Chẳng phải anh có bạn gái rồi đây ư! E rằng là anh giấu bác Trương thôi.
"Không phải, em ấy là đối tượng xem mắt của tôi."
Ấy... Đây...
Thì ra là đối tượng xem mắt mà bác Trương sắp xếp!
Nhưng xem mắt mà dẫn người đẹp đi leo núi hình như không hay lắm nhỉ?
Lâm Chu không biết nên nói thế nào cho phải. Dù sao cậu cũng chưa từng xem mắt lần nào.
Cậu xem trên mạng, đa số người ta xem mắt toàn là đi ăn cơm, xem phim...
Lâm Chu nhìn thấy nụ cười trên mặt nữ sinh đi theo sau Trương Minh Viễn thì yên tâm, có vẻ leo núi cũng ổn áp phết? Sau này có cơ hội, cậu cũng có thể thử xem sao.
"Thế... hai người muốn thử cháo không ạ?”
"Muốn chứ, lấy tôi hai phần ăn ở đây, một phần đóng gói mang về cho cha tôi. Chủ nhật tuần trước tôi về nhà ăn cơm, làm ông ấy không được ăn bánh bao cậu làm, ở nhà ông ấy cứ nhắc đi nhắc lại hết mấy ngày, bảo tôi mua phần cháo về."
Quan hệ giữa Trương Minh Viễn và cha anh rất tốt.
Một người chọn thời cơ thích hợp, về hưu giao công ty lại cho con trai. Người còn lại dù bận rộn công việc cách mấy thì mỗi tuần đều về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi với cha già.
Mẹ anh qua đời sớm, cha con hai người nương tựa vào nhau đến hôm nay, quan hệ vẫn luôn hòa thuận là chuyện chẳng dễ dàng gì. Thế nên Trương Minh Viễn mới vì nghe cha thuận miệng nhắc tới mà luôn muốn tìm cơ hội đến mua đồ ăn Lâm Chu làm về cho ông.
"Mời hai người từ từ thưởng thức."
Lâm Chu đưa cháo nóng cho Trương Minh Viễn.
Trương Minh Viễn lại đưa cho Lục Thiển bên cạnh.
"Cảm ơn anh."
Lục Thiển không hề khách sáo, cô thật sự đói lắm rồi.
Cô cầm bát cháo, múc một thìa, sau khi cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi, cô thổi hai lần rồi đưa vào miệng.
Ăn vội đến nỗi lập tức bỏng rát.
"Ối"
Lục Thiển che miệng, vẻ mặt thay đổi dữ dội, chưa kịp cảm nhận mùi vị ngụm cháo đã nuốt xuống. Ngay sau đó, đầu lưỡi cô tê rần.
Cháo bào ngư chạm nhẹ vào lưỡi, cô lập tức cảm giác được mùi vị thơm ngon tươi mềm.
Ngụm kế tiếp, Lục Thiển cẩn thận thổi cháo, đến lúc cô thấy không còn nóng như lúc đầu nữa mới cho vào miệng.
Thật mềm mịn.
Bào ngư tươi hầm đến mềm ngon, cảm giác khi nhai bào ngư thái hạt lựu còn trơn mềm hơn thịt sò điệp. Hơn nữa thật sự cực ngon.
Một bát cháo bào ngư một trăm tệ, sử dụng bào ngư hàng thật giá thật, hương vị tươi ngon quá tuyệt hảo.
Ngay cả những hạt gạo trong bát cũng được thịt bào ngư nhuộm thành màu vàng nhạt, óng ánh đến nỗi khiến người ta phải trầm trồ.
Nhấm nháp bào ngư cùng hạt gạo, mùi cháo đậm đà, bào ngư mềm dẻo, dù chỉ nêm một ít muối cũng đủ ngoạn mục.
Lúc Lục Thiển nếm thử bát cháo, trong chớp mắt, cô vậy mà cảm thấy buổi leo núi hôm nay rất xứng đáng.
Ngay cả ấn tượng của cô với Trương Minh Viễn cũng trở nên tốt hơn.
Hơn nữa, Trương Minh Viễn còn quen biết ông chủ bày quầy hàng này.
Có lẽ anh biết trên đỉnh núi có bán cháo ăn ngon thế này nên mới cố ý hẹn xem mắt ở núi Tần Hoàng, dẫn cô đến đây nếm thử.
May mắn thay, đây đều là hoạt động tâm lý của Lục Thiển. Nếu bạn thân của cô biết, ắt hẳn sẽ mắng cô là đồ não yêu đương, chỉ vì một bát cháo mà đã vội cải thiện ấn tượng với Trương Minh Viễn.
"Ngon quá đi mất!"
Lục Thiển thấy Trương Minh Viễn cũng bắt đầu ăn bèn không chờ kịp, tiến hành tìm cảm giác tán đồng, thể hiện tâm trạng đang kích động của mình.
Món điểm tâm sáng thường thấy nhất trong nhà Trương Minh Viễn chính là cháo, đầu bếp cũng nấu theo nhiều cách khác nhau. Anh đã từng ăn cháo bào ngư.
Nhưng lúc này, bát cháo bào ngư anh đang ăn khác hẳn mùi vị trong ấn tượng. Thoáng chốc, anh còn nghi ngờ có khi nào ông chủ đã cho thêm thứ gì khác vào nấu hay không.
"Đúng là ngon lắm, rất đậm vị umami (vị ngọt thịt). Nếu không phải trong vị umami chỉ có mùi vị bào ngư, tôi còn nghi đây là cháo hải sản đấy."
Đôi mắt một mí của Trương Minh Viễn vì kinh ngạc mà to thành mắt hai mí.
Anh ăn liền vài ngụm, mùi thơm ngon của bào ngư tươi tràn ngập khắp miệng. Vị dịu không béo ngậy, độ dẻo dai đặc trưng cũng bị thời gian hầm làm trở nên mềm mại, ngon lành và cực kỳ dễ nhai.
Nếu món cháo tâm cỡ này được bán ở một nhà hàng lớn, chỉ e có xếp hàng cũng chưa chắc ăn được.
Hương vị cực kỳ thuần khiết và ngon lành.
Không giống cháo bào ngư anh từng ăn trong một nhà hàng lâu năm trước đây, cho cả ruột vào để nấu cháo, vừa béo ngậy vừa xanh, trông không muốn ăn chút nào. Anh cố nén nếm thử một miếng còn cảm thấy đắng chát, vừa vào miệng đã xua tan toàn bộ cảm giác thèm ăn.
Còn cháo bào ngư do Lâm Chu nấu thơm ngào ngạt, cảm giác mềm như tơ lụa, mùi thơm đọng lại trong miệng, thật sự là món ăn độc đáo.
Chả trách cha anh lưu luyến không quên món bánh bao của Lâm Chu. Không ngờ Lâm Chu còn trẻ như vậy mà tài nấu nướng đã vô cùng xuất sắc!
“Thêm một bát nữa"
Trương Minh Viễn chưa ăn sáng, cháo bào ngư mỹ vị như vậy, ăn một bát sao đủ được? Anh ăn xong lập tức muốn mua thêm một phần.
Anh còn chưa hỏi xem Lục Thiển có muốn ăn thêm hay không.
Lục Thiển lắc đầu, có lòng nhưng không có sức.
Một bát cháo này đã to hơn bữa ăn thường ngày của cô rất nhiều.
Cô có thể ăn hết một bát đã rất khiếp sợ. Nếu thêm một phần nữa, chắc chắn cô ăn không hết.
Nhưng mua một phần cho bạn thân của cô thì được. Giờ này chắc cha mẹ cô đã ăn sáng cả rồi, chỉ có bạn thân còn chưa tỉnh ngủ mới có phúc thưởng thức bát cháo bào ngư ngon lành này.
"Tôi muốn mua một phần cho bạn thân tôi."
"Vậy lấy tôi thêm hai phần, trong đó có một phần mang đi."
Lâm Chu nhìn Trương Minh Viễn ăn xong lại muốn ăn tiếp, vui đến mức tươi cười rạng rỡ.
"Vừa khéo tôi còn hai phần cuối cùng."
Đúng là quá khéo mà!
Bán xong thì cậu có thể dọn hàng rồi!
Thời gian dọn hàng hôm nay sớm hơn hai ngày trước nhiều. Lâm Chu còn cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Chủ yếu là nhờ Trương Minh Viễn một mình mua năm phần, giải quyết rất nhiều cháo.
Còn có nhóm sinh viên kia nữa.
Xem như khá tốt. Không ngờ một bát cháo một trăm tệ mà vẫn bán đắt hàng như vậy.
Mới đầu cậu nhìn thấy nhiệm vụ còn tưởng tuần này mình không kiếm được tiền rồi chứ.
Bây giờ xem ra cậu còn kiếm được nhiều hơn cả hai tuần trước.
Chứng tỏ lòng cậu còn chưa đủ đen tối. Nếu không, cậu định giá dựa theo hệ thống sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
"Đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau xuống núi."
Trương Minh Viễn bưng bát cháo bào ngư, không vội ăn.
Chờ Lâm Chu thu dọn giỏ trúc xong, ba người kết bạn cùng đi xuống núi.
Đến chân núi, ba người tự giác tách ra. Lục Thiển lái xe đi tìm bạn thân của cô.
Trương Minh Viễn lái xe tới, còn Lâm Chu đi xe ba bánh, họ cũng ai về nhà nấy.
Lái xe nhanh hơn xe ba bánh nhiều, lúc Lâm Chu về đến nhà, Trương Minh Viễn đã cùng cha anh ăn cháo bào ngư.
"Đây chính là món cháo Lâm Chu bán ở núi Tân Hoàng tuần này à?”
Trương Minh Viễn nghe cha hỏi xong, không biết nghĩ đến điều gì mà không nhịn được bật cười.
Cha anh ở phía đối diện lộ vẻ khó hiểu, Trương Minh Viễn giải thích: 'Chẳng qua con cảm thấy cái tên Lâm Chu này rất hợp với cậu ấy."
Nếu đổi chỗ bày quầy bán hàng mỗi ngày, chẳng phải sẽ gọi là Lâm Thiên à?
"Không biết lớn nhỏ, Lâm Chu là bạn tốt của cha con, lúc gặp mặt con phải gọi cậu ấy là chú."
Trương Minh Viễn: ... Nụ cười sẽ không mất đi, chỉ là dời từ điểm này sang điểm khác.
Trương Minh Viễn nghiêm túc ăn xong ngụm cháo cuối cùng, bày tỏ phải đi làm.
"Gấp cái gì, cha còn chưa hỏi con xem mắt thế nào đấy!"
Trương Kiến Quân tức giận trợn mắt nhìn Trương Minh Viễn.
Già đầu rồi còn không mau tìm bạn gái đi.
Mấy lão già trong vòng bạn bè bằng tuổi ông có ai chưa được ôm cháu đâu. Có người cháu trai đã lên tiểu học rồi. Ngày nào cũng đưa đón cháu, thời gian về hưu trôi qua càng thêm đặc sắc.
Không giống ông, chỉ có thể leo núi, đánh cờ, thưởng trà.
Nếu ông hẹn đi câu cá cùng đám bạn chí cốt kia, họ mở miệng ngậm miệng đều là cháu trai, cháu gái nhà họ thế này thế nọ, còn thuận tiện hỏi một câu: Con trai ông đã kết hôn chưa.
Sự chênh lệch này khiến Trương Kiến Quân chả buồn hẹn gặp mấy lão bạn già nữa.
May mà ông quen được cậu bạn trẻ tuổi Lâm Chu, nếu không cuộc sống sẽ buồn tẻ hơn rất nhiều.
"Cũng được ạ, phải xem phản ứng của nhà gái bên kia thế nào đã."
Trương Minh Viễn cho ông đáp án mập mờ xong thì lượn đi ngay.
Để lại ông lão Trương Kiến Quân cô đơn lẻ loi ở nhà một mình.
Trương Kiến Quân ung dung húp cháo, cảm thán cháo bào ngư ngon thật. Nếu có thể ăn cùng bánh bao của tuần trước thì đúng là bữa sáng tuyệt mỹ.
Tài nghệ nấu nướng này còn giỏi hơn đầu bếp nhà ông rất nhiều.
Cũng may ban sáng ông không có khẩu vị gì, ăn không nhiều nên bây giờ bụng vẫn chứa nổi bát cháo này.
Vừa nghĩ tới hôm nay được con trai leo núi mang cháo về, có khi ngày mai sẽ không được ăn nữa, ông lập tức trở nên nóng nảy.
Đã nếm được món ăn càng ngon hơn mà bị bắt phải nhịn, ai mà chịu cho nổi!
Dù sao mỗi ngày ông đều phải leo núi, hay là đêm nay ngủ sớm một chút, sáng mai đi leo núi Tân Hoàng nhỉ?
Tuy không thể xuất phát cùng Lâm Chu lúc bốn giờ sáng.
Nhưng sáu giờ dậy lên núi ăn bát cháo thì không thành vấn đề.
Ông càng nghĩ càng phấn khích.
Trương Kiến Quân cứ thế quyết định.
Chuẩn bị sáng mai sẽ cho Lâm Chu niềm vui bất ngờ. ...
Một bên khác, tám giờ tối.
Công viên Hoa Quả Sơn vẫn có một nhóm người đang chờ Lâm Chu bày hàng.