Trong phút chốc, các khách hàng cảm thấy bản thân bị thua thiệt đến cạn lời.
"Trời ạ! Rốt cuộc ông chủ bán bánh bao trước đó đi đâu mất rồi?"
Không biết có phải do những khách hàng này tỏa ra oán khí lớn quá hay không, đến nỗi Lâm Chu phải hắt hơi trong lúc ngủ mơ rồi mới trở mình ngủ tiếp.
Đợi đến lúc cậu tỉnh lại lần nữa đã là 12 giờ.
Cậu vệ sinh, rửa mặt đơn giản, lập tức chuẩn bị đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay cậu định nấu cháo hải sản.
Cháo bào ngư hôm qua ăn rất ngon, chứng tỏ hải sản ở chợ thật sự có chất lượng cao. Hôm nay xa hoa hơn tẹo vậy, nấu một nồi cháo hải sản đi.
Cua, tôm, bào ngư, sò điệp khô...
Cậu yêu thích tất cả các loại nguyên liệu.
Nghĩ đến những hải sản thơm ngon kia, Lâm Chu tăng nhanh động tác đạp xe ba bánh của mình.
Nhưng dù sao tốc độ của xe ba bánh cũng có hạn, cậu nhớ tới chuyện sáng nay nó vẫn chậm hơn xe riêng của con trai bác Trương rất nhiều.
Không biết phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ tuần này là gì.
Cậu mong rằng đó là một chiếc ô tô. Nếu không sẽ hơi bất tiện khi đạp xe ba bánh đi mua thức ăn.
Tới chợ, Lâm Chu chậm rãi dạo bước, ngoại trừ ngày đầu tiên cậu hơi lo lắng thời gian bày quầy. Hiện tại, cậu đã sắp xếp tốt công việc và nghỉ ngơi nên thời gian trở nên thư thả hơn. Khu hải sản nằm ở khu vực trong cùng của chợ đầu mối.
Thành phố Giang Đông không nằm ở ven biển nên hải sản tươi ngon nhất được vận chuyển đến mỗi đêm chỉ có thể mua được tại chợ đầu mối lớn nhất toàn thành phố.
Thế nên dòng người lui tới chợ mỗi sáng nối liền không dứt.
Lâm Chu vừa đi tới chợ đã bị tiếng động "bụp'",'bụp", "bụp" thu hút.
Nhìn từ xa, trong một góc chợ chất đầy những khối đồ lớn màu trắng, có vài người đang ở gần những thứ này.
"Đó là gì thế ạ?"
Lâm Chu tò mò đi tới.
Vì không quá gấp gáp nên cậu dư dả thời gian xem náo nhiệt.
Ông chủ cửa hàng hải sản đang xem các công nhân đập vỡ băng, trông thấy có khách tới lập tức tiến lên trả lời: "Là hải sản đấy. Để giữ được độ tươi, số nguyên liệu hải sản vận chuyển từ bờ biển tới đều được đông lạnh trong khối băng lớn."
Nghe ông chủ nói vậy, Lâm Chu hiểu rõ ngay. Hải sản ấy à, quan trọng không phải hải sản, mà là tươi.
Rất nhiều hải sản đều ở dạng đông lạnh. Giá thành của hàng đông lạnh sẽ rẻ hơn nhiều so với hàng tươi sống.
Các công nhân hầu như đều có động tác giống nhau, nhìn rất thú vị. Một tay họ giữ khối băng lớn để ngăn những khối băng xếp chồng lên nhau trượt đi, tay còn lại cầm một cây búa gỗ còn lớn hơn đầu, nện từng cái xuống khối băng.
Chốc lát sau, cả khối băng lớn nứt vỡ. Các công nhân tiếp tục đập khối băng thành miếng nhỏ hơn và lấy hải sản ra.
"Cậu trai trẻ muốn mua hải sản không? Vừa được giao tới, tươi lắm đấy."
"Cậu mua nhiều tôi sẽ lấy giá rẻ hơn một chút."
Cứ thế, một lúc sau, rất đông người bị hấp dẫn tiến tới mua hải sản.
Ông chủ gọi các công nhân đi lấy hàng cho khách thì thấy Lâm Chu vẫn chưa đi. Cậu hỏi: "Tôi muốn mua hải sản tươi sống chất lượng cao, ông chủ có hàng không?"
Lâm Chu cảm thấy thú vị khi nhìn các công nhân đập vỡ băng, hệt như xem máy xúc làm việc. Nếu không có việc gì, thậm chí cậu có thể xem lâu hơn.
Nhưng cậu còn phải bày quầy bán hàng nên chỉ đành tiếc nuối nhìn thêm chút nữa.
"Hải sản tươi sống cũng có luôn, được chuyển tới bằng đường hàng không đấy nhé! Cực kỳ tươi sống, giá sẽ đắt chút đỉnh. Tôi để ở đằng sau, tôi đưa cậu đi xem."
Ông chủ cửa hàng hải sản vô cùng hiếu khách, thấy Lâm Chu muốn mua thực phẩm tươi sống, lập tức dẫn cậu ra phía sau.
Cả khu chợ rất rộng lớn.
Ông chủ nói ở đằng sau, cũng phải đi hẳn mấy phút mới tới nơi.
"Cậu xem thử cậu cần gì đi, toàn bộ đều ở đây cả."
"Chọn xong tôi bơm hơi bao bì cho cậu, đảm bảo mọi thứ cậu mang về đều tươi ngon."
"Cậu nhìn con tôm hùm Boston này xem, tuyệt đối là hàng tốt, số lượng có hạn, tôi không bán cho người bình thường đâu, bao chất lượng luôn!"
"Còn có cua hoàng đế, hải sâm, bào ngư, bạch tuộc, sò biển... cái gì cũng có."
Lâm Chu mở to mắt nhìn đủ loại hải sản. Cậu chưa từng trông thấy nhiều loại hải sản tươi sống thế này bao giờ. Đúng là được mở mang tâm mắt.
"Một con cua hoàng đế, một con tôm hùm Boston, một cân bào ngư, một cân tôm này luôn..."
Lâm Chu chọn một vài hải sản mà mình thích ăn, trừ nấu cháo ra, hôm nay cậu chuẩn bị ăn một bữa tiệc hải sản lớn.
Mỗi ngày leo núi bày quầy hàng, không thể không bồi bổ thân thể cho tử tế.
"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Bốn ngàn mốt, làm tròn bốn ngàn đi, lần sau lại đến nhé -"
Ông chủ bán hải sản nhiệt tình đóng gói giúp Lâm Chu.
Ai chả muốn kiểu khách sạch sẽ lưu loát thế này, mấu chốt là còn không trả giá, ai hiểu cơ chứ, mọi người ơi tui đã gặp được khách hàng khiến người ta rung động nè!
Hy vọng khách phía sau đều như thế...
Lâm Chu về đến nhà, trước tiên cậu để nuôi toàn bộ hải sản không nấu cháo.
Sau đó thì ngâm gạo rồi bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Xử lý nhiều hải sản tươi sống như vậy vẫn khá phiền phức.
Phải phân riêng đầu tôm và thịt tôm ra, làm sạch đặt sang một bên.
Bào ngư cũng làm tương tự, tách thịt và vỏ ra.
Hàu cũng lấy thịt ra, con này bỏ vào trong cháo cũng ngon phải biết.
Cậu còn muốn làm cháo mực, mực chính là mực ống được tẩm ướp, mực ống tươi xử lý sạch sẽ, tẩm ướp xong, chờ khi cháo chín tới vừa ăn thì trải nó ở đáy chén, dùng với cháo nóng hổi thêm rau thơm chính là một chén cháo hải sản hoàn mỹ.
Nhìn những nguyên liệu nấu ăn này thật sự là nghĩ tới mà chảy nước miếng.
Sau khi xử lý xong tất cả nguyên liệu nấu ăn thì có thể bắt đầu nấu cháo.
Lâm Chu bật bếp, đổ dầu sau đó bỏ tôm vào nồi xào trước.
Đầu tôm màu xanh xào với dầu vừng cực nóng, rất nhanh đã biến thành màu đỏ, sau đó lại xào thành màu đỏ vàng, mùi thơm ngây ngất của tôm cũng lan tỏa khắp phòng bếp.
Dầu vừng cũng bị gạch tôm nhuộm thành màu vàng óng ánh đặc sệt, cả đáy nồi đều tràn ngập bọt biển tinh mịn.
Tiếp đó Lâm Chu lợi dụng hết giá trị của đầu tôm thì vớt ra, lại bỏ gạch cua vào trong nồi xào, dầu vừng ở đáy nồi càng thơm nức mũi.
Mùi của tôm và cua hợp thành một thể, thơm đến người ta không nhịn được mà hít vào.
Thật sự là mùi vị tuyệt vời.
Sau đó bào ngư xắt hạt lựu cũng bơi trong chảo dầu vào thời điểm thích hợp.
Nguyên liệu nấu ăn dựa theo thứ tự mà vào nồi sau khi xào ra mùi thơm thì cho gạo vào xào.
Hạt gạo trắng noãn trong nháy mắt vào nồi biến thành màu vàng óng ánh, cực kỳ đẹp mắt.
Thêm nước sôi vào bắt đầu nấu cháo, lúc cháo chưa sôi thì mùi dần dần phai nhạt.
Thẳng đến khi một nồi cháo lăn tăn, mùi thơm của hải sản hòa cùng mùi thơm ngát của gạo, Lâm Chu say mê trong đó, vẫn luôn chú ý điều chỉnh lửa ở thời điểm thích hợp, điều chỉnh độ lớn của lửa, khuấy đều, để cháo và hải sản dung hợp càng hoàn toàn.
Hai tiếng sau...
Khi cháo đã chín tới, Lâm Chu bắt đầu hoàn thành phần cuối của cháo hải sản.
Bỏ hàu vào cuối cùng, cần đặc biệt lưu ý điều chỉnh lửa, lúc bỏ vào trong cháo không bao lâu đợi cho hàu phồng lên giống như tức giận thì lập tức tắt bếp, bằng không vỡ thành màu trắng, mùi hương bay hết, món ăn sẽ mất hết vị.
Lâm Chu tắt bếp, đậy nắp lại để giữ cho cháo nóng, tiếp tục nấu hải sản từ đó mùi vị càng thêm thơm ngon hơn.
Cậu còn cố ý mỗi loại hải sản đều để lại một chút, làm bánh hải sản ăn kèm với cháo.
Hải sản đủ loại đủ kiểu được tẩm ướp chút gia vị, bỏ vào trong bát lớn, đổ vào chút bột mì điều vị, đập trứng vào, thêm nước quấy thành dạng hồ nhão là được.
Sau đó lấy một cái chảo khác, đổ dầu hạt cải vào, sau khi dầu nóng có thể ngửi được rõ ràng mùi dầu hạt cải thì đổ bột đã tẩm ướp xong, bắt đầu chiên.
Lâm Chu nhìn lớp bột thật dày thì rơi vào trầm tư, hình như bỏ hải sản hơi nhiều.
Có vẻ bánh sẽ rất dày.
Vậy không thể chiên lửa lớn rồi, chiên vậy bên ngoài thì vàng nhưng bên trong còn sống.
Để lửa nhỏ đậy nắp từ từ chiên bánh hải sản, nhân lúc này Lâm Chu múc một chén cháo hải sản ra để nguội trước.
Trong chén thêm hai muỗng mực, bỏ vào cháo nóng hôi hổi, phía trên bỏ thêm chút rau thơm, một chén cháo hải sản vừa đẹp mắt lại vừa mỹ vị đã ra lò.
Sau khi đặt lên bàn thì chờ bánh hải sản thôi. ...
"Mấy tụi bây có dậy không, chuẩn bị xuất phát chưa?"
Hơn bốn giờ sáng, trời bên ngoài mới có chút ánh sáng, Tạ Hoành đã thức dậy, ở trong group gọi mấy thằng bạn leo núi.
Hôm nay có cháo hải sản, không biết có ngon như cháo bào ngư hay không.
Cháo bào ngư hôm qua thật thơm!
Trước giờ cậu ta chưa từng ăn món cháo tươi như vậy, thật sự là kinh động như gặp người trên trời.
Cháo đó ăn mãi không ngán, không có bất kì bữa sáng nào có thể sánh được.
Bọn Tạ Hoành muốn nhân dịp trước khi khai giảng ăn cho đã.
Bằng không tuần sau khai giảng sẽ không ăn được.
Những người còn lại trong group cũng lục tục rời giường rửa mặt sửa soạn.
Nhìn thấy tin nhắn đều trả lời lại.
Một đám người mặc gọn gàng chờ xuất phát thẳng đến núi Tân Hoàng.
Trong đó một người còn dẫn theo bạn gái của mình.
Điều này khiến bảy nam sinh khác gặp nhau ở chân núi rất khó chịu, muốn đá cái loại người này trở về.
Mọi người cùng nhau đến leo núi ăn cháo, mày dẫn bạn gái đến hẹn hò, xem mặt trời mọc, phát cơm chó là cái quỷ gì?
"Bảo bối, anh nói với em mặt trời mọc trên đỉnh núi siêu siêu đẹp, tuy rằng hiện tại đến đỉnh núi thì hơi muộn nhưng đỉnh núi có cháo ăn cực kỳ ngon, em thử một chút sẽ biết tuyệt đối đáng để vì ăn một chén cháo mà leo núi!"
Nhìn Tào Hồng Tín cười lấy lòng, dỗ bạn gái mà bọn Tạ Hoành đau răng.
Cái thằng này yêu đương kiểu gì thành dáng vẻ này vậy.
"Đi nhanh đi, sắp năm giờ rồi, sáu giờ ông chủ sẽ đến đỉnh núi bán cháo."
Diêu Siêu chờ ăn, căn bản không quan tâm sự ngọt ngào của đôi tình nhân này, chỉ muốn ăn cháo, ăn uống xong về nhà ngủ.
Cậu ta là vì kiếm tiền, từ buổi tối liên tiếp nhận đơn chơi game đến rạng sáng vẫn chưa ngủ đã tới đây leo núi, chính là vì kiếm tiền ăn một chén cháo một trăm tệ.
Diêm vương đến cũng phải khen cậu ta một câu thân thể tốt!
Một đêm không ngủ còn có thể leo núi cũng trâu bò thật.
Một đám người nhanh chóng đi lên núi nhưng hôm nay có con gái ở đây cho nên tốc độ leo núi chậm lại.
Chờ bọn họ đi đến đỉnh núi cũng đã bảy giờ, sáng tới không mở nổi mắt.
Cho nên thẳng đến khi đến trước quầy hàng của Lâm Chu.
Kết quả nhìn thấy chỗ bán cháo bu đầy người, trên tay rất nhiều du khách đều bưng cháo, bọn họ sốt ruột, sợ ăn không được.
"Ông chủ ông chủ, bọn em lại tới rồi nè, cho chín chén!"
Lâm Chu nghe thấy âm thanh quen thuộc liền biết là đám sinh viên kia tới.
Cũng chỉ có sinh viên, có tiền, có thời gian, có thể sáng mỗi ngày trèo lên đỉnh núi chỉ vì ăn một chén cháo.
"Âu ki-"
Lâm Chu cười ha ha mở nắp nồi ra.
Mùi thịt nồng nàn nhất thời bay ra, làm cho đám Tạ Hoành đang trong cơn mệt mỏi nháy mắt choáng váng tinh thần.
Thơm quá trời!
Mùi thơm còn đậm hơn cháo bào ngư hôm qua?
Là mùi thịt của nhiều loại hải sản trộn lại không phân biệt được cụ thể là nguyên liệu gì, chỉ biết là rất tươi.
Đám Tạ Hoành nhìn chén cháo vàng óng ánh mang theo các loại hải sản được bỏ vào trong chén dùng một lần, hai thìa mực đầy được tẩm ướp ở đáy chén trong nháy mắt bị cháo nóng hổi làm cho co rút nhanh chóng trở nên trắng.
Bọn họ nhìn thấy rất nhiều loại hải sản như thịt cua, nguyên con tôm, còn có bào ngư v. v... ở trong cháo.
So sánh với cháo khoai lang một trăm tệ một chén trước đó, chén cháo hải sản này quả thực là đáng giá ở nhân gian.
"Quào, thiệt nhiều hải sản!"
Mọi người nhìn thấy đủ loại kiểu dáng hải sản trong chén thì cực kỳ vui mừng!
Cháo hải sản nhà ai mà nguyên con tôm to đùng còn có con hàu chà bá, trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn đã thấy rất mềm rồi!
“Tôi ăn trước đây!"
Người nhận cháo hải sản trước không thèm quan tâm mấy đứa bạn, bưng cháo cầm muỗng liền đi đến một khu đất trống lân cận bắt đầu ăn.
Cháo hải sản thơm ngào ngạt, không cần cả nắp, vừa cầm được trên tay đã gấp gáp cho ngay một muỗng vào miệng.
Trong nhất thời, mùi thơm ngát của hải sản và mùi thơm dịu của gạo hòa quyện với nhau, cả miệng đều tràn ngập hương vị.
"Tươi thật chứ!"
Nghe thấy tiếng cảm thán, mấy đứa bạn chưa được ăn cũng bắt đầu sốt ruột, vừa cầm được cháo đã bắt đầu ăn, sau đó mới vừa ăn vừa nhường vị trí cho người phía sau.
Chủ yếu là vì háu ăn.
"Quào, sao hải sản này tươi thế, vào miệng cái là giòn tan luôn má ơi!"
Cái này phải quy công cho Lâm Chu sau khi nấu cháo, đã bỏ hải sản vào trong cháo dựa theo thứ tự độ chín, hải sản gặp cháo đang sôi lập tức sinh ra phản ứng, ép ra vị tươi của nó, mà chất thịt cũng bởi vậy sinh ra phản ứng trở nên vừa thơm vừa giòn.
Nhất là mực được ướp ở đáy chén, đó chính là hơi nóng của cháo sinh ra khiến nó bị cuộn lại, lúc ăn quấy đều, trộn với cháo ăn vào trong miệng, vị trơn mềm, giòn giòn, vị tươi ngon kích thích đầu lưỡi giống như hai tay của nghệ sĩ piano không ngừng gảy đàn, phát ra giai điệu tuyệt vời trên đầu lưỡi.
“Ta nói nó ngon"
Tán thưởng liên tiếp còn có biểu cảm yêu thích không buông tay của các khách hàng khiến người nhường đường đều tràn đầy tò mò đối với cháo hải sản này.
Một đôi tình nhân đến hẹn hò đã trèo lên đỉnh núi.
Ngửi được cháo hải sản thơm ngon như thế, đương nhiên muốn ăn.
Nhưng một trăm tệ một chén khiến cô có chút do dự.
Dù sao cũng là đồ ở khu danh lam thắng cảnh, nếu ngon một trăm tệ cũng đáng để tiêu, nếu không ngon chính là bị hố.
Cô gái rất do dự.
Là bạn trai, cậu nhìn ra do dự của cô gái.
Bèn kéo bạn gái đi đến trước mặt một đám sinh viên cực kỳ hòa đồng bắt đầu hỏi.
"Xin chào, xin hỏi cháo hải sản này ngon không?”
Đỉnh núi này, trừ một vài người lớn tuổi leo núi rèn luyện, chỉ có đám sinh viên này thoạt nhìn dễ nói chuyện.
Dù sao sinh viên nói chuyện đơn thuần, tất cả mọi người đều biết không đến mức gạt người.
"Ngon chớ! Bọn tôi đã ăn mấy ngày liên tục rồi, rạng sáng mỗi ngày đều lên đây vì chén cháo này."
"Tuyệt lắm đấy, người Hoa quốc không lừa người Hoa quốc, thật sự rất ngon!"
"Tươi quá, mùi thơm ngát của gạo hòa quyện với các loại hải sản như sò khô, mùi hải sản tươi tự nhiên tỏa ra chứ không phải cách nấu dùng rất nhiều gia vị điều vị của các tiệm cháo hiện tại. Một trăm tệ không đắt đâu thật đó!"