"Cái này cũng phải trách vợ của tôi, trước kia vợ của tôi thích xem ba cái tiểu thuyết tổng tài bá đạo đó..."
“?”
Đám thanh niên đang húp cháo xung quanh nghe thấy cuộc nói chuyện của Lâm Chu và Trương Kiến Quân.
Cả đám bưng cháo, lặng lẽ mon men lại gần vị trí của hai người họ, muốn nghe kỹ càng hơn một tí.
Đây là bát quái hào môn gì thế?
Là chuyện mà loại người qua đường vây xem như bọn họ có thể nghe được ư?
Thì ra tổng giám đốc trong thực tế cũng học tập từ tổng tài bá đạo trong truyện à.
Lâm Chu và Trương Kiến Quân vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
Hiển nhiên, Lâm Chu cũng cảm thấy rất hứng thú với đề tài này.
"Trách không được."
Thì ra từ nhỏ con trai của ông bác Trương đã được bồi dưỡng dựa theo mô phạm trong truyện tổng tài bá đạo rồi.
Nhất là từ sau khi vợ của ông bác Trương qua đời ngoài ý muốn, tiểu thuyết về tổng giám đốc đều trở thành di vật, là thứ người mẹ để lại cho con của mình.
Chắc chắn Trương Minh Viễn có nhớ mẹ mình, mỗi lúc ấy là lấy ra đọc một chút, khi đọc nhiều rồi, vậy chẳng phải là sẽ trở thành một tổng giám đốc bá đạo như trong tưởng tượng của mẹ mình à.
Cậu thực sự muốn khóc chết mất thôi, tình nghĩa mẹ con làm người ta cảm động quá đi mất!
Trương Kiến Quân thấy dáng vẻ cảm động vô cùng của Lâm Chu thì hơi nghi hoặc, cứ có cảm giác hình như cậu đã hiểu lầm gì rồi.
Nhưng một giây sau, một ngụm cháo hải sản ăn vào trong miệng, sự chú ý của ông lập tức bị dời đi.
Ăn ngon quá đi thôi!
Hạt gạo trắng tinh đã bị dầu trơn tiết ra do xào đầu tôm với lửa nóng nhuộm thành màu vàng kim, ăn vào trong miệng, vị tươi mới của tôm tươi và gạch cua tuy hai mà một quanh quẩn trên đầu lưỡi.
Còn có thể nhấm nháp ra cảm giác của gạch cua dày đặc.
Nếu như ăn mực ống giòn non, vậy cảm giác giòn non cùng với gia vị lúc ướp càng là sự hưởng thụ trên đầu lưỡi, nói tươi đến rớt lông mày cũng không có chút khoa trương nào! Còn có tôm to kia cũng chẳng hề quá lửa tí nào, không phải vị luộc, cũng không phải loại khô khô cứng cứng như cháo nấu lâu mà là cháo nấu xong, cho tôm tươi vào, lợi dụng cháo nóng bỏng để hầm chín.
Cực non, cực tươi, cách làm này cũng có thể ăn được mùi vị nguyên thủy nhất của nguyên liệu nấu ăn.
Không phải tôm sống tươi mới nhất thì không tạo ra cảm giác này nổi đâu.
"Cậu bán cháo này một trăm tệ một chén có phải hơi lỗ không? Nhiều hải sản như vậy, tôi có thể nếm ra tất cả đều là hàng mới mẻ. Giang Đông không nằm ven biển, hải sản mới mẻ đều được vận chuyển đến đây qua đường hàng không, giá cả so ra đắt hơn thành thị duyên hải nhiều. Tôi thấy trong này còn có sò khô, cua, tôm to, mực ống vân vân, có rất nhiều loại hải sản, phí tổn cao lắm đúng không."
Lâm Chu nghe thấy lời Trương Kiến Quân nói thì hai mắt tỏa sáng, làm ra vẻ mặt ông chú hiểu cháu rồi đó.
Chứ còn sao nữa, phí tổn của nồi cháo hải sản đúng là rất cao. Lúc cậu nghĩ thì chỉ nghĩ đến mình cũng ăn, căn bản là không có chú ý đến phí tổn, cách làm nào ăn ngon thì làm thế đó.
Kết quả tối hôm qua mới phát hiện, thành phẩm đúng thật là có chút cao, cơ bản không kiếm được tiền gì.
Tính cả thời gian cậu tiêu tốn lúc nấu cháo, cũng có thể nói lỗ vốn.
Dù sao cậu còn phải bò tới đỉnh núi cơ mà.
Nhất là khi có người ngại một trăm tệ một chén cháo đắt, Lâm Chu nghĩ đến phí tổn này, trái tim đều đang rỉ máu.
Đều do mấy ngày nay bày quầy bán hàng ngày nào cũng có người chê đắt, tuy lúc đó Lâm Chu không nói gì, nhưng nghe nhiều thì vẫn để lại dấu vết trong lòng. Chỉ nghĩ muốn làm một nồi cháo xứng đáng với cái giá một trăm tệ thôi.
Rõ ràng là mình bị mấy khách hàng chê đắt bắt cóc đây mà.
Lâm Chu không ngờ người hiểu cậu nhất thế mà lại là ông bác Trương.
Quả nhiên là tình hữu nghị cùng nhau leo núi, chỉ quan tâm cậu có lỗ, có thiệt hay không thôi, sẽ không cảm thấy bán rẻ chút thì khách hàng như ông ấy cũng có thể kiếm hời.
Là một người tốt mà!
Lâm Chu cảm động tột đỉnh, lôi kéo tay của ông bác Trương còn muốn nói tiếp mấy lời gì đó thì trước gian hàng, một người đàn ông mặc vest đi giày da đột nhiên bước tới.
Lâm Chu: ???
Từ đã, nhà ai đi leo núi mà lại mặc vest đi giày da chứ.
Thực sự là lần đầu gặp người mặc vest đi giày da leo núi đấy. Chân anh ta có ổn không?
Lâm Chu thật sự không cố ý.
Chỉ là theo bản năng nhìn chân của người này.
Trợ lý đặc biệt kiêm bảo tiêu - Tiểu Lý chú ý tới ánh mắt của Lâm Chu, khóe miệng giật một cái.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ đại tiểu thư phân phó, anh vẫn làm tròn trách nhiệm mở miệng.
"Chào cậu, cho tôi hai phần cháo."
Nói rồi anh quét mã thanh toán hai trăm tệ.
Lâm Chu nhất thời có chút không phản ứng kịp, động tác múc cháo cũng chậm nửa nhịp luôn.
Khách hàng bưng cháo xung quanh nhìn Tiểu Lý không hợp hoàn cảnh, đều mịt mờ quăng tới ánh nhìn chăm chú.
Giờ khắc này Tiểu Lý chỉ cảm thấy may mà mình đeo kính râm, không có ai biết mặt mũi của anh ra sao, bằng không anh sẽ xấu hổ lắm!
Anh là trợ lý kiêm bảo tiêu do tổng giám đốc Lục an bài cho Lục Thiển, là bộ đội xuất ngũ, vô cùng có thực lực.
Tối hôm qua Tiểu Lý bị Lục Thiển đưa nhiệm vụ, buổi sáng ngày mai đến đỉnh núi Tân Hoàng tìm được một quầy hàng bán cháo, mua hai chén cháo trở về.
Đợi cô tỉnh dậy rồi sẽ ăn.
Vì vậy trước khi Tiểu Lý đi làm, anh đến núi Tân Hoàng một chuyến trước.
Bởi vì mua cháo xong là đi làm luôn, anh lười trở về nhà thay quần áo, bèn trực tiếp mặc đồ hay mặc khi đi làm đến leo núi.
Lượng vận động chút chút như leo núi Tân Hoàng này với anh không coi vào đâu cả, vài chục phút đã đi đến đỉnh núi. Đi giày gì đối với anh chẳng có một tí ảnh hưởng gì sất.
Không đúng, vẫn có ảnh hưởng, phương diện tốc độ hơi chậm một chút.
Anh cũng biết ăn mặc như vậy đi leo núi nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng không có cách nào cả, anh không muốn mất công quay về một chuyến nữa, chỉ có thể như vậy.
"Cảm ơn."
Tiểu Lý nhận cháo, vẫn không có vẻ mặt gì, giống như một người khách qua đường hoàn thành nhiệm vụ mua cháo xong là rời khỏi ngay.
Nhưng cảnh này vẫn khiến các du khách trên đỉnh núi xem đủ náo nhiệt.
Chờ bóng dáng Tiểu Lý biến mất rồi, tiếng nghị luận lập tức cao hơn.
"Vãi thật, đó có phải là trợ lý hay bảo tiêu được tổng giám đốc mệnh lệnh đến mua cháo trong tiểu thuyết không nhỉ?"
"Chắc là đúng rồi, tao cảm thấy tụi mình cứ như NPC ấy, là người qua đường phục vụ cốt truyện, chỉ là bối cảnh thôi."
"Ghê gớm vãi. Chắc chắn anh ta là bảo tiêu cho coi. Bắp thịt kia mặc vest cũng không che nổi, hơn nữa đồ tây cộng với kính râm không phải phù hợp với bảo tiêu hơn à?”
"Phim truyền hình lầm người rồi, ai nói bảo tiêu nhất định phải mặc đồ tây phối với kính râm thế, khiến cho tất cả mọi người đều có ấn tượng cố hữu."
"Vậy anh nói xem người ban nãy có phải bảo tiêu không?”
“Tôi không nói!"
Lâm Chu nghe được người chung quanh thảo luận, nhịn không được cười ra tiếng.
Người trẻ tuổi bây giờ đúng là thú vị.
Thế mà nói mình như là NPC.
Chẳng lẽ nào một nam chính trói buộc hệ thống như cậu đây chỉ là người qua đường A trong câu chuyện tổng giám đốc bá đạo ngôn tình thôi à.
Nghĩ đến hình ảnh ấy, Lâm Chu mắc cười nhịn không nổi.
Drama kinh khủng khiếp.
"Cậu cười gì thế?"
Toàn bộ hành trình Trương Kiến Quân đều húp cháo hết sức chuyên chú, căn bản là không dừng được, căn bản là không chú ý tới chuyện xảy ra mới vừa rồi.
Giờ nhìn thấy Lâm Chu cười nắc nẻ không ngừng thì nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, nghĩ đến một chuyện mắc cười thôi."
"Chú ăn ngon không?”
Lâm Chu thu nụ cười tươi lại, nhìn Trương Kiến Quân sắp ăn xong cháo rồi thì lễ phép hỏi một câu, nói sang chuyện khác.
"Ăn ngon lắm, tương xứng với bánh bao mà cậu làm. So với nồi cháo vài chục năm do sư phụ già nấu ở Hương Cảng còn phải ngon hơn nữa. Đó còn là khách sạn lớn trăm năm đấy, tay nghề còn không tốt bằng của cậu."
Trương Kiến Quân giơ ngón tay cái lên bắt đầu khen.
Ông có tiền, sống hơn nửa đời người, tuy không chú trọng việc ăn uống cho lắm nhưng cũng từng đi ăn tại nhiều khách sạn lớn. Người khác mời khách, hoặc là ông mời khách, chắc chắn sẽ đi tìm những nơi có tên tuổi.
Nhưng mà mùi vị ở mấy chỗ kia vẫn không sánh bằng cháo do Lâm Chu bày quầy bán hàng nấu.
Lâm Chu còn trẻ tuổi, mà không ngờ trù nghệ đã có hương vị phản phác quy chân rồi.
Mỗi loại nguyên liệu nấu ăn đều có thể ăn được thức ăn với mùi vị thuần chính nhất, bản nguyên nhất.
Nếu để Trương Kiến Quân nói, phần "thuần khiết" này mới là thứ khó khăn nhất đáng quý nhất.
Hiện tại rất nhiều đồ ăn nhìn lòe loẹt, có ăn vào trong miệng cũng không biết là gì.
Bản thân nguyên liệu nấu ăn chẳng có chút mùi vị nào hết.
Khách gọi món đó chẳng phải là muốn ăn vị đó à. Sử dụng nguyên liệu nấu ăn để nấu ra món ăn đó mà còn nếm không ra vị của nguyên liệu ấy, vậy thì ăn cái gì.
Vẫn là tài nấu nướng của Lâm Chu khá tốt.
Có thể phát huy mùi vị tối ưu nhất của bản thân nguyên liệu nấu ăn, vẫn còn có thể kết hợp với gia vị, phương pháp chế biến khiến mùi của đồ ăn cao hơn một cấp bậc.
Đây là chuyện khó được cỡ nào!
Trương Kiến Quân suy đoán cũng chính là người như Lâm Chu, không cần phát sầu vì tiền, còn có phong phú tài nguyên đi học tập nấu nướng, chỉ một lòng theo đuổi tài nấu nướng mới còn trẻ mà đã có tay nghề xuất chúng như thế này.