Người có thể ở tại Thủ Phủ Hoàng Gia, có ai mà không phải muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị chứ. Nơi mà người bình thường muốn mua cũng không đến được, Lâm Chu có thể ở tại đó là đã đại biểu cho rất nhiều thứ.

Đoán chừng là từ nhỏ đã thích nấu ăn, trong nhà vì đó chuẩn bị đầu bếp nổi danh khắp các nơi trên thế giới dạy bảo, các loại nguyên liệu nấu ăn lấy không hết, muốn cái gì có cái đó.

Mới tạo nên một thân trù nghệ tuyệt vời ông mặt trời đáng kinh ngạc như ngày hôm nay.

Hơn nữa Lâm Chu có tài nấu nướng như vậy mà còn chưa mở nhà hàng hoặc là làm đầu bếp kiếm tiền, chỉ tự tùy tâm sở dục lái xe ba bánh bày quầy bán hàng nơi nơi.

Phỏng chừng chính là muốn rèn luyện tài nấu nướng của mình, luyện tập tài nghệ không dùng kiếm tiền làm mục đích, giữ nguyên kỹ năng nấu nướng của bản thân và hưởng thụ quá trình này.

Nhìn Lâm Chu vui vẻ tiếp đãi mỗi vị khách hàng trước mắt, Trương Kiến Quân càng tin tưởng suy đoán của mình hơn.

Nếu không thì sao mà giải thích việc người có tiền có tay nghề như thế lại mỗi ngày cực khổ đi ra bày quầy bán hàng chứ.

Lấy tài nấu nướng của Lâm Chu, đi nhận lời mời đầu bếp làm quốc yến cũng không có vấn đề gì cả, chứ đừng nhắc tới nếu như muốn kiếm tiền, cậu mở tiệm cơm và tùy tiện làm một món đồ ăn thôi, sợ là đống người hẹn trước có thể xếp hàng từ Giang Đông ra tận nước ngoài.

Chứ nấu nướng bày quầy bán hàng cho những người không hiểu gì cả ăn giống như bây giờ, bọn họ còn cảm thấy một trăm tệ một chén cháo đắt mà chẳng hay biết cháo được nấu ra từ tay nghề thế này đặt vào khách sạn lớn đều có thể bán hơn chục ngàn một chén, phân lượng lại chỉ còn có một ngụm.

Thực sự là không quý trọng mà!

Trương Kiến Quân nhìn một khách hàng vừa hỏi giá xong, thấy đắt nên bỏ đi, lắc đầu đáng tiếc.

Đáng tiếc người kia không hiểu phần cháo hải sản này ăn ngon đến cỡ nào!

Một chén còn ít nữa, phải ăn liền tù tì hai chén mới cảm thấy thỏa mãn. Nhất định phải ăn đến khi bụng no căng mới có loại cảm giác hạnh phúc khi thèm ăn rồi lại được thỏa mãn.

Giữa mùa hè nóng bức, ăn xong hai chén cháo hải sản lớn nóng hổi, cả người đều đổ đầy mồ hôi. Nhưng phá lệ sảng khoái.

Miệng đầy vị tươi, mềm, giòn, non. Các khách hàng ở đây có ai không phải ăn vào là khen không dứt miệng, chỉ lo múc từng muỗng từng muỗng đút vào trong miệng, không quan tâm chuyện gì khác.

Đôi tình nhân đến mua cháo càng ăn ngấu nghiến không thèm ngẩng đầu.

Người Hoa quốc không lừa gạt người Hoa quốc, đúng là không lừa ta thật!

Dường như vị thơm thuần nồng hậu của thịt cua xào lên cho thơm rồi hầm nấu trong cháo không chỗ nào không có. Rồi cả khối gạch cua lớn ăn vào không rõ ràng nhưng mỗi một ngụm đều có sự hiện hữu của nó, thực sự là tươi ngon đến làm người ta càng ngày càng thèm.

Chén cháo trông óng ánh, vẻ ngoài mê người, sắc màu đầy đủ ăn vào trong miệng cũng không có cảm giác đầy mỡ, vừa tươi lại vừa thơm, nhè nhẹ ngon miệng.

Không biết hầm bao lâu mới có được vị tươi ngon như thế này.

Cả con tôm bị đun sôi chuyển sang màu đỏ cuộn mình cong người trong chén cháo, giờ nào khắc nào cũng tản ra mùi vị dụ hoặc người khác.Bỏ vào miệng thì non mềm đàn hồi, quả thực không thể tin được đó là thịt tôm.

Thực sự là tươi đến lông mày cũng phải rớt xuống.

"Ông chủ ông chủ, ngày mai anh bán cháo gì thế?"

Tạ Hoành ăn cháo xong nhìn Tào Hồng Tín đang phát cơm chó cách đó không xa, quả thực là cay mắt không dám nhìn.

Thấy bọn họ còn muốn chơi một hồi, không nóng vội, cậu tiến tới trước mặt Lâm Chu hỏi.

"Bán cháo mặn hai ngày liên tục rồi, ngày mai bán cháo ngọt đi, cháo bát bảo."

"Hơ? Cháo ngọt à, em còn muốn ăn cháo hải sản nữa cơ!"

Tạ Hoành giống như con mèo tham ăn vừa nói vừa liếm môi, mắt còn không quên nhìn Lâm Chu đầy tội nghiệp, tự thông suốt học được cách làm nũng đòi ăn.

Cũng chính là ỷ vào tuổi nhỏ hơn Lâm Chu, vóc dáng cũng không cao, nhìn y như học sinh cấp 3 nên mới có thể làm ra vẻ đó được.

Đổi thành người khác làm thế Lâm Chu đều sẽ cảm thấy cay mắt.

Lâm Chu bật cười.

Xem ra tên sinh viên này cũng không ngu dốt.

Biết phí tổn của cháo hải sản cao, ăn vào miệng đáng giá có lời.

Thật ra ăn ngon thì cũng như nhau thôi.

Dù là đi so cháo khoai lang bình thường với cháo hải sản thì cũng ăn ngon tương tự. Chỉ là khẩu vị khác nhau, quần thể bán ra cũng không giống nhau.

Đám người thích thanh đạm, ăn nguyên vị của nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối càng thích cháo khoai lang hơn, không bỏ thêm gì hết, chỉ dựa vào tay nghề nấu cháo cao siêu để hầm ra mùi thơm ngát thuần khiết từ gạo và khoai lang, còn có vị ngọt nhàn nhạt, là hương vị ngọt ngào hiếm có.

Nếu như uống một chén vào trời đông lạnh lẽo, vậy thì thật là cả người đều ấm hẳn lên.

Nhưng cháo hải sản có bỏ thêm gia vị, vẫn còn cho vào nhiều loại hải sản nữa. Khi đó mùi của gạo cứ y như nước ấy, bị hải sản hấp thu, dung hợp, mất đi mùi vị của bản thân, khiến người ta chỉ chú ý tới đủ loại hải sản ngon miệng chứ chẳng thèm quan tâm đến hương vị của cháo.

Cũng có thể nói trong mùi thơm tươi ngon nồng nàn của hải sản, hương vị của gạo trở nên không hề rõ ràng một tí nào.

"Cháo bát bảo cũng ăn ngon lắm đó-"

Lâm Chu cũng không có ý định thay đổi suy nghĩ của mình, ngày nào cũng ăn cháo mặn là cậu sẽ ngán lắm đó.

Phải ăn luân phiên mới được.

"Vậy được rồi, ông chủ vẫn đến đỉnh núi vào sáu giờ à?"

"Đúng thế, tuần này đều có mặt."

Lâm Chu ôn hòa đáp lại khách hàng.

Lời cậu nói đều là lời nói thật, còn có tính ám chỉ nữa.

Chỉ là có rất ít người chú ý tới.

Tạ Hoành không cẩn thận cũng không quan tâm những lời này.

Ngược lại là Trương Kiến Quân chờ Lâm Chu dẹp quây phía sau hiểu được ý tứ của Lâm Chu.

"Vậy ngày mai em lại đến, he he, ông chủ ngày mai gặp."

"Tốt."

Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tạ Hoành, Lâm Chu cũng rất vui vẻ.

Có đám khách hàng quen này ở, lượng cháo cậu bán mỗi ngày có nguồn tiêu thụ ổn định rồi. ...

Đợi đến khi Lâm Chu bán xong một phần cháo cuối cùng, Tiểu Lý đã xuống núi cũng mang cháo đi đến nhà của Lục Thiển.

Cùng ngủ một giường với Lục Thiển còn có bạn thân của cô.

Tối hôm qua hai người bỗng nghĩ đến chủ đề về Trương Minh Viễn, hàn huyên tới tận đêm khuya.

Ngày hôm nay không có gì bất ngờ xảy ra đều ngủ quên.

Lúc Tiểu Lý tới, nhìn thấy biệt thự yên tĩnh không hề có một chút tiếng động nào, biết là Lục đại tiểu thư còn chưa có tỉnh.

Vì vậy anh đưa hai phần cháo hải sản đến phòng bếp để dì đặt vào trong trong nồi giữ ấm trước, chờ Lục Thiển thức dậy ăn sáng thì vẫn còn nóng.

Dì vẫn còn vô cùng tận tâm chuẩn bị rất nhiều điểm tâm sáng để ăn kèm với cháo.

Dù sao có khách nên chuẩn bị thêm một chút, mới có thể diện đãi khách.

"Oa Tiểu Lý, cháo hải sản này cậu mua ở đâu thế, mùi vị thơm thật đấy, chỉ ngửi thôi đã thấy tươi ngon lắm rồi."

Tiểu Lý cũng gật đầu đồng ý. Đúng là ngửi thơm thật, nếu không phải lúc mua cháo quá xấu hổ, anh cũng vui lòng mua cho mình mấy chén.

Về phần tại sao không phải mua một chén, còn không phải do lượng cơm của anh lớn, lượng cơm một người có thể bằng với lượng của ba người đàn ông trưởng thành.

Cũng may mà nhà họ Lục bao cơm, một ngày ba bữa đều đều.

Đây cũng là nguyên nhân một mình anh lại làm hai phần việc, nếu không thì đừng nói kiếm tiền mua xe mua nhà kết hôn ở Giang Đông, anh sợ đến bản thân mình cũng không nuôi sống nổi.

Trước kia nếu không tham gia quân ngũ, ăn cơm quốc gia, sợ là anh sớm đã chết đói.

Từ nhỏ đến lớn đều có dạ dày to, không có cách nào.

Cha mẹ của anh nuôi lớn anh cũng không dễ dàng. Trước đây lúc anh còn ở nhà, phí thức ăn trong nhà mỗi ngày phải bắt đầu từ 200 đến 300 tệ. Như vậy còn ăn không ngon, muốn ăn ngon hơn chút, phí thức ăn một ngày đều phải tận năm trăm tệ.

Mượn món ăn mặn mà nói, để mua đủ cho anh ăn cũng rất phí tiền.

Vẫn là làm việc tốt!

Ông chủ bao cơm!

Có thể buông bụng ra ăn thỏa thuê.

Tiểu Lý suy nghĩ trong lòng một đống lớn, mặt ngoài vẫn còn giữ vững vẻ mặt cool ngầu của bảo tiêu.

"Là tiểu thư bảo tôi sáng sớm đến đỉnh núi Tần Hoàng."

Dì sửng sốt một chút, những lời này, chỉ nghe qua thì không có vấn đề gì.

Nhưng tại sao quầy cháo lại đặt trên đỉnh núi thế?

Núi Tần Hoàng, người gốc ở đây đều biết trên núi không có quán ăn chơi bời gì cả, chỉ là một ngọn núi rèn luyện thân thể, leo núi ngắm phong cảnh thôi.

Bây giờ có người bán cháo ở đỉnh núi rồi?

Dì gật đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn cháo rồi lại nhìn mắt Tiểu Lý ở trong phòng mà vẫn còn đeo kính râm ra vẻ, nhịn một chút, vẫn mở miệng nói:

"Trong phòng cậu đeo kính râm làm gì thế, cũng không sợ cặp mắt không tốt à. Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, cậu đi ăn sáng đi, bò lên núi một chuyến chắc đói bụng rồi nhỉ..."

Nghe thấy cơm sáng đã nấu xong, Tiểu Lý chạy nhanh như làn khói, rất sợ chậm một giây là bị lôi kéo lải nhải suốt nửa ngày.

Dì còn chưa nói xong cũng đã không thấy người đâu, buồn cười lắc đầu, tiện tay đặt hai phần cháo hải sản vào trong nồi cơm điện và ấn nút giữ ấm, như vậy lúc nào ăn cháo cũng đều nóng hổi. ...

Lục Thiển và bạn thân ngủ đến trưa mới dậy.

Lúc này Trương Kiến Quân đã về nhà gọi điện với lão Lục.

Hai người cha già đều vô cùng hài lòng với hôn sự này, chuẩn bị hỏi con cái nhà mình xem, không có ý kiến gì có thể thương lượng ngày nào ăn chung một bữa, tiếp đó đính hôn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play