Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên đã trở về nước sau một tuần nghỉ ở nước N, để đón Tết Âm Lịch sắp đến.
Thực ra, cách họ đón Tết cũng không khác gì so với hầu hết các gia đình khác, cùng nhau đi siêu thị mua đồ Tết, cùng nhau làm vằn thắn, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa.
Nhiều việc đáng lẽ có thể để người giúp việc trong nhà làm, nhưng những việc tưởng chừng như rất phiền phức vào ngày thường, khi hai người cùng làm trong không khí và dịp lễ đặc biệt, lại mang đến tâm trạng hoàn toàn khác.
Điều đặc biệt duy nhất chính là, lúc này đây, bên cạnh họ có nhau.
Tết đang đến gần, Hoắc Hàm cho tất cả người giúp việc trong nhà nghỉ lễ.
Sau đó hai người mua một ít nguyên liệu, vào đêm giao thừa, Tiêu Gia Niên làm trợ thủ giúp Hoắc Hàm nấu một bàn đầy thức ăn.
Ban đầu, Tiêu Gia Niên xung phong nhận việc, giơ tay nhỏ lên muốn giúp hắn thái rau, nhưng bị Hoắc Hàm từ chối không thương tiếc.
Hắn xoa xoa đầu nhỏ của cậu: "Em đi bóc tỏi đi, ngoan ha!"
Tất cả những gì liên quan đến dụng cụ nguy hiểm, Hoắc Hàm đều không cho Tiêu Gia Niên đụng vào, vì vậy phạm vi "trợ thủ" này đã ít còn ít hơn.
Sau khi hai người ngồi vào bàn ăn, Tiêu Gia Niên vừa cầm đũa lên, Hoắc Hàm đã gọi cậu một tiếng: "Kiêu Kiêu, sau khi ăn xong, chúng ta ra ngoài một chút nhé."
Tiêu Gia Niên tò mò chớp chớp mắt: "Đi đâu ạ?"
"Bí mật, anh đưa em ra ngoài chơi."
"Chúng ta không cần thức đêm đón giao thừa sao?"
"Chúng ta ra ngoài đón."
Hoắc Hàm nói vậy, hoàn toàn khơi gợi lòng hiếu kỳ của Tiêu Gia Niên, cậu vội vàng không ngừng hỏi: "Nơi đó là nơi nào?"
Hoắc Hàm chỉ cười cười, nhéo nhéo phần thịt mềm trên má cậu, thầm hài lòng trong lòng, dạo gần đây có vẻ cậu đã lên cân một chút.
"Ăn cơm xong trước đã."
Sau khi ăn xong, hai người lên xe, Hoắc Hàm bật máy sưởi trong xe lên.
Nhiệt độ ở thành phố A vào mùa đông có thể xuống thấp tới âm 10 độ, chỉ cần có một chút nước trên người khi ra ngoài cũng có thể nhanh chóng ngưng tụ thành băng.
Tiêu Gia Niên vốn chẳng thích mùa đông, cậu sợ lạnh, cũng rất dễ bị lạnh tay lạnh chân, dù làm thế nào cũng khó có thể ấm lên được.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu dần dần thích cả mùa thu hiu quạnh lẫn mùa đông giá rét.
Đã có người không để cậu phải dầm mưa, có người sẽ sưởi ấm tay cho cậu.
Kể từ khi trở về từ nước N, hai người đã ăn ý chuyển vào ở chung một phòng.
— Phía trên là theo lời kể của Hoắc mỗ.
Trên thực tế là, vừa về đến nhà, Hoắc Hàm đã hì hục tự tay sắp xếp quần áo của Tiêu Gia Niên, dọn vào phòng của mình.
Suốt quá trình đó, Tiêu Gia Niên đứng bên cạnh cười như không cười nhìn hành động của hắn, bị bắt phải "ăn ý".
Nhưng tóm lại cũng không từ chối.
Không thể không nói, sau khi hai người ngủ cùng nhau, tay chân của Tiêu Gia Niên không còn bị lạnh lúc nửa đêm nữa.
Chẳng mấy chốc, bên trong xe đã ấm lên, mặt Tiêu Gia Niên nhanh chóng ửng hồng ấm áp.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Toàn cảnh xung quanh tối đen, chỉ có ánh đèn pha phản chiếu vào soi sáng một phần trong xe, đôi mắt cười của Hoắc Hàm sáng long lanh: "Đưa em đi trốn!"
Mắt Tiêu Gia Niên cũng sáng lên, giọng nói mang chút trêu chọc: "Vậy anh trai định đưa em đi trốn ở đâu?"
"Chân trời góc bể, tận cùng thế giới!"
Tiêu Gia Niên "phụt" một tiếng bật cười: "Có ai ngăn cản chúng ta đâu, chúng ta muốn làm gì thì làm, sao lại gọi là bỏ trốn chứ?"
"Những việc muốn gạt người khác lén lút làm, những việc không ai biết đến, đều gọi là bỏ trốn."
Ô tô bắt đầu chạy, vào đêm giao thừa, xe cộ trên đường ít hơn rất nhiều so với bình thường.
Hầu hết các gia đình trong một ngày gió lạnh như thế này đều chọn ở trong nhà làm bạn bên người thân, xem chương trình xuân vãn, rộn ràng náo nhiệt.
Tiêu Gia Niên không còn người nhà, đối với Hoắc Hàm mà nói, trong thế giới này, hắn cũng là một con thuyền nan cô độc.
Nhưng dù là như vậy, họ cũng không cảm thấy cô đơn, thế giới khi bọn họ ở bên nhau cũng rực rỡ hoa lệ, pháo nổ vang trời.
Tiêu Gia Niên vốn tưởng Hoắc Hàm sẽ đưa cậu đến một nơi náo nhiệt đông đúc, không ngờ xe lại chạy càng lúc càng xa, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, hoàn toàn tĩnh lặng.
"Anh trai, anh không phải định đưa em đi bán đấy chứ?"
Hoắc Hàm rảnh một tay thò qua véo má cậu, nghiến răng: "Một bảo bối lớn thế này, anh nỡ lòng nào chứ?"
Tiêu Gia Niên cười thầm: "Vậy bây giờ chúng ta đang đi đâu?"
"Đỉnh núi."
Hắn vừa nói vậy, Tiêu Gia Niên mới để ý xe đang chạy trên con đường núi quanh co.
"Chúng ta đến đó làm gì?"
Hoắc Hàm không nói gì, Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn Hoắc Hàm, bắt gặp ánh mắt đen tối mờ ám của hắn.
"Anh đưa em lên đỉnh núi......" Càng về sau giọng Hoắc Hàm càng nói càng nhỏ, trong bóng tối, giọng trầm khàn mang theo vẻ gợi cảm quyến rũ lòng người, "......play ngoài trời."
Tiêu Gia Niên: "......" Trong xe lập tức yên tĩnh, im lặng trong chốc lát, cậu nhỏ giọng lên tiếng: "Vậy đi thôi, lái nhanh lên."
Nói thì nghe có vẻ vênh váo, thực ra cổ, tai, mặt cậu đều đỏ bừng cả lên, nhưng cũng may trong xe tối tăm, không ai nhìn thấy được.
Vừa nghe thấy câu đó xong, Hoắc Hàm suýt chút nữa bị sặc bởi nước bọt của chính mình, nhưng hắn hiểu biết rất rõ về Kiêu Kiêu nha, điển hình của kiểu đã gà còn ham hố.
Hắn đưa tay qua sờ soạng mặt cậu, nhiệt độ khi chạm vào quả nhiên rất cao.
Tiêu Gia Niên chỉ cảm thấy độ ấm trên mặt mình càng cao hơn, vội vàng giơ tay kéo tay hắn xuống giữ chặt, Hoắc Hàm cười khúc khích hai tiếng đầy ẩn ý.
"Anh cười nhạo em?!"
Tiêu Gia Niên thẹn quá thành giận, nếu không phải bây giờ Hoắc Hàm đang lái xe, cậu đã nhào qua cắn hắn rồi.
"Đâu có đâu." Giọng Hoắc Hàm kéo dài ra, mang chút ám muội: "Anh đây là đang mong chờ mà. Chà, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, quả thật có hơi kích thích đấy."
Tiêu Gia Niên đỏ mặt nhắm mắt lại không nói gì nữa, cậu còn biết mất mặt, Hoắc Hàm thì không.
Aaaaaaa, cậu đấu lại không được.
Hoắc Hàm trêu chọc người ta đủ rồi, quay đầu thấy vẻ mặt cam chịu của cậu nhóc, không nhịn được cao giọng cười to.
Cuối cùng, xe dừng lại ở khoảng đất trống trên đỉnh núi, hai người xuống xe.
Tiêu Gia Niên nhìn quanh khắp nơi, còn chưa kịp phản ứng gì, đã cảm thấy một đôi tay to lớn nắm lấy eo mình, nhấc lên trên, cả người được đặt lên nóc xe.
Sau đó cậu thấy Hoắc Hàm mở cốp xe, từ bên trong lấy ra đồ ăn vặt, nước ấm và chăn lông, nhét tất cả vào lòng Tiêu Gia Niên, rồi mới leo lên nóc xe, ngồi bên cạnh cậu.
Tiêu Gia Niên được quấn trong tấm chăn dày, sau đó được ôm vào lòng.
Hôm nay ban ngày có tuyết rơi, đến đêm đã ngừng, gió lạnh gào thét trên đỉnh núi.
Nhưng trên người Tiêu Gia Niên được phủ tấm chăn dày, trong tay cầm túi sưởi ấm, được Hoắc Hàm ôm chặt vào lòng, hoàn toàn không cảm thấy lạnh chút nào.
Nơi này cách trung tâm thành phố một khoảng khá xa, nhưng từ độ cao này nhìn xuống, có thể ngắm nhìn được rất rộng.
Thành phố phồn hoa đèn đuốc lộng lẫy, như những vì sao lấp lánh, thành phố A thân là thành phố hàng đầu, vốn là một tòa thành không ngủ.
Những dãy đèn kéo dài, đan xen vào nhau, nối thành đường, nối thành sông, tạo thành một bức tranh rắc rối phức tạp.
Họ ngồi trên nóc xe, chỉ cảm thấy mọi thứ dưới chân thật nhỏ bé.
Hoắc Hàm lấy từ bên cạnh một que pháo bông, châm lửa rồi nhét vào tay Kiêu Kiêu, một chùm pháo hoa nhỏ nổ lách tách.
"Anh trai, anh bao nhiêu tuổi rồi? Trẻ con quá!" Tiêu Gia Niên tràn đầy ý cười hỏi.
"Bạn nhỏ này sao thế? Chơi mấy thứ này đâu cần nhìn tuổi tác, nhìn bầu không khí chứ." Hoắc Hàm véo má cậu.
"Được rồi được rồi, là em không hiểu lãng mạn."
Những tia lửa nhỏ nở rộ trong đôi mắt cười của Tiêu Gia Niên, ở giữa phong cảnh này đẹp không sao tả xiết.
"À phải rồi, suýt chút nữa thì quên cái này." Hoắc Hàm lấy điện thoại ra, mở phát sóng trực tiếp chương trình xuân vãn hôm nay, rồi đặt điện thoại bên cạnh, tiếng người dẫn chương trình vang lên trên đỉnh núi trống trải.
"Đây cũng là một phần của bầu không khí à?"
Hoắc Hàm cười: "Đúng vậy, có thể không xem xuân vãn, nhưng không thể không có."
Hai người cứ thế thân mật ngồi tựa vào nhau trên nóc xe, nhìn phong cảnh phía xa xăm, chỉ cảm thấy tâm hồn rộng mở, hết thảy đều thật tốt đẹp.
Từ điện thoại truyền đến giọng nói cao vút của nữ MC: "Đèn đuốc lộng lẫy, pháo hoa nở rộ, thêm một năm mới sắp đến, chúng ta cùng bắt đầu màn đếm ngược cuối cùng, 10, 9, 8..."
Khi chỉ còn 3 giây cuối cùng, hai người ăn ý nhìn về phía đối phương.
Vào một giây cuối, pháo hoa bừng sáng trên đầu, bầu trời được lấp đầy bởi những màu sắc rực rỡ, như dải ngân hà lấp lánh trải dài khắp chân trời, rồi rơi xuống như những viên kim cương vỡ vụn.
Cùng với tiếng pháo hoa, Hoắc Hàm lên tiếng trước, giọng nói rất nhẹ: "Kiêu Kiêu, chúc mừng năm mới."
Trong mắt họ nhìn nhau, có ánh sao, có pháo hoa lộng lẫy, và có cả đối phương.
Hoắc Hàm hơi cúi đầu, hôn lên môi cậu, gần như khi môi chạm môi, Tiêu Gia Niên cất giọng dịu dàng: "Anh trai, chúc mừng năm mới."
Nói xong, cậu chủ động ngẩng đầu, làm sâu sắc thêm nụ hôn dịu dàng lưu luyến này.
Trời đất bao la và mặt đất vô tận là người chứng kiến tốt nhất cho đôi tình nhân này.
Bởi vì hiện nay trong khu vực thành phố cấm đốt pháo hoa, nên hắn mới nghĩ đến việc đưa Kiêu Kiêu ra vùng ngoại ô xem.
Nhưng thời tiết bên ngoài quá lạnh, Hoắc Hàm không nỡ để Tiêu Gia Niên bị lạnh, hai người không ở lại vùng ngoại ô bao lâu đã chuẩn bị về nhà.
Khi về đến nơi đã rạng sáng, lái xe mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Hoắc Hàm vẫn tỉnh táo, nhưng nhìn người bên cạnh rõ ràng đã buồn ngủ đến mức đầu gật gà gật gù mà vẫn nhất định muốn kiên trì nói chuyện với hắn, Hoắc Hàm cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Hắn đưa tay xoa xoa cằm cậu: "Ngủ đi ngủ đi."
Tiêu Gia Niên cố gắng mở mắt ra nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Hoắc Hàm bật cười khe khẽ.
Sau đó Tiêu Gia Niên gần như mất ý thức hoàn toàn, cuối cùng được Hoắc Hàm bế về.
Chờ tới khi cậu tỉnh dậy trên giường lúc sáng sớm, bên người đã không còn bóng dáng Hoắc Hàm, cậu mơ mơ màng màng sờ sang bên cạnh, có hơi lạnh.
Lúc này cậu mới mở mắt ra, hôm nay sao anh trai lại dậy sớm vậy?
Cậu lười biếng nằm trong ổ chăn ấm áp êm ái một lúc, vừa cảm thán thói quen của con người là một điều thật đáng sợ.
Chỉ mới hơn chục ngày trôi qua, mỗi sáng đều thức dậy trong lồng ngực Hoắc Hàm, giờ bên cạnh không có người, cậu đã cảm thấy hơi không quen.
Nghĩ rằng cũng ngủ không được nữa, cậu chống người dậy, sau đó nhìn thấy một bao lì xì đặt bên gối.
Cái bao lì xì dày đến mức gần như muốn căng nứt ra, thậm chí phần miệng phong bì cũng hơi hé mở.
Tiêu Gia Niên cầm bao lì xì nặng trĩu, không nhịn được cười.
Cậu mang tâm trạng rất tốt thức dậy, vệ sinh cá nhân sơ qua rồi định xuống lầu.
Kết quả vừa đi qua chỗ ngã rẽ cầu thang, đã nghe thấy vài giọng nói xa lạ.
Có khách à?
Tiêu Gia Niên đang nghĩ có nên quay lại lên lầu hay không, để không làm phiền Hoắc Hàm, thì cậu nghe thấy giọng một người phụ nữ.
"Tiểu Hàm à, chị cũng không phải muốn ngăn cản em và đứa nhỏ Tiêu gia kia ở bên nhau, nhưng Hoắc gia lớn như vậy dù sao cũng cần người kế thừa, em ít nhất cũng phải để lại hậu duệ, ngầm chơi đùa thế nào với đứa nhỏ Tiêu gia cũng được."
Chân Tiêu Gia Niên lập tức khựng lại, sắc mặt lạnh đi.
_________
Tác giả có lời muốn nói: Lớn tiếng hét một câu, cuối tuần vui vẻ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT