"Em gái, em có muốn mua chung không?"

'Dạ?"

Thiệu Tiếu Tiếu nghe có người nói chuyện với mình, bối rối ngẩng đầu nhìn về phía chị gái xinh đẹp vừa lên tiếng.

Woa! Gầy quá đi, chị ấy có cơ bụng số 11 kìa! Xinh đẹp tuyệt trần!

Ừng ực-.

Thiệu Tiếu Tiếu nuốt vào ngụm nước miếng sắp chảy ra, sau đó chợt nhớ chị đẹp có nói mua chung gì đó.

"Mua ghép ạ?”

Mua ghép gì? Hàng sộp pe* à?

*Dịch lái sang shopee của Việt Nam

"Bên kia có bán cháo bào ngư rất thơm, chị muốn thử xem mùi vị thế nào nhưng đắt quá. Chị cũng không ăn hết một bát nên hỏi em có muốn mua chung ăn thử không?"

Chị gái xinh đẹp cao mét bảy đứng trước mặt thỉnh cầu mi, thế này thì ai mà từ chối cho nổi!

Ngay cả thiếu nữ như Thiệu Tiếu Tiếu cũng không thể!

Ai lại không muốn tiếp cận người đẹp chứ!

Cô thích lắm!

"Được chứ ạ, em chưa từng nếm thử bát cháo một trăm tệ bao giờ."

Thiệu Tiếu Tiếu là củ khoai tây nhỏ cao 1m55. Bình thường, cô thích nhất là người đẹp chân dài. Bây giờ có cơ hội tiếp xúc chị đẹp cao mét bảy, quả thật không còn gì vui hơn.

Chị gái xinh đẹp trước mắt này đúng là hình mẫu trong mộng của cô. Có trời mới biết cô thích được cao gầy, thon thả và có cơ bắp khỏe mạnh đến mức nào, nhìn thấy mà thèm!

Chị đẹp bị dáng vẻ mê đắm đáng yêu của Thiệu Tiếu Tiếu chọc cười. Cô ấy lập tức kéo cô đi tới trước quầy hàng của Lâm Chu.

"Ông chủ, bán một phần cháo bào ngư nhé."

Chị đẹp gọi món xong, Thiệu Tiếu Tiếu rất tự giác quét mã thanh toán năm mươi tệ.

Sau đó, chị đẹp cũng vô cùng tự nhiên thanh toán năm mươi tệ còn lại.

Lâm Chu nghe âm báo nhận tiền vang lên hai lần, nhìn hai người hỏi: "Các cô cần đóng gói riêng không?"

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn ông chủ."

"Không có gì."

Lâm Chu tươi cười, lấy hai cái bát ra múc riêng hai phần nửa bát cháo đưa cho các cô.

Có một số nữ sinh ăn rất ít, cậu có thể hiểu được.

Một phần cháo cậu bán ra là bát lớn, đàn ông trưởng thành ăn một bát cháo còn có thể no căng bụng.

Ngoài ra, cháo bào ngư ăn rất no, không bị lỏng như nước cháo nên chẳng lo đói.

"Có thể mua nửa bát à? Ông chủ, bán cho tôi nửa bát ăn thử luôn nhé."

Một du khách nữ bên cạnh thế lập tức hào hứng.

Một bát một trăm tệ quá đắt, vất vả lắm mới leo lên tới đỉnh núi, tốn năm mươi tệ mua nửa bát ăn thử cũng được, không uổng công đi một chuyến.

"Không bán nửa bát được ạ, hai cô ấy mua chung. Quý khách có thể tìm người mua chung trước, tôi sẽ múc vào hai bát riêng." Du khách muốn mua nửa bát lộ vẻ thất vọng ngay tức thì, nhưng cô thật sự rất muốn ăn.

Nhìn một nhóm khách hàng ăn cháo bào ngư vây quanh Lâm Chu, ăn đến thỏa mãn, nét mặt cực kỳ hưởng thụ. Họ ngấu nghiến cháo nóng hổi như hổ đói, như sợ có người tranh giành với mình, nhưng như thế lại làm những người đứng xem như cô phát thèm.

"Có ai muốn ăn không? Chúng ta có thể mua chung!"

Việc mua chung rất phổ biến với các cô gái.

Chẳng hạn như lên mạng mua thứ gì đó, nhiều người mua chung, giá cả sẽ rẻ hơn một chút.

Nhưng rất nhiều nam sinh lại chướng mắt hành động này, cảm thấy chỉ vì vài tệ mà làm chuyện phiền phức như vậy khiến bản thân trông rất bủn xỉn, tính toán, hết sức mất mặt.

Thế nên những du khách nam xung quanh đều không phản ứng gì trước câu hỏi của du khách nữ.

Trái lại, họ thấy dáng vẻ Lâm Chu làm ăn khá khẩm bèn mua một bát ăn thử. ...

Thời gian thấm thoát đến tám giờ rưỡi, mặt trời đã hoàn toàn ló dạng.

Nắng nóng gay gắt phủ lên mỗi một du khách leo núi.

Lúc này, Lục Thiển không nở nổi nụ cười.

Thật sự uổng công cô rời giường tắm rửa, gội đầu, sửa soạn trang điểm từ bốn giờ sáng.

Kết quả leo núi mệt gần chết, chưa leo được nửa đường, kiểu tóc uốn xoăn tỉ mỉ của cô đã không còn hoàn hảo như lúc mới ra khỏi cửa nữa rồi.

Sau khi mặt trời hoàn toàn đứng bóng, cô vừa mệt vừa cháy nắng, gương mặt được trang điểm cả tiếng đồng hồ của cô cũng bắt đầu lem nhem, loang lổ.

Cô thật sự muốn một phát tát chết mình vì đã đồng ý leo núi tối qua.

Đây là chuyện một đại tiểu thư như cô nên làm đấy hả?

Trong vòng tròn của cô, có ai xem mắt mà không đi ăn tối, đến nhà hàng Tây sang trọng, hay quán cà phê lãng mạn, vân vân và mây mây đâu?

Sao Trương Minh Viễn lại tài ba như vậy, hẹn con gái người ta leo núi cơ đấy!

Nếu thời gian sớm hơn một chút, nói là đi leo núi ngắm mặt trời mọc còn có tí mùi lãng mạn.

Nhưng đi lúc sáu giờ sáng, chờ leo lên tới đỉnh núi thì mặt trời đã sớm treo tít trên cao.

Cô dám chắc người này chỉ đơn thuần muốn leo núi!

Nghe cha cô nói, lão Tổng giám đốc Trương, cha của Trương Minh Viễn rất thích leo núi. Ngày nào ông cũng đăng ảnh leo núi rèn luyện buổi sáng trong vòng bạn bè.

Có lẽ con trai ông cũng thích leo núi!

Lục Thiển vừa bò vừa không nhịn được xỉa xói trong lòng.

Nếu không xỉa xói, không nhờ oán khí lớn như thế chống đỡ thì cô đã xụi lơ trên mặt đất từ lâu.

Cô là đại tiểu thư hào môn, bình thường lúc ra ngoài đều được tài xế xe hạng sang đưa đón.

Giày cô đi cũng toàn là sản phẩm hàng hiệu đặt làm riêng. Nhưng khi đi đường nhiều vẫn rất dễ bị biến dạng.

Có thể thấy rõ thường ngày cô không thích đi bộ đến cỡ nào.

Cô làm gì có thể lực để leo núi chứ!

Bây giờ, cô lại bị đối tượng xem mắt lôi đi leo núi. Đúng thật là không thể không xỉa xói mà!

“Anh đỡ em đi?"

Trương Minh Viễn nhìn đồng hồ, ban đầu anh dự tính thời gian leo tới đỉnh núi là bảy giờ, sau đó trước chín giờ còn kịp chạy về công ty đi làm.

Hiện tại đã tám giờ rưỡi, hai người còn chưa lên tới đỉnh núi.

Đúng là nữ sinh leo núi quá chậm, khiến tiến độ của anh bị trì hoãn nghiêm trọng.

Lục Thiển: ...

Anh tỏ thái độ gì đấy hả?

Chê cô leo chậm đúng không?

Aaaa!

Thật muốn đánh chết tên đàn ông chó này!

Lục Thiển thầm nổi điên trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn đưa tay cho Trương Minh Viễn. Dù sao cô cũng leo lên tới đây rồi, nếu không hạ gục tên đàn ông chó này, cô sẽ có lỗi với ngọn núi mình đã leo lên.

Hãy xem cô làm sao hạ gục tên đàn ông chó này, giày vò anh ta thế nào đi!

"Cảm ơn Tổng giám đốc Trương."

Trương Minh Viễn nghe cô gọi Tổng giám đốc Trương thì khẽ nhíu mày: "Gọi tên anh là được rồi, em không phải cấp dưới của anh."

"Được ạ, Minh Viễn."

Lục Thiển biết cái gì gọi là ngả theo chiều gió.

Xưng hô này lập tức trở nên mập mờ.

Kết hợp với nụ cười mong manh yếu đuối và sắc mặt tái nhợt khi leo núi của Lục Thiển, Trương Minh Viễn chợt nhận ra hình như xem mắt mà rủ con gái nhà người ta đi leo núi không được tốt cho lắm.

Tuy anh có sức lực, cũng thích leo núi, nhưng không có nghĩa là nữ sinh cũng có hơi sức leo tới đỉnh núi như anh.

"Nếu em leo không nổi thì nói với anh, anh cõng em."

Trương Minh Viễn nghiêm túc nhìn Lục Thiển và nói.

Câu nói này thật sự tràn đầy năng lực bạn trai đến mức bùng nổ, lập tức làm Lục Thiển đỏ mặt.

Đây mới là lần đầu gặp mặt mà để anh cõng cô thì không tốt lắm đâu!

Thế là cô đỏ mặt, mạnh miệng bày tỏ mình vẫn có thể leo tiếp.

Phụ nữ Hoa quốc cả đời đều mạnh mẽ, Lục Thiển cứ thế tự mình bò lên đỉnh núi.

Với mục đích không để Trương Minh Viễn cảm thấy cô không được.

Cũng xuất sắc phết! "Mùi gì thơm thế nhỉ?"

Lên tới đỉnh núi, lúc này Lục Thiển đã chìm vào trạng thái vừa mệt vừa đói. Cô nghĩ nếu có giường, có lẽ cô sẽ nằm ngay lên đó không thèm nhúc nhích.

Nhưng mùi thức ăn thơm phức thoang thoảng trong không khí giúp cô phấn chấn tinh thần hơn.

Leo núi thật sự quá tốn sức.

Thường ngày, mỗi buổi sáng ở nhà, cô chỉ cần một tách cà phê đen hoặc một lát bánh mì. Có khi nửa cái sandwich cô còn ăn không hết.

Nhưng giờ đây ngửi được mùi đồ ăn thơm trên đỉnh núi, cô cảm thấy mình có thể ăn hết cả một con bò.

"Hình như là mùi cháo."

Trương Minh Viễn biết Lâm Chu bán cháo trên đỉnh núi Tân Hoàng, giờ ngửi được hương vị này lập tức phản ứng lại ngay.

Nói rồi anh kéo Lục Thiển đi đến nơi tỏa ra mùi thơm.

Không ngờ những lời cha anh nói đều là thật.

Trên đỉnh núi Tân Hoàng thật sự có người bán cháo. Không biết người này có phải là Lâm Chu trong miệng cha anh không.

"Xin chào, cậu có phải là Lâm Chu không?”

Trương Minh Viễn dẫn Lục Thiển đi tới đỉnh núi, chỉ thấy duy nhất một chỗ bán cháo.

Chủ quán cũng là người trẻ tuổi nên anh tới hỏi thăm.

"Đúng ạ, cho hỏi anh là ... ?"

Lâm Chu ngẩng đầu nhìn Trương Minh Viễn, gương mặt này trông khá quen, nhưng cậu không nghĩ ra mình đã gặp anh ở đâu.

Cậu gãi đầu bối rối.

"Tôi là con trai của Trương Kiến Quân, có lẽ cậu biết cha tôi đấy. Trước đó hai người còn hẹn cùng nhau leo núi."

Nghe Trương Minh Viễn nói vậy, Lâm Chu nhớ ra ngay mình đã thấy gương mặt này ở đâu. Hóa ra dáng dấp anh ta giống hệt ông bác leo núi cùng cậu.

Lúc đầu cậu không nghĩ đến phương diện kia nên chỉ thấy gương mặt này rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó.

Sau khi biết được đây là con trai của ông bác leo núi, cậu lập tức cảm thấy gen của ông bác đúng là mạnh mẽ, hai cha con trông giống nhau như đúc.
"Em biết em biết, anh đưa bạn gái đi leo núi à?"

Biết là người quen, Lâm Chu nhanh chóng trở nên niềm nở khéo nói.

Cậu nhìn Trương Minh Viễn bằng ánh mắt trêu chọc.

Bác Trương lo sốt vó vì chuyện chung thân đại sự của con trai, ngày nào cũng càm ràm con trai ông đã hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái, nên ông muốn giới thiệu đối tượng cho con trai mình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play