Kết quả không đợi được quầy bánh bao của Lâm Chu, ngược lại trông thấy quầy đồ nướng đổi nghề bán bánh bao.
Ông chủ bán xiên que cạnh đó ngạc nhiên nhìn hai vợ chồng quầy đồ nướng.
Hay thật! Này là thấy người ta không tới bày hàng bánh bao nên họ đón đầu trước à?
Chả biết bánh bao bên này làm có ngon như quầy bán bánh bao trước đó không đây.
Hai ngày không ăn được bánh bao, ông chủ quầy xiên que cũng khá là thèm, háo hức nhìn quầy đồ nướng, chuẩn bị tấp qua mua hai cái ăn thử.
Trong số những khách hàng có thể đợi ba ngày liên tục trên quảng trường, nào có ai không phải fan cứng của quầy hàng Lâm Chư?
Nếu đã mua bánh bao mỗi ngày thì không thể có chuyện đến ông chủ bán bánh bao cũng không nhận ra đâu nhỉ!
Thoạt nhìn thấy có người bày quầy mang theo lồng hấp bánh bao, mọi người đều vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Ai cũng tưởng hôm nay Lâm Chu mở bán.
Nhưng nhìn lại lần hai, chẳng phải đây là hai vợ chồng bán đồ nướng sát vách hả?
Này là đổi nghề bán bánh bao rồi à?
Nhưng cả nhóm người nhìn thấy lồng hấp quen thuộc đều vội chạy tới, vây quanh trước gian hàng người ta. Nếu chọc cho tất cả họ chạy mất thì quả là sai quá sai.
Các khách hàng chạy tới trước mặt đối diện với ánh mắt sửng sốt xen lẫn vui mừng và nụ cười ngại ngùng của hai vợ chồng quầy đồ nướng.
"Mọi người mua bánh bao đúng không? Bánh bao thịt, bánh bao nhân rau xào nấm hương, bánh bao trắng nhân rau, bánh bao nhân đậu đỏ tươi ngon đều có đủ. Tất cả là bánh bao hấp làm từ nguyên liệu vừa mua ở chợ sáng nay cả đấy, bao ngon luôn."
Xe còn chưa dừng hẳn, bà chủ đã bắt đầu nhiệt tình chào mời khách.
Lần này, mọi người đều ngại rời đi.
Ai nấy đều cho rằng đều là bánh bao, có khi bánh bao do ông chủ quây đồ nướng bán cũng ngon thế thôi.
Có vẻ đây cũng là bánh bao thủ công mới ra lò.
"Vậy lấy hai cái bánh bao thịt và hai cái bánh bao trắng nhân rau đi."
Khách hàng đứng đầu hàng nói. Sau khi gọi món xong, người đó lập tức hỏi bao nhiêu tiền.
"Bánh bao thịt ba tệ một cái, bánh bao trắng nhân rau hai tệ."
Các khách hàng nghe thấy giá bán này, phản ứng đầu tiên của họ vậy mà không phải là rẻ quá. Thay vào đó, họ tự hỏi tại sao giá lại rẻ hơn quầy bánh bao trước rất nhiều, liệu mùi vị có bị giảm đi không.
Nhưng bây giờ đã tám giờ rồi, vẫn chưa thấy Lâm Chu bày quầy.
Mọi người đều biết e rằng hôm nay quầy bánh bao lại không mở cửa nữa rồi.
Đã mấy ngày không ăn bánh bao, mọi người đều cảm thấy thòm thèm.
Họ thấy ông chủ quây đồ nướng bán bánh bao, còn nghĩ ăn bánh bao khác đỡ cũng được.
Trong lúc nhất thời, những khách hàng chờ đợi đã lâu ngửi thấy mùi thơm của bánh bao hấp đều tới xếp hàng.
Ông chủ quầy đồ nướng nhìn thấy nhiều người xếp hàng chờ bánh bao như vậy, vẻ mặt không vui vẻ mấy mà chỉ có chột dạ.
Sau khi vừa hấp bánh xong, anh ta là người đầu tiên ăn thử bánh bao do vợ anh ta làm.
Nhìn chung cũng không khó ăn lắm, chỉ ngang tầm với tiệm bán bánh bao bình thường.
Nhưng mùi vị kém xa so với bánh bao Lâm Chu làm. Nếu anh ta chưa từng ăn bánh bao Lâm Chu làm còn có thể khen một câu: Ngon.
Nhưng ngặt nỗi anh ta đã ăn rồi!
Làm cách nào cũng không thể thốt ra câu ngon này được.
Mà nhóm khách hàng ở Hoa Quả Sơn cũng tương tự.
Đừng thấy hiện giờ mọi người nhiệt tình xếp hàng mua bánh bao như vậy.
Đợi đến lúc họ ăn vào miệng, nhận ra sự chênh lệch kia, còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Bà chủ chẳng mảy may phát hiện chồng chị ta đang lo ngại điều gì.
Chị ta nhìn thấy nhiều khách xếp hàng, gương mặt đã sắp tươi rói như hoa.
Trực giác của chị ta tốt ghê, nếu lúc này bán bánh bao, chắc chắn có thể kiếm bộn tiền.
Rất nhiều người biết ở cổng Hoa Quả Sơn có quầy bánh bao ngon. Giờ đây quầy bánh bao này không tới bày hàng, vợ chồng họ bay lên đỉnh, tốt biết bao nha!
Nếu quầy bánh bao trước đó tới bày hàng, cùng lắm thì vợ chồng hai người bán lại đồ nướng là xong.
Chuyện nhỏ như con thỏ!
Có thể kiếm được tiền thì phải tranh thủ kiếm chứ!
Không thể không nói, bà chủ khá là có đầu óc kinh doanh.
Chị ta nhìn lượng người đứng xếp hàng trước quầy hàng, cảm thấy thua xa số người xếp hàng mua của quầy bánh bao trước đây.
Chị ta lập tức phấn khích hẳn lên vì giọng nói lớn tiếng của mình đã có đất dụng võ.
"Bánh bao! Bánh bao thịt, bánh bao trắng nhân rau, bánh bao nhân rau, bánh bao nhân đậu đỏ thơm ngào ngạt đây. Muốn gì có đó, bánh bao hấp nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây."
Bà chủ không cần cả loa mà rao lớn tiếng, tiếng rao vang vọng đến khu vực cách quầy hàng của hai vợ chồng không xa, không một góc chết.
Chất giọng này thật sự thu hút được vài khách hàng tới.
Ngay cả nhóm các bác gái đang nhảy quảng trường trong công viên cũng nghe rõ mồn một.
Tiếng hét này vậy mà có thể lấn át tiếng nhạc, đúng là thanh quản tốt thật.
"Các chị có nghe tiếng rao bánh bao không?"
Vương Truyền Quyên nghe thế bèn hạ cánh tay đang múa xuống, đứng tại chỗ dỏng tai nghe.
Một giây sau, lại có tiếng gào to bán bánh bao truyền tới.
"Ngừng ngừng ngừng, bánh bao bánh bao, tiếng bán bánh bao kìa"
Sau khi xác nhận mình không nghe nhầm, Vương Truyền Quyên hưng phấn cầm túi xách lên, đi thẳng đến giao lộ phía trước.
Má ơi, đợi hai ngày không thấy quầy bánh bao nên hôm nay nhóm bà tiếp tục nhảy quảng trường lại. Nào ngờ hôm nay quầy bánh bao mở bán rồi!
Các bác gái khác trong nhóm nghe Vương Truyền Quyên nói xong cũng đồng loạt ngừng múa, xách túi lên lui ra sau lấy đà.
Sau đó, họ co giò bắt đầu chạy về hướng giao lộ, tư thế kia trông hệt như lúc các bác gái giành trứng gà, khiến người qua đường nhìn đến sửng sốt.
Vương Truyền Quyên đi tới cổng công viên, trông thấy có người xếp hàng dài ở một nơi, vô thức nghĩ rằng đó là quầy bánh bao.
Ở Hoa Quả Sơn có thể có món ngon gì ngoài bánh bao nữa.
Số người xếp hàng mua bánh bao tuần trước vẫn đông hơn.
Ông chủ đã hai ngày không bày quầy bán hàng nên lượng người xếp hàng giảm bớt.
Ít người càng tốt, không đến mức không mua được.
Vương Truyền Quyên hết sức vui vẻ đi tới phía sau đội ngũ.
Hai ngày không được ăn bánh bao ngon, nhạt hết cả miệng.
"Có phải quầy bánh bao trước kia không? Sao tôi cứ thấy vị trí không đúng lắm?"
"Đúng rồi nhỉ, trước đó là ở giao lộ, lần này nhích vào trong một tí."
"Mùi thơm cũng không đậm đà như trước, chỉ là mùi bột mì hấp thông thường, không giống hương thơm tươi ngon của quầy bánh bao trước đó."
"Nghe chị nói vậy, tôi cũng thấy có vẻ đúng đấy. Lúc nãy tôi thấy lồng hấp và người phía trước đều đứng xếp hàng nên không để ý, có đúng là quầy bánh bao trước không thế?"
"Hình như không phải đâu! Nghe người đứng trước nói là quây bán đồ nướng bên cạnh trước kia đổi nghề bán bánh bao. Có lẽ họ nắm bắt cơ hội buôn bán đấy."
"Hả? Không phải cậu nhóc đẹp trai bán bánh bao lúc trước à?"
"Có vẻ không phải rồi. Tôi nghe giọng nữ gào to, chính là bà chủ quầy đồ nướng kia."
"Mùi vị thế nào?"
Những khách hàng đã mua bánh bao và ăn xong đi ngang qua hàng ngũ, tình cờ nghe thấy câu hỏi này lập tức lộ vẻ một lời khó nói hết. Nhưng theo nguyên tắc mỗi ngày làm một việc tốt, người đó trả lời.
"Không khó ăn."
Ba chữ vô cùng đơn giản đã nói lên rất nhiều điều.
Làm nhóm khách hàng đang xếp hàng nửa đường bỏ cuộc.
"Thật sự không phải cậu nhóc trẻ tuổi bày quầy bán bánh bao trước đó à?"
Khách hàng cầm bánh bao lắc đầu.
Có hy vọng rồi lại thất vọng lần nữa, cảm giác này đúng là khó tả.
Mọi thứ đều sợ so sánh, bánh bao cũng thế.
Ngày xưa, bánh bao ngon đến mức hấp dẫn người ta phải xếp hàng để thưởng thức.
Kết quả, bánh bao do quầy đồ nướng bán đã là một sai lầm.
Chưa kể họ còn bày quầy bán hàng.
Mọi người vốn mấy ngày không ăn được bánh bao đã thèm chảy nước miếng.
Lòng mong đợi hoặc nhận thức về bánh bao đã bị kéo căng.
Khoảnh khắc ăn bánh bao có mùi vị bình thường cũng chỉ có thể diễn tả bằng ba từ: Không khó ăn.
Vương Truyền Quyên và các bác gái nhảy quảng trường theo sau nghe vậy đều trợn tròn mắt.
Cảm xúc vui mừng không còn một mảnh.
Vừa rồi họ còn đang phấn khởi vì cuối cùng cũng được ăn bánh bao.
Lúc tới tận nơi xem thì hóa ra không phải cậu nhóc bày quầy bán trước đó.
"Thế còn xếp hàng làm gì nữa? Chỗ đó không bán loại bánh bao tôi muốn ăn. Tôi chỉ muốn ăn mùi vị kia thôi."
Vương Truyền Quyên nói rồi lập tức bước ra khỏi đội ngũ đang xếp hàng.
Thật sự là một trận không vui.
Một anh trai vừa tới, sau khi nghe tin xong cũng than thở.
Hai ngày không thấy Lâm Chu bày quầy, anh ta ngờ ngợ ông chủ đã đổi chỗ bán nên tối nay anh ta cố ý chạy tới chợ đêm trong thành phố để thử vận may, xem có phải quầy bán bánh bao đã chuyển đến đó không.
Sau đó, anh ta chạy khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy quầy hàng của Lâm Chu.
Trên đường về, anh ta đi ngang qua Hoa Quả Sơn định xem thử. Lúc nghe thấy có người rao bán bánh bao bèn nhanh chân tới xếp hàng.
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có người đú trend bán bánh bao.
Có một thời gian, công việc kinh doanh rất tốt.
Anh ta xem thường hành vi đú trend này.
Nhìn thấy người khác làm ăn tốt thì muốn làm theo, cũng không nhìn thử tay nghề của mình có sánh bằng không.
Sau khi nhóm người mua bánh bao cắn một ngụm đều không nói nên lời.
Khách hàng phàn nàn ăn không ngon. Bà chủ quầy đồ nướng còn nói giá rất rẻ. Tự nhiên mọi người sẽ cho rằng nó không ngon bằng bánh bao giá mười tệ một cái.