩm Cường, đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố. Tôi vừa chứng kiến vụ buôn bán người ở trung tâm môi giới hôn nhân. Mời các anh ra hiện trường ngay lập tức.”
Diệp Trường An mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết tình hình thế nào mà đội trưởng đội điều tra hình sự cũng có mặt. Ông vội vàng dẫn các cảnh sát đến ngay.
Có lời chứng của Thẩm Cường, Lưu Vĩnh Vọng bị tạm giam chờ xử lý. Diệp Thu Thu cảm kích hai vị đồng chí nhiệt tình rơi từ trên trời xuống.
“Cảm ơn hai đồng chí rất nhiều.”
Thẩm Cường cười hề hề: “Chuyện nhỏ thôi. Nhìn em đánh có vẻ giỏi nhỉ, nếu em vào đội cảnh sát thì tốt quá, đội chúng tôi đang thiếu nữ lắm.”
Diệp Thu Thu biết anh ta chỉ nói đùa thôi, kiếp trước cô cũng từng suy nghĩ đến việc thi vào trường cảnh sát, nhưng cuối cùng cha mẹ nuôi không đồng ý. Sau này cô mới biết, cha mẹ nuôi muốn cô học ngành có thu nhập cao hơn để nuôi đứa em trai ăn bám.
Đội trưởng Thẩm rất nhiệt tình còn người bên cạnh anh ta thì không nói gì, nhìn trẻ hơn đội trưởng Thẩm vài tuổi, trông lịch sự văn nhã, nhưng khi đánh vệ sĩ thì không hề nhẹ tay chút nào. Anh ta có vẻ ngoài hiền lành, lương thiện, không biết tính cách ra sao. Aiz, nghĩ nhiều làm gì, bèo nước gặp nhau mà thôi.
Diệp Thu Thu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Nhiệm vụ trùng sinh của cô là tìm Cố Đông, làm mẹ của Cố Đông. Thì… cô phải làm vợ của Cố Thời Úc trước đã.
Sau khi Diệp Thu Thu hoàn tất biên bản, trời đã tối. Khi ngẩng đầu lên, Thẩm Cường và đồng đội của anh ta đã rời đi từ lúc nào. À, cô còn chưa biết tên anh ta, nhà ở đâu. Nếu có cơ hội gặp lại, cô sẽ cảm ơn tử tế.