Hoa quốc.

Nội thành Giang Đông

Thủ đô Hoàng Gia – Biệt thự số 3.

Trời còn chưa sáng Lâm Chu đã bị tiếng nhắc nhở của hệ thống đánh thức.

[Ting! Nhiệm vụ mở quán bán hàng ngẫu nhiên đã có thay đổi.]

Cậu còn đang mắt nhắm mắt mở say ke thì đã thấy giao diện như game giả lập đang tản ra ánh sáng, cực kỳ nổi bật của hệ thống hiện ra trước mặt.

Lâm Chu hoàn thành nhiệm vụ đầu tuần sớm hơn dự định, đã nhận được phần thưởng nên cả ngày chủ nhật đều vùi đầu vào game, không cách nào thoát ra được. Hơn 3 giờ sáng cậu mới đi ngủ.

Lâm Chu đưa mắt nhìn đồng hồ, 4h30! Hay ghê, mới ngủ có một tiếng đã bị nắm đầu dậy!

Cậu với tay bật đèn, sau đó ngồi dậy, cẩn thận nhìn tên nhiệm vụ của tuần này.

Chuyện này kể ra thì rất dài dòng.

Đời trước cậu tăng ca ác quá nên đột tử, kết quả lại xuyên đến thế giới song song chẳng có gì khác biệt. Sau khi sống lại, còn bị trói chặt với Hệ Thống Ngẫu Nhiên Mở Quán Bán Đồ Ngon.

Có thể xuyên không, trọng sinh, còn có bàn tay vàng!!!

Phần quà chào mừng người chơi mới còn cho luôn kỹ năng nấu nướng mãn cấp.

Lâm Chu cảm thấy bản thân cũng không nhịn được, phải khen một câu: Chết hay lắm!

Có thể bật hack, thoát kiếp làm culi cho tư bản, leo lên đỉnh cao của đời người thì chết một lần có tính là gì!

Cậu vui vẻ chấp nhận, cuộc sống tươi đẹp đang ở ngay trước mắt!

Vì hệ thống vận hành dựa vào điểm ngon miệng nhận được từ thực khách nên mỗi tuần sẽ đổi một nhiệm vụ mới. Nếu Lâm Chu hoàn thành thì có thể nhận được đủ loại phần thưởng ngẫu nhiên, nó cũng có thể thông qua thực khách đến ăn để nhận điểm ngon miệng, vận hành hệ thống.

Túm cái quần thì đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.

Qua một tuần làm việc thực tế, Lâm Chu đã thăm dò được rõ cách vận hành của hệ thống. Biệt thự này chính là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tuần, để cậu có ngay một ngôi nhà ở thế giới xa lạ này.

Vừa khởi đầu đã ra tay rất chi là bạo, việc này khiến Lâm Chu cực kỳ hóng phần thưởng tiếp theo!

[Nhiệm vụ tuần này: 8h tối mỗi ngày, chạy đến công viên Hoa Quả Sơn bán 200 cái bánh bao.]

[Sách dạy nấu ăn: - đã cung cấp!]

[Nhận nhiệm vụ - Từ chối ]

Tuy cảm thấy 8h tối còn mò đến công viên bán bánh bao thì cứ quai quái nhưng Lâm Chu vẫn không hề do dự, click vào phần nhận nhiệm vụ.

Thời gian bắt đầu nhiệm vụ là 8h tối, thế sao bây giờ đã refresh rồi nhỉ?

Tật cáu kỉnh lúc rời giường của cậu chàng tự nhiên trỗi dậy, không nhịn được mà cúi đầu chửi một câu: “Hệ thống tró.” Rồi lập tức tắt đèn, thăng tiếp.

Đến lúc tỉnh lại, đã là 1h chiều.

Quầy hàng ba bánh trong balo hệ thống đã biến thành quán bánh bao.

Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Chu nhanh chóng quyết định xem tối nay sẽ bày quán, bán thể loại bánh bao gì.

đủ hình đủ vị, loại nào cũng có. Lâm Chu dựa theo khẩu vị của mình, chọn bánh bao nhân thịt bò và bánh bao nhân đậu hũ cay tê.

Sau đó cậu mở điện thoại, lên app chuyên bán thức ăn để order nguyên liệu làm bánh.

Trong lúc Lâm Chu lờ đờ đi đánh răng rửa mặt, nguyên liệu nấu ăn cũng đã được giao đến.

Tiếp theo là quá trình băm nhân, nhào bột, bao bánh vừa lê thê vừa nhàm chán.

Lâm Chu tình toán tiền mua nguyên liệu, công và thời làm xong thì quyết định bán bánh bao nhân thịt bò 10 tệ/1 cái. Còn bánh bao nhân đậu hũ cay tê thì 5 tệ/ 1 cái.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đúng 8h tối, cậu đạp xe ba bánh đến công viên Hoa Quả Sơn.

Lúc này đang là giữa hè, buổi tối có rất nhiều người ra công viên dạo mát. Nào chạy bộ, nào đi bộ, cả nhảy quảng trường* cũng có luôn.

**Nhảy quảng trường: như kiểu các bô lão tụ tập, bật nhạc nhảy cổ điển ở công viên ở VN mình.

Ven đường còn có rất nhiều bạn hàng đang bán đồ nướng, xiên que.

Thấy chỗ này đông vui nhộn nhịp như thế, thoáng cái Lâm Chu đã cảm thấy một tối bán 200 cái bánh bao là chuyện nhỏ, dễ ợt ấy mà.

Tìm được vị trí, cậu chàng không nói nhiều mà bắt đầu bày quán bán hàng.

Từng tầng từng tầng lồng hấp chồng lên nhau, bên trong đầy ắp bánh bao đã được gói gọn gàng xinh xắn.

Giờ chỉ cần bật bếp là hấp được luôn.

Trên xe có 2 bếp nên một cái hấp bánh bao nhân thịt bò, một cái hấp bánh nhân đậu hũ cay tê.

Trong lúc đợi bánh chín, Lâm Chu lôi từ trên xe ba bánh ra một cái ghế gấp, nhàn nhã lướt điện thoại di động.

Việc bày quán này cậu đã quen tay lắm rồi, giờ còn chưa đến lúc bận rộn đâu.

Lười biếng tí là vừa xinh.

Ông chú bán xiên que ngay cạnh thấy Lâm Chu đêm hôm khuya khoắt mà lại bày quán bán bánh bao thì rất ngạc nhiên, trong mắt lóe lên chút không hiểu cùng hoang mang.

Tối mờ tối mịt mà còn đến công viên đi dạo, tản bộ hay nhảy quảng trường…có ai mà không nghĩ đến chuyện rèn luyện sức khỏe hoặc giảm cân chứ?

Giờ này mà đi bán bánh bao? Có bán được không đấy?

Bởi thấy tò mò, khó hiểu nên thỉnh thoảng ông chú lại nhìn sang quầy hàng của Lâm Chu.

Mãi không thấy có khách ghé vào, ông chú càng lúc càng cảm thấy suy nghĩ của mình chuẩn rồi. Ông ta lắc đầu cảm thán.

Thanh niên ấy mà, suy cho cùng thì vẫn không biết buôn bán.

Ể? Mùi gì thơm vậy ta?

Theo thời gian trôi qua, bánh bao của Lâm Chu cũng sắp chín, toả ra mùi thơm mê người.

Mùi thơm của bột mì cùng nhân bánh hoà trộn với nhau cực kỳ nồng đậm, hoàn toàn có thể dùng câu ‘hương bay mười dặm’ để hình dung.

Người đi đường xung quanh hay mấy bác gái đang nhảy nhót nhiệt tình cách đó không xa đều ngửi thấy, không sót một ai.

Lúc ngửi được mùi thơm, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là: Tối tăm mù mịt thế này rồi, mùi bánh bao ở đâu ra vậy kìa?

Mùi này không phải là nên xuất hiện vào lúc sáng sớm, ở cửa hàng bánh bao trong chợ bán thức ăn hay mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng gần trường học à?

Sao giờ này lại xuất hiện ở đây, còn là trong công viên nữa chứ!

Đêm hôm khuya khoắt ngửi thấy làm người ta có cảm giác chênh lệch thời gian, rất chỏi nhau, không hài hoà một tí nào.

Có người đang ăn bánh bao à?

Nhưng mùi thơm nồng đậm thế này cơ mà, không giống nha!

Giống như có người đang bắc nồi hấp bánh bao ngay tại đây í. Mùi thơm của bánh bao nóng hổi vừa ra khỏi lồng hấp khác hẳn với mùi thơm lúc bẻ bánh ra ăn.

Quý bà Vương Truyền Quyên ngửi thấy mùi thơm của bánh bao thì cả người lâng lâng, động tác dần chậm lại, không bắt kịp tiết tấu của đội ngũ nhảy quảng trường nữa.

Năm nay bà vừa bước vào tuổi 50, vì muốn giữ dáng ‘già cũng phải đẹp’ nên mỗi tối đều đến công viên nhảy múa, rèn luyện cơ thể.

Bữa tối bà cũng ăn rất ít, nhiều khi chỉ làm mấy miếng trái cây cho xong, không ăn cơm luôn.

Thế nên lúc nhảy múa, vận động mạnh thế này đã khiến bà đói bụng từ lâu rồi.

Không ngửi thấy mùi đồ ăn thì còn đỡ, chứ mùi bánh bao thơm phức, xộc thẳng vào mũi thế này làm bà mất tập chung muốn chết, bụng cũng réo lên ùng ục. Đầu óc toàn là bánh bao, làm gì còn tâm trạng để ý đến tiết với chả tấu nữa.

Thèm ăn là cảm giác tra tấn con người ta rất ác, nhất là trong tình huống bụng đói meo.

Người không có ý chí kiên định, chắc chắn là không thể kiềm chế được dục vọng: phải kiếm cái gì đó bỏ vào miệng, ăn cho đã.

Rõ ràng, quý bà Vương Truyền Quyên không phải là người có ý chí kiên định rồi đấy.

Thấy mình sắp đói đến không nhảy nổi, bà dứt khoát rời khỏi đội ngũ, định nương theo mùi thơm mà tìm bánh bao.

Ngày nào cũng giảm béo, thỉnh thoảng xoã một tí chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Vương Truyền Quyên vừa tự an ủi bản thân vừa hít hít mũi, cẩn thận tìm kiếm.

Ồ wow!

Mũi bà không ngửi sai thật, đúng là có mùi hấp bánh bao.

Đêm hôm khuya khoắt, thế mà lại có người bán bánh bao ở cổng công viên!

Ánh mắt quý bà Vương Truyền Quyên sáng rực lên, kích động chạy đến.

Bàn chân đi giày thể thao của bà lướt như bay, chỉ mấy bước đã chạy đến trước quầy hàng ba bánh của Lâm Chu.

“Ông chủ, bánh bao bán thế nào đấy?”

Lâm Chu nghe xong, việc đầu tiên là nhìn đồng hồ rồi lại ngửi thử mùi thơm của bánh bao đang toả ra.

Trên người có kỹ năng nấu nướng mãn cấp (lv max) nên cậu không cần hé lồng hấp, chỉ mùi thôi cũng biết bánh bao nhân thịt bò vẫn còn thiếu chút lửa. Ngược lại, bánh bao nhân đậu hũ cay tê thì có thể tắt bếp được rồi.

Lâm Chu đứng dậy, tắt lửa bên bếp hấp bánh bao nhân đậu hũ cay tê rồi mới trả lời: “Bánh bao nhân thịt bò phải chờ thêm một lúc, bánh bao nhân đậu hũ cay tê tầm 3 phút nữa là ăn được.”

“Thế cho tôi 2 cái bánh bao nhân đậu hũ cay tê đi.”

Vương Truyền Quyên nói, không chút do dự. Sau đó bà lấy di động, hỏi giá để chuẩn bị quét mã trả tiền.

“10 tệ ạ.”

Bao nhiêu cơ? Hai cái bánh bao nhân đậu hũ cay tê mà 10 tệ á?

Trong chớp mắt, Vương Truyền Quyên đã cho là mình nghe nhầm.

Có điều thấy phản ứng của Lâm Chu, bà lại yên lặng thanh toán.

Cũng đã mò đến tận đây rồi, tuy hai cái bánh bao tận 10 tệ nhưng bà vẫn muốn nếm thử xem sao.

Chẳng biết mùi vị lúc ăn có ngon như lúc ngửi không nữa.

Chưa đến 3 phút sau lại có một anh trai chạy bộ ngang qua, ngửi thấy mùi thơm liền dừng lại trước quầy hàng của Lâm Chu.

“Ông chủ, bánh bao bán thế nào đấy?”

“Nhân thịt bò 10 tệ/1 cái, nhân đậu hũ cay tê thì 5 tệ.”

Lâm Chu làm hết trách nhiệm của chủ quán, thái độ không tính là nhiệt tình nhưng khá lễ độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play