Sau này công ty cũng sẽ hợp tác dễ dàng hơn.

Cho nên Lục Thiển bị cuộc gọi của cha cô đánh thức.

Mơ mơ màng màng nghe thấy tin tức này, cô sững sờ cả người.

Nhưng bởi vì cô đúng là có chút thiện cảm với Trương Minh Viễn thật, nên không có từ chối.

Trái lại nhăn nhó hỏi, như vậy có phải nhanh quá không.

Không ngờ mặt ngoài nhìn Trương Minh Viễn không có biểu cảm gì, ai dè trong âm thầm lại chủ động như thế.

Không phải là trong ngoài bất nhất đấy chứ

Hai người cha già còn giúp các cô hẹn sáng sớm mai cùng nhau đi leo núi, bồi dưỡng tình cảm.

Lần đầu tiên xem mắt chính là đi leo núi, chắc chắn bọn họ rất thích.

Sau khi nghe xong Lục Thiển quả thực là khóc không ra nước mắt.

Cô đây là vì tìm đối tượng, còn phải đi leo núi nữa?

Leo núi là việc cho người làm à?

Ngày hôm qua xuống núi xong cô nằm trên giường tê liệt suốt cả một ngày, mệt đến không muốn động đậy tí nào.

Bạn thân bên cạnh cũng bị tiếng nói của hai cha con Lục Thiển đánh thức, yên lặng chơi điện thoại di động.

Thấy Lục Thiển nghe điện thoại xong thì có vẻ mặt không đúng, bèn hỏi: "Sao thế, bác Lục nói gì đó?"

"Cha tớ nói Trương Minh Viễn rất hài lòng với tớ, hẹn tớ sáng ngày mai đi leo núi, nếu như tụi tớ không có ý kiến gì thì hai nhà có thể cùng nhau ăn bữa cơm thương lượng chuyện đính hôn."

"Chuyện khác thì không có gì, Trương Minh Viễn đúng là rất tốt, bề ngoài ok, năng lực mạnh mẽ, vẫn còn độc thân, cũng không có tin bên lề gì cả, chính là hẹn đi leo núi là cái quỷ gì chứ!"

"Bây giờ tớ nghe thấy leo núi là đau chân cực!"

Bạn thân thấy Lục Thiển thảm thương than thở như thế, không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Ha ha ha ha ha, cười chết tui rồi."

"Cậu đi leo núi thì nhớ mang cho tớ một phần cháo trên đỉnh núi về nha."

Nói đến cháo, Lục Thiển nhớ đêm qua cô có bảo Tiểu Lý sáng sớm lên núi Tân Hoàng mua cháo, không biết anh đã mua về chưa nữa.

"Vậy còn chờ gì, đi mau thôi!"

Vừa nghe thấy buổi sáng hôm nay cũng có cháo ngon để ăn, bạn thân hưng phấn đứng lên đi rửa mặt.

Bình thường hai người họ cũng hay ngủ lại trong nhà đối phương.

Giống y như nhà của mình vậy.

Rửa mặt xong, hai người thẳng đến nhà ăn.

"Dì ơi bữa sáng có chưa, Tiểu Lý đã mang cháo về chưa?"

Người còn chưa tới nhà ăn, giọng nói của Lục Thiển đã đến trước một bước.

Sau khi nghe xong dì vội vàng gọi những người còn lại bưng thức ăn, điểm tâm ăn sáng lên bàn, còn có cháo hải sản nữa.

"Cậu ấy mua về rồi, hai phần cháo hải sản, dì giữ nóng đến tận bây giờ, để ăn vừa vặn."

Lục Thiển đảo mắt nhìn lướt qua đống thức ăn trên bàn, thấy tô cháo hải sản lớn kia thì vội vàng múc cho mình một chén, không cần đến dì hỗ trợ.

"Wow hôm nay là cháo hải sản!" So với cháo bào ngư hôm qua, cháo hải sản hôm nay trông càng thêm xa hoa hơn!

Hương vị cũng càng thêm nồng đậm.

Vừa mới nuốt xuống Lục Thiển đã kích động đến hai chân đập mạnh, cả người vô cùng hưng phấn.

"Ưm! Ăn ngon thật đấy!"

"Đúng là ngon thật, cảm giác như còn ngon hơn cháo bào ngư hôm qua vậy ấy."

Bạn thân cũng rất hưởng thụ ăn một miếng, híp mắt lại, cẩn thận thưởng thức vị ngon của cháo hải sản.

Mỗi một ngụm đều có thể cảm nhận được mùi thơm và cảm giác mềm mại của cháo, nếu như không có hải sản thì căn bản không cần nhai, cứ nhấp nhấp vài cái là tan ra trong miệng ngay.

Nếu như ăn phải hải sản thì thật là đẹp càng thêm đẹp.

Có mực ống giòn non dai dai, còn có miếng bào ngư nhỏ trơn mềm, tôm to tươi ngon, hàu non đến hút rột rột vào miệng được...

Thực sự là ăn ngon đến mức khiến người ta nói không ra lời.

Hai người ăn ngấu nghiến không thèm ngẩng đầu. Giờ khắc này trong đầu họ chẳng có suy nghĩ gì cả, chỉ có ăn ăn và ăn...

Bên kia Lâm Chu còn không biết bởi vì một câu nói tay trong tay của cậu mà thúc đẩy một việc vui.

Cậu về đến nhà, đầu tiên là nghỉ ngơi một hồi.

Đến trưa, cảm thấy đói bụng thì hưng phấn chạy đến đám hải sản cua hoàng đế, tôm hùm Boston chuẩn bị làm một bữa tiệc hải sản lớn!

Đối với hải sản tươi sống, chỉ hấp đơn giản rồi pha thêm ít nước chấm cũng đã đủ ngon miệng rồi.

Sau khi hoàn toàn thích ứng với thời gian làm việc và nghỉ ngơi bây giờ, đến hơn 2 giờ chiều Lâm Chu mới ngủ.

Ngủ một giấc đến 11-12 giờ đêm, rời giường đi chợ đầu mối mua thức ăn là vừa vặn.

Về phần lịch trình tuần sau, cứ căn cứ vào nhiệm vụ hệ thống để sắp xếp.

...

Tối hôm nay Hoa Quả Sơn đã không còn nhiều người chờ đợi Lâm Chu bày quầy nữa.

Rất nhiều khách hàng đến 8 giờ còn không thấy quầy bánh bao quen thuộc đâu, trực tiếp quay đầu rời đi luôn, không đau khổ chờ đợi giống mấy ngày hôm trước.

Đã là ngày thứ tư rồi, tất cả mọi người chấp nhận sự thật rằng quầy bánh bao ngon không đi bán nữa.

Bây giờ hai vợ chông quán nướng vẫn bán bánh bao ở chỗ cũ.

Ngày hôm qua buôn bán tốt khiến bà chủ như hít phải thuốc lắc, ngày hôm nay vẫn chuẩn bị rất nhiều bánh bao, vô cùng tin tưởng đến bày quầy bán hàng.

Nhưng sau đó thì phát hiện người trên quảng trường ít hơn hôm qua cả một nửa.

Bầy quầy đã nửa ngày mà chỉ có một hai người đi ngang qua, mua mấy cái bánh bao.

Các khách hàng xếp hàng ngày hôm qua không một ai đến cả.

Cái này bà chủ trợn tròn mắt.

Ông chủ đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Mấy ngày trước quầy bánh bao không bày bán, mọi người vất vả lắm mới thấy một quầy bánh bao, kiếm cái lạ miệng, kết quả hương vị không được lý tưởng cho lắm nên bây giờ không đến nữa.

"Chồng ơi anh mau nghĩ cách đi, nhiều bánh bao như vậy mà không ai đến mua, cứ nằm im trong tay chúng ta thôi!"

Thấy dáng vẻ gấp gáp của vợ, ông chủ quán nướng không thèm để ý chị ta.

Đã bảo là đừng bán bánh bao rồi, sáng sớm đi đến cửa trường học bán bánh bao còn tốt hơn đến đây nhiều.

Nhà ai tám giờ tối đi ra bán bánh bao chứ!

Quầy bánh bao trước đó là vì tay nghề tốt, làm bánh bao ăn ngon, cho nên tùy hứng được.

Tùy tiện bày quầy bán hàng ở đâu, tùy tiện bán vào thời gian nào cũng không lo không có khách.

Bánh bao bọn họ làm có thể so sánh ư?

Còn không ngon bằng nửa bánh bao người ta làm nữa.

Không bán được không phải là chuyện rất bình thường à!

Bà mụ vợ chết tiệt nói cái gì cũng không tin, bây giờ biết sợ chưa!

"Đã nói rồi mà không nghe, bán không xong thì về nhà bỏ vào tủ đông để ăn dần đi, xem lần sau còn lăn qua lộn lại nữa không? Không có tay nghề kia mà còn muốn ôm tơ vàng sống, thực sự là không biết sống chết!"

Bà chủ bị chửi, mặt lúc đỏ lúc trắng, suýt nữa thì tức đến phát khóc.

Chị làm vậy là vì ai chứ?

Quán nướng làm ăn không tốt, không phải chị thấy quầy bánh bao làm ăn khấm khá nên muốn thử xem, kiếm tiền nhiều chút sao!

...

Tại khu Thủ Phủ Hoàng Gia

Cháo bát bảo hay còn gọi là cháo Lạp Bát, cháo Phật, là món ngon ngày lễ truyền thống của Hoa quốc (ngày 8 tháng 12 âm). Thật ra nó chính là "Cháo Lạp Bát" mọi người hay nói đến mà thôi.

Ý gốc của "Cháo bát bảo" là chỉ dùng tám loại nguyên liệu khác nhau chế biến thành cháo.

Thế nhưng thời bây giờ, rất nhiều tài liệu dùng để nấu "Cháo bát bảo" đã vượt qua tám loại.

Cách chế biến hay gặp nhất chính là lấy gạo tẻ, gạo nếp hoặc gạo nếp cẩm làm nguyên liệu chính, cộng thêm các nguyên liệu phụ như là đậu xanh, đậu đỏ, đậu cô ve, đậu ván, táo đỏ, hạnh nhân, đậu phộng, hạt sen, long nhãn, nhân hạt thông, củ từ, bách hợp, cẩu kỷ, hạt dẻ, hạt ý dĩ vân vân chế biến thành cháo. Mọi người ở các khu vực khác nhau sẽ căn cứ theo khẩu vị của mình để chọn dùng nguyên liệu khác nhau.

Thế nhưng trên căn bản là bốn loại nguyên liệu: Gạo, các loại đậu, hoa quả khô, thuốc.

Bây giờ không phải là tết mồng tám tháng chạp, Lâm Chu không có ý định nấu cháo lạp bát phức tạp cỡ nào.

Cứ dựa theo nguyên liệu nấu ăn mình thích để phối hợp thành nguyên liệu nấu cháo bát bảo.

Gạo tẻ, đậu đỏ, đậu cô ve, táo đỏ, đậu phộng, hạt sen, long nhãn, hạt ý dĩ, hoa quế khô, hạt dẻ, khoai sọ, hạnh nhân. He he, đều là mấy thứ cậu thích ăn hết.

Đặt nồi hầm cháo bát bảo, bởi vì nhiều đậu nên nếu muốn nấu đến mức vào miệng là tan thì cần rất nhiều thời gian. Lâm Chu mua đủ loại nguyên liệu nấu ăn trở về xong rồi rửa sạch, bắt đầu đổ vào trong nồi nấu.

Ngay từ đầu không cần người đứng trước nồi canh, bởi vì trong này có rất nhiều đậu, cần thời gian nhất định để đun Sôi.

Chờ đến lúc nó mềm hơn, dễ cháy nồi thì lại đứng canh trước nồi quấy đều là được rồi.

Bữa sáng của Lâm Chu vẫn rất xa hoa. Hải sản ngày hôm qua chưa ăn xong được làm thành mực viên, ăn kèm với cháo bát bảo phải nói là sướng miệng cực kỳ.

Cậu xem như là phát hiện, từ khi sở hữu hệ thống kỹ năng nấu nướng mãn cấp, cậu càng ngày càng coi trọng về phương diện ăn uống này, trong phạm vi năng lực kiểu gì cũng phải ăn ngon.

Sau khi cơn thèm ăn được thỏa mãn thì cả ngày đều sẽ có tâm trạng rất vui vẻ.

Trách không được có câu nói là dân dĩ thực vi thiên*, ăn cơm đúng là quan trọng thật!

*Dân lấy ăn làm trời.

Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên lúc 3 giờ sáng.

Lâm Chu bắt đầu chuẩn bị đi đến núi Tần Hoàng. Cháo bát bảo nấu chín được đem đến trên xe ba bánh. Cậu ăn chén cháo làm bữa sáng xong, lại liếc mắt coi còn bỏ sót gì nữa không.

Xác nhận đủ rồi thì xuất phát lúc 3 giờ 20 phút!

Lúc cậu đến nơi đã là sắp 4 giờ, thời gian gắt gao cực kỳ. Khi leo đến đỉnh núi cũng không sai biệt lắm gần đến 6 giờ.

Lâm Chu gánh đòn gánh, vừa leo lên trong lòng vừa cổ vũ bản thân. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play