“Đúng đúng đúng, đồ uống của tôi cũng cho anh nốt, không làm anh đói chết đâu.”
“Đúng thế người anh em, suy nghĩ đó của anh là không được đâu!”
“...”
Mắt thấy toàn thể các khách hàng xếp hàng đều thảo phạt mình, đại ca giả vờ ăn vạ trực tiếp bị một đám người xa lánh đẩy ra ngoài đội ngũ.
Đại ca giả vờ ăn vạ cũng biết không có khả năng, tội nghiệp đứng ở phần đuôi của đội ngũ.
Người phía trước nhìn hắn tiếp tục xếp hàng, còn tốt bụng khuyên anh ta đừng xếp hàng.
Chắc chắn không tới lượt anh ta đâu, không còn thừa nhiều bánh bao nữa.
Đại ca giả vờ ăn vạ nghe vậy càng đau lòng, che mặt chạy đi.
Làm mọi người nhìn thế đều rất vui vẻ.
Lâm Chu thấy người vây xem dần dần tản đi, bèn gọi khách hàng xếp hàng tiếp tục buôn bán.
Không ngờ một trò khôi hài cậu còn chưa kịp mở miệng gì cũng đã kết thúc.
Xem ra lập hình tượng vẫn có chỗ tốt, chắc chắn mọi người nghĩ cậu không giỏi ăn nói, nên chủ động giúp đỡ một tay.
...
Các khách hàng xếp hàng thấy bảo vệ thành công số bánh bao còn dư lại, miễn bàn cũng biết vui vẻ đến cỡ nào.
“Khà khà vẫn là tôi hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn đã phát hiện ngay người kia đang giả vờ.”
“Đúng thế, còn muốn lừa gạt bánh bao của ông chủ nữa, làm sao mà được!”
“Người bây giờ, đầu óc kỳ lạ thật.”
“Cũng do diễn xuất của đối phương giả quá. Nếu như tôi thì chắc chắn không có ai phát hiện ra rồi. Hồi còn đi học tôi giả vờ bị bệnh, phụ huynh giáo viên không có một ai nhìn ra được, diễn xuất vô cùng thật trân!”
“Thật á? Anh cũng muốn giả vờ ăn vạ à?”
“Tôi là người sĩ diện, không có khả năng làm ra chuyện đó đâu!”
“Chậc chậc chậc, ai biết được.”
“Đáng tiếc biện pháp này, nếu như tôi nghĩ ra trước tiên, nhất định có thể lừa gạt bánh bao được rồi. Diễn xuất của tên kia đúng là giả thật.”
“Cũng không phải sao, có phải tôi muốn cướp đâu, chỉ muốn lừa cái bánh bao mà thôi, bánh bao ông chủ làm ăn ngon thật sự. Hu hu hu, căn bản là ít quá.”
Lâm Chu nghe nghị luận của mọi người, khóe miệng giật một cái.
Sẽ không phải là lần trước cho cô nương kia bánh bao ăn, khiến người đó suy nghĩ nếu có người té xỉu trước quầy hàng của cậu thì cậu sẽ đưa bánh bao đi?
Cái lần trước cậu đưa chính là bữa ăn của cậu đấy!
Nhiệm vụ hai trăm cái bánh bao, cho dù thế nào cậu cũng sẽ không động vào, có người té xỉu thì có thể cho ăn cái khác, muốn mua bán bánh bao là không thể nào.
Nhưng lời này, Lâm Chu cũng lười giải thích với mọi người.
Dù sao hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ.
Ngày mai nhiệm vụ sẽ thay đổi cái mới.
...
Nhiệm vụ hoàn thành, Lâm Chu nộp nhiệm vụ trước tiên.
Một giây sau, phần thưởng nhiệm vụ đến tài khoản liền.
[Ting -- chúc mừng kí chủ thu được phần thưởng nhiệm vụ một triệu tệ!]
“Vờ lờ!”
Lâm Chu vừa đến nhà, nghe thấy tiếng phần thưởng đã vào tài khoản, vui vẻ đến cả người đều nhảy dựng lên.
Một triệu tệ đó!
Cả hai đời của cậu cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến vậy.
Lâm Chu không kịp chờ đợi mở app ngân hàng ra, thấy số dư tài khoản có thêm một triệu, lập tức cười nở hoa.
Nói thật, so sánh với phần thưởng biệt thự này thì cậu càng thích tiền hơn.
Không có ai không ham tiền, nhất là phần thưởng do cậu cố gắng thông qua, hoàn thành nhiệm vụ.
Cầm đặc biệt an tâm.
Quả thực là sướng chết đi được!
Đã bảo chết hay lắm rồi mà. Nếu không chết thì không thể xuyên không khóa lại hệ thống, sống ngày lành như này!
Nhất thời không cần bận tâm về tiền, Lâm Chu xài như kiểu trả thù, mua toàn bộ mấy thứ biệt thự thiếu qua mạng.
Đôi giày hơn mấy ngàn vạn trước đây không mua nổi, giờ sắp xếp được rồi ha?
Còn có tay cầm chơi game, máy vi tính xách tay đời mới nhất… vân vân.
Chưa đến một giờ, Lâm Chu tiêu hết hơn trăm ngàn.
Cuối cùng đau lòng ôm ngực mình cười toe toét.
Kiếm tiền làm gì, không phải là để tiêu à?
Cậu đều có hệ thống rồi, sau này còn lo không có tiền chắc?
Lâm Chu vui vẻ tắm rửa say giấc nồng, chờ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ mới của tuần sau.
Để phòng ngừa nhiệm vụ được tuyên bố vào lúc rạng sáng, cậu còn cố ý đi ngủ sớm nữa.
Kết quả ba giờ sáng cậu lại bị tiếng nhắc nhở của hệ thống đánh thức.
Lâm Chu đã nghĩ qua có khả năng này từ sớm.
Cậu có sự chuẩn bị tâm lý nhất định, chết lặng mở mắt ấn mở hệ thống.
[Nhiệm vụ tuần này: Sáu giờ sáng mỗi ngày đến đỉnh núi Tần Hoàng bán cháo với giá một trăm tệ một chén. (thể loại cháo không giới hạn)]
[Sách dạy nấu ăn: - đã cung cấp!]
[Nhận nhiệm vụ / Từ chối nhiệm vụ]
Lâm Chu: ???
Mấy giờ cơ?
Nơi nào nữa?
Đỉnh núi á?
Vờ cờ lờ!
Bán cháo một trăm tệ một chén ư?
Sao nhiệm vụ càng ngày càng thái quá thế?
Có nhà ai sáng sớm sáu giờ đi đỉnh núi bán cháo chứ!
Lại còn một chén một trăm tệ, ai mà ăn nổi!
Đây không phải là làm khó tui à!
Với cả lấy cơ thể này của hắn có thể khiêng cháo đi leo núi không?
Nghĩ đến các ông chú cõng nước khoáng mì tôm leo lên núi bán, Lâm Chu thật sự cảm thấy mình không có sức lực đó.
Chẳng lẽ gần đây hệ thống thấy cậu leo núi nên đưa ra nhiệm vụ này?
Lâm Chu không nghĩ ra, nhưng cũng biết không cần ngủ.
Bây giờ là ba giờ, cậu phải đi chợ bán thức ăn hoặc là thị trường bán sỉ mở cửa lúc sáng nhìn xem, mua nguyên liệu nấu ăn.
Không nhận nhiệm vụ là không thể nào, Lâm Chu nhận nhiệm vụ, ngáp dài ngáp ngắn ngồi dậy xuống giường.
Không nói nhiều đi tắm nước lạnh cho thanh tỉnh cái đã, sau đó mặc quần áo ra khỏi cửa.
Lái chiếc xe ba bánh đã biến thành quầy bán cháo, Lâm Chu đi ra khỏi biệt thự trong đêm tối.
Bảo an liếc mắt cái là nhận ra Lâm Chu, bởi vì toàn bộ khu biệt thự chỉ có mỗi cậu lái xe ba bánh ra vào.
Chỉ là thấy lạ việc cậu ra khỏi cửa vào lúc này.
Tối mờ tối mịt không ngủ được đi bày quầy bán hàng?
Không hiểu nổi cách suy nghĩ của người có tiền.
Lâm Chu đi đến chợ bán thức ăn mình hay mua, thấy còn chưa có mở cửa.
Lại tìm kiếm thị trường đã mở cửa trên bản đồ.
Cuối cùng lục lọi ra một thị trường bán sỉ đồ tươi sống.
Thời điểm này chính là lúc những người bán rau đi bán nguyên liệu nấu ăn.
Cậu vừa đến đã thấy cả khu chợ đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt. Trước cửa có nhiều xe vận tải xe ba bánh loại lớn loại nhỏ đỗ đấy. Xe chở nguyên liệu nấu ăn nối đuôi ra ngoài từng chiếc một, bận rộn khí thế ngất trời, tiếng người huyên náo.
Ngày đầu tiên làm nhiệm vụ, Lâm Chu chuẩn bị bán cháo trứng muối thịt nạc.
Chủ yếu là cậu cũng thích ăn.
Sở hữu một dạ dày đồ Trung, Lâm Chu vẫn rất thích ăn cháo.
Cái gì mà sữa đậu nành bánh quẩy, cháo mặn cháo ngọt, cậu đều thích hết.
Một đĩa trứng muối, mấy miếng thịt sườn tươi mới, còn có mấy túi gạo nữa.
Đương nhiên gừng hành lá cũng không thể thiếu được.
Muốn nấu cháo, gạo là nguyên liệu nấu ăn chính nên mua nhiều chút, đồ ăn phối hợp còn lại có thể tùy ý thay đổi.
Nhanh chóng mua đủ nguyên liệu nấu ăn, Lâm Chu lái xe điện trở về nhà, thời gian vô cùng gấp gáp.
Về đến nhà trước hết đổ dầu vừng vào gạo để ngâm cái đã.
Ngâm như vậy sẽ làm mềm gạo, có thể tiết kiệm thời gian hầm, còn có thể khiến gạo nhanh chóng nở ra, trở nên sền sệt dưới tác dụng của nhiệt độ cao.
Thịt sườn rửa ráy sạch sẽ, cắt thành thịt bằm ướp gia vị.
Cháo trứng muối thịt nạc, ngoại trừ trứng muối ra, thịt nạc cũng là nguyên liệu rất quan trọng.
Thịt heo tươi là thứ tạo vị tươi ngon cho cháo mặn.
Thịt sườn càng trơn mềm ngon ngọt hơn thịt nạc nhiều, nếu so với thịt nạc thì ăn ngon hơn.
Cắt toàn bộ trứng muối thành hạt lựu.
Một đao hạ xuống, nếu trứng muối tốt, lòng đỏ trứng giống như trứng vịt muối vẫn còn màu vàng, tản ra mùi thơm độc nhất vô nhị của trứng muối.
Sợi gừng, hành thái cũng là gia vị cần thiết. Có thể loại bỏ mùi của thịt sườn và trứng muối.
Đợi đến khi có thể nấu cháo trứng muối thịt nạc, thời gian đã tới bốn giờ rồi.
Lâm Chu cảm nhận được thời gian khẩn cấp, cũng có nhận thức mới về nhiệm vụ ngẫu nhiên của hệ thống.
Đây là ngẫu nhiên thật đấy!
Đổ gạo đã được ngâm dầu vừng vào thùng sắt vừa cao lại vừa sâu trước, rót đổ nước sạch vào, cuối cùng cho thêm sợi gừng, bật lửa to cho đến khi sôi rồi đổi thành lửa nhỏ để hầm. Trong lúc đó cứ cách năm phút lại dùng muôi quấy đều theo cùng một hướng một lần, để tránh khỏi dính đáy nồi.
Chuyện nấu cháo trông có vẻ rất dễ làm, thật ra thì nó rất khảo nghiệm tay nghề.
Lựa chọn hàng đầu đương nhiên là gạo mới, mùi gạo thơm nồng đậm cực kỳ, hương thuần.
Thứ hai nồi đất là rẻ nhất, nhưng phân lượng mà nồi đất có thể nấu quá nhỏ, Lâm Chu là làm ăn buôn bán, chắc chắn phải chọn nấu trong nồi sắt inox to rồi.
Khống chế độ lửa là điểm then chốt để nấu ra một nồi cháo ngon.
Chậm rãi đun hơn một giờ rồi có thể tắt lửa đi, để cháo hầm thêm một hồi. Cháo đã qua hầm sẽ càng đặc dính đậm đà hơn.
Nhân lúc này Lâm Chu thay cho mình một bộ đồ thể thao.
Đầu tuần còn một ít bánh bao, vừa lúc lấy ra hâm một chút, chờ nấu cháo trứng muối thịt nạc xong thì chính là một bữa ăn sáng ngon miệng.
Ăn uống no đủ, Lâm Chu bê một thùng cháo trứng muối thịt nạc đến trên xe ba bánh, lái hướng núi Tần Hoàng.
Núi Tần Hoàng là khu phong cảnh nổi tiếng của thành phố Giang Đông.
Bởi vì núi cao, phong cảnh tốt, lại còn miễn phí, cho nên thu hút rất nhiều người địa phương và người bên ngoài đến đây leo núi du ngoạn.
Lâm Chu chỉ nghe qua, còn chưa đi bao giờ.
Vừa vặn lần này qua đó bày quầy bán hàng, có thể leo đủ luôn.
Cũng không biết núi Tần Hoàng cao bao nhiêu, cậu có thể bò lên đỉnh không, tốn thời gian bao lâu.