“Tổng giám đốc Trương, có cần hâm nóng đồ ăn không ạ?”

Đầu bếp đi tới thấy thức ăn đã nguội, quan tâm hỏi.

“Đợi chút đi, còn chưa biết mấy giờ trở về.”

Trương Kiến Quân khoát tay, nói xong rồi cũng đi đến sô pha ngồi xuống.

Ông đưa mắt nhìn thời gian, sắc mặt càng kém hơn.

Đợi đến khi Trương Minh Viễn trở về, đối mặt với anh chính là ánh mắt lãnh đạm của cha mình.

“Ngại quá ba, con có một hội nghị đột xuất, lúc về thì đã tối rồi.”

“Ha, tổng giám đốc Trương chính là một người bận rộn làm gì có thời gian ăn cơm với ông già đây chứ. Con không có thời gian thì nói một tiếng, không trở lại là được, ba còn lười ở nhà chờ con ăn cơm đây.”

Trương Minh Viễn vừa vào trong nhà đã bị xỉa xói một hồi: ...

Cha của anh bị làm sao thế?

Là do tuần này anh tương đối bận rộn, không thể trở về chơi với ông ấy nên tức giận à?

Haizz, anh cũng đã rút thời gian mỗi tuần một ngày rồi, sao lại còn dễ dàng tức giận vậy chứ.

Không phải là thời mãn kinh tới rồi đấy chứ?

Hơn sáu mươi tuổi, cũng nên đến thời mãn kinh rồi.

Trước đó tâm tình ổn định có thể là còn chưa về hưu, có công việc để giết thời gian, không có sức quan tâm chuyện khác.

Hiện giờ lui ra khỏi công ty, tính tình lại không ổn định rồi.

“Ba, lần sau con sẽ trở về sớm chút.”

Trương Kiến Quân bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng dỗ dành.

Bảo mẫu và đầu bếp mà quản gia chị Vương mang theo đều rất có ánh mắt, trực tiếp cấp bữa cơm một lần nữa chuẩn bị xong.

“Lão gia, thiếu gia, có thể ăn cơm rồi.”

Nghe thấy xưng hô như vậy, Trương Minh Viễn há mồm, đáy lòng không nhịn được càm ràm.

Cùng chị Vương nói bao nhiêu lần rồi, gọi tổng giám đốc Trương không dễ phân biệt thì kêu ngài Minh Viễn cũng được mà!

Không biết xem từ bộ phim nào mà cứ thích gọi lão gia, thiếu gia, khiến lần nào anh trở về nghe cách gọi như thế cũng thấy thẹn cực kỳ.

Nhưng chị Vương đã công tác ở nhà họ Trương rất nhiều năm, chút chuyện xưng hô nhỏ này cũng không nên tính toán làm gì, Trương Minh Viễn chỉ đành phải dọn ra ngoài ở, một tuần mới trở về một lần.

Nếu không ở nhà, mỗi ngày bị ép sắm vai lão gia thiếu gia, gánh không được!

Trên bàn cơm, Trương Minh Viễn nhìn dáng vẻ ăn không ngon miệng của cha mình thì nhìn cha đầy nghi ngờ.

Chuyện gì vậy?

Bình thường một bữa cơm ít nhất phải ăn hai chén, sao hôm nay lại không ngon miệng thế?

“Ba đang có tâm sự gì à?”

Trương Minh Viễn nghĩ, mình vẫn nên quan tâm sức khỏe tinh thần của cha mình.

Đừng đột nhiên về hưu, không có chuyện gì dẫn đến rảnh rỗi sinh bệnh tật.

“Không có việc gì.”

Trương Kiến Quân lại đưa mắt nhìn thời gian.

Đến giờ này rồi, chắc Lâm Chu thu quán về nhà rồi cũng nên.

Hôm nay không được ăn bánh bao rồi.

Ông nhất thời cảm thấy thất vọng.

Sớm biết thế không nên đợi con trai trở về, cùng Lâm Chu đi bày quầy bán hàng ăn bánh bao trước thì hơn.

Không biết bánh bao hôm nay có mùi gì nhỉ, nghe Lâm Chu nói đều được chế biến từ cua nhỏ mới mẻ, chắc chắn là tươi lắm cho coi.

“Đầu bếp Lý, sáng ngày mai tôi muốn ăn bánh bao kim sa.”

“Đúng rồi, không ăn bán thành phẩm!”

Nghĩ đến bánh bao kim sa, Trương Kiến Quân lập tức hô lên với phòng bếp.

Đầu bếp Lý nghe thế thì chạy ra ngay.

“Vâng lão gia.”

Trương Kiến Quân: ...

Lúc này, hai cha con đều có tâm trạng rất phức tạp với sở thích sắm vai đặc biệt của chị Vương.

Lúc chị Vương không có ở đây, những người khác trong biệt thự còn xưng hô rất bình thường.

Chị Vương vừa trở về, năng lực đồng hóa mạnh mẽ lập tức mang lệch những người khác theo luôn.

“Lão gia còn muốn ăn gì nữa không?”

“Làm bánh bao với hai loại khẩu vị khác nhau đi.”

Từ khi ăn bánh bao Lâm Chu làm, Trương Kiến Quân không còn hứng thú gì với những món khác nữa.

Trong đầu ông luôn nghĩ đến vị bánh bao ngon miệng.

Bánh bao mềm mại lại đàn hồi, nhân bánh tươi mới vừa ăn thực sự là cực phẩm nhân gian mà!

“Sao lại đột nhiên muốn ăn bánh bao thế?”

Trương Minh Viễn có chút ngớ người.

Trong một tuần anh không về này đã xảy ra chuyện gì à?

“Nói đến cái này, gần đây khi đi leo núi buổi sáng ba có gặp một thanh niên. Bánh bao mà cậu ta làm phải nói là ngon cực kỳ, chỉ cần nếm qua một lần là làm người ta quyến luyến không quên!”

“Nên bây giờ ba không có hứng thú ăn món gì khác nữa.”

Trương Minh Viễn không có sành ăn cho lắm, nghe thấy thế thì cũng chỉ tùy ý gật đầu.

“Thích ăn thì ăn nhiều một chút.”

Anh thuận miệng qua loa lấy lệ.

Nhìn ra anh đang qua loa lấy lệ, Trương Kiến Quân: ...

Đứa con trai này còn không biết ăn nói bằng Lâm Chu nữa!

Trách không được hơn ba mươi tuổi rồi mà còn không có bạn gái!

“Tuần sau rút ra một ngày, ba hẹn con gái tổng giám đốc của công ty Tượng Thăng cho con đi xem mắt, đến lúc đó con đi gặp mặt một lần.”

Trương Minh Viễn: ...

Biết ngay trở về chắc chắn sẽ không thoát nổi chuyện xem mắt mà!

Hơn ba mươi tuổi thì sao chứ?

Đúng là thời kỳ sự nghiệp anh thăng tiến, không cố gắng làm việc, kết hôn làm gì!

“Con biết rồi.”

Trong lòng phàn nàn một trận, mặt ngoài Trương Minh Viễn vẫn còn mang vẻ mặt lạnh lùng của tổng tài bá đạo, rất có loại cảm giác núi Thái Sơn sụp đổ sắc mặt cũng không đổi vậy.

Trương Kiến Quân thấy thế nhịn không được trợn trắng mắt.

Con cái thật đúng là càng lớn càng không dễ thương.

...

Bên kia, Lâm Chu không có thu quán trở về sớm giống như ông bác leo núi nghĩ.

Bởi vì có khách hàng thấy bánh bao không còn thừa nhiều lắm, mà số người xếp hàng lại vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, chắc chắn không tới lượt anh ta nên muốn đi đường tắt.

Giả vờ mình bị hạ huyết áp, té xỉu ở trước quầy hàng để lừa ăn bánh bao.

Cùng một thao tác ấy, nhưng khi Giả Lam té xỉu thì tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ hoảng loạn.

Còn động tác của người này lại quá giả.

Xi măng rất cứng, lúc anh ta ngã xuống lại nhẹ bẫng, đã tìm sẵn vị trí rồi lại còn ôm trán rên rỉ, giả vờ như bị bệnh, chậm rãi ngã xuống, dáng vẻ kệch cỡm làm người xem thấy cay mắt.

Thao tác này quá ghê gớm, khiến cả đám người nghẹn họng, mắt trợn tròn xem náo nhiệt.

Lâm Chu nhìn người nằm xuống trước quầy hàng, cũng không biết phải nói gì.

Quần chúng vây xem tham gia náo nhiệt cũng làm tròn chức trách xông tới, thoáng cái đã vây quanh quầy hàng.

Lâm Chu đứng đằng sau quầy hàng nhìn đại ca giả vờ ăn vạ, nhất thời xoắn xuýt không biết có nên tiến lên không.

“Đại ca à, anh muốn giả vờ ăn vạ à?”

Mắt thấy chỉ cần bán xong một lồng bánh bao nữa là nhiệm vụ của cậu hoàn thành, kết thúc công việc tan làm.

Tại sao trước lúc kết thúc nhiệm vụ còn phải cho cậu tí khó khăn thế?

“Đói... Bánh bao, bánh bao, cho tôi bánh bao...”

Lâm Chu: ...

Đám người nghe đại ca nằm dưới đất cất giọng nói khỏe khoắn cực kỳ, thực sự là nhịn cười đến mức mặt sắp tái luôn rồi.

Đại ca học diễn xuất này ở đâu thế?

Cay mắt quá đi.

“Tôi bị hạ huyết áp.”

Mắt thấy Lâm Chu không có động tĩnh gì, đại ca run rẩy mở một mắt ra nhìn Lâm Chu.

Một tay anh ta vươn về phía Lâm Chu, có vẻ hết sức bi thảm, lại còn khó bỏ khó phân.

“Đại ca à, anh có cần tôi gọi 120 cho anh không?”

Trong đám người có khách hàng cười hỏi, thật sự là không thể nhịn nổi nữa.

Hiếm có ai diễn kịch miễn phí làm trò tiêu khiển cho mọi người, không thể bỏ qua được.

120 là phải thu lệ phí, đại ca vừa nghe thế liền vội vàng từ chối.

Anh chỉ muốn lừa cái bánh bao mà thôi, cũng không muốn bị xe cứu thương lôi đi đâu.

“Không cần, tôi chỉ là quá đói mà thôi, ăn một chút gì đó là tốt rồi.”

Anh vừa nói thế, mục đích là cái gì đã rõ ràng lắm rồi, quần chúng vây xem còn có gì không hiểu nữa. Tất cả đều lên tiếng xì trào phúng.

Đại ca giả vờ ăn vạ thấy phản ứng của mọi người hoàn toàn khác với lúc Giả Lam té xỉu trước đó, cũng biết mình diễn xuất vụng về, biết rõ sợ là không lừa được bánh bao rồi. Bị một đám người chỉ trỏ, da mặt anh ta có dày đến đâu cũng không gánh được.

“À ừm... Bây giờ tôi thấy tốt hơn rồi, có thể đứng dậy được.”

Nói xong anh ta tự phủi mông đứng dậy.

“Đại ca à, thân thể anh cường tráng phết đấy, lần sau nên ăn nhiều một chút, nếu không người khác còn tưởng anh đang giả vờ ăn vạ nữa đấy.”

“Ha, mấy người vậy là không hiểu rồi, nếu như giả vờ ăn vạ có thể ăn được bánh bao ông chủ làm thì tôi cũng sẽ làm thế. Người bình thường sẽ không tùy tiện giả vờ ăn vạ, thật sự là bánh bao ông chủ làm ngon quá đi mất!”

Nghe nói như vậy đại ca giả vờ ăn vạ còn gật đầu rất đồng tình.

Nếu không phải hôm nay tới chậm, anh ta đâu cần phải có ý đồ xấu thế.

Đáng tiếc chính là giả bộ không giống, không có giả vờ ăn vạ bánh bao được.

“Ông chủ, tôi nói tôi bị tụt huyết áp thật, anh có tin không?”

Đại ca giả vờ ăn vạ thấy Lâm Chu, giương mắt tiếp tục hỏi.

Hiển nhiên còn chưa hết hi vọng.

Thấy anh ta không biết xấu hổ, giả vờ ăn vạ bị vạch trần mà còn không hết hi vọng, các khách hàng xếp hàng phía trước cũng không muốn.

Nếu như ông chủ tốt bụng cho anh ta bánh bao thật, há chẳng phải nói rõ số bánh bao bọn họ có thể mua được sẽ ít đi à?

Loại chuyện này kiên quyết không cho phép phát sinh.

Vì vậy cả đám mặt trận thống nhất, kiên quyết không cho anh ta lừa lấy được bánh bao của ông chủ!

“Ông chủ, cậu đừng tin anh ta, nhìn cách anh ta nói năng hùng hồn như thế kia, không có khả năng tụt huyết áp.”

“Ông chủ người ta là làm ăn, sao anh cứ hỏi ông chủ đòi bánh bao thế, không phải tụt huyết áp à, chỗ tôi có chuối tiêu này, mới vừa mua xong, cho anh ăn đó.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play