*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, khi Tiêu Gia Niên tỉnh dậy, chỉ thấy choáng váng khắp người.

Rèm cửa trong phòng được kéo kín mít, hiệu quả che ánh sáng rất tốt, cả căn phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt lấp lánh, Tiêu Gia Niên thậm chí còn không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm.

Đầu óc cậu như một mớ hồ nhão, theo bản năng muốn duỗi tay ra để vươn vai, nhưng vừa cử động tay đã chạm phải một làn da ấm áp.

Bộ não của Tiêu Gia Niên ngừng hoạt động trong giây lát, cậu quay đầu lại, liền thấy Hoắc Hàm đang nghiêng người chống đầu mỉm cười nhìn cậu.

Tinh thần Hoắc Hàm luôn trong trạng thái hưng phấn cả một đêm, nên thời gian ngủ không lâu, tỉnh dậy cũng nhanh.

Sau khi tỉnh dậy, hắn không làm gì cả, chỉ nhìn Kiêu Kiêu ngủ.

Nhìn hàng mi của cậu thỉnh thoảng hơi run run.

Nhìn những động tác nhỏ của cậu khi ngủ mê mang trong vòng tay hắn, khi cảm thấy nóng muốn trở mình, lúc này Hoắc Hàm sẽ nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy, vỗ vỗ lưng cậu, người đó lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình.

Nhìn cậu khi sắp tỉnh giấc, khẽ "ừm" một tiếng rồi cả người rơi vào trạng thái chờ, với khuôn mặt mơ màng.

Trời ơi, trên thế giới này sao lại có người đáng yêu đến thế, hắn thực sự rất thích Kiêu Kiêu.

Câu nói này, Hoắc Hàm có thể nói vô số lần.

Đối diện với ánh mắt của Hoắc Hàm, lúc này Tiêu Gia Niên mới hoàn toàn tỉnh táo.

Những ký ức khó nói vào tối hôm qua lần lượt hiện lên trong tâm trí cậu, gần như ngay lập tức, mặt Tiêu Gia Niên đỏ bừng lên.

Thân thể cậu hơi co rúm lại, chiếc chăn mềm mại che khuất nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy, chớp chớp nhìn người kia.

Hoắc Hàm bật cười, không nhịn được cúi xuống hôn lên trán người đó.

Tiêu Gia Niên rụt người xuống thấp hơn nữa, gần như cả mắt cũng muốn vùi vào chăn.

Sau đó, giây tiếp theo cậu đã bị người kia ôm lấy eo kéo ra: "Trốn gì chứ? Bây giờ mới ngại thì đã muộn."

Tiêu Gia Niên bị hắn ôm, chậm rãi chớp chớp mắt một chút, rồi mới nhìn vào mắt người kia, thanh âm có hơi khàn, chậm rề rề nói: "Em vẫn còn hơi ngại, để em bình tĩnh lại chút."

Hoắc Hàm cười: "Được, em cứ từ từ." Tay hắn trượt xuống chỗ lưng dưới người kia: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Nói xong, hắn liền đưa tay sờ sờ mặt người đó, thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, mới chầm chậm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa được hỏi, Tiêu Gia Niên liền cảm thấy hơi ấm ức, cậu nhỏ giọng phàn nàn: "Đau."

"Đau ở đâu?"

"Đau khắp người......"

Vừa dứt lời, Tiêu Gia Niên đã cảm thấy có một bàn tay to lớn bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp phía sau eo của mình, lực đạo vừa phải.

Cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, cơ thể bắt đầu dần dần thả lỏng, nửa người nằm gọn trên người Hoắc Hàm, như một bé mèo con đã tan đi mọi đề phòng.

Thực ra, Tiêu Gia Niên nói đau khắp cả người có chút cường điệu. Hoắc Hàm đã chuẩn bị thực hành rất kỹ lưỡng, vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn, cho nên cậu không thực sự đau ở đâu cả.

Chỉ là cảm thấy cơ thể mình có hơi kỳ lạ, hơi mệt mỏi, sau đó còn không thể sử dụng sức lực.

Ngày hôm qua việc leo núi đối với cậu đã là một lượng vận động rất lớn rồi, đến tối lại còn vất vả một phen, bây giờ chẳng khác nào bị tàn phế.

Tiêu Gia Niên dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy không còn ngại ngùng nhiều nữa, vì thế cậu ôm lấy cổ người kia, hung dữ trách móc: "Người em không thoải mái, bây giờ anh biết mình sai ở đâu chưa?"

Hoắc Hàm cố nín cười, thành thành thật thật nhận lỗi: "Rất xin lỗi, anh không nên vì em rất muốn mà để mặc cho sự việc phát triển không chút kiềm chế như vậy."

"Ai muốn chứ?" Giọng Tiêu Gia Niên bỗng nhiên cao lên, tai lại bắt đầu ửng đỏ.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, đúng là Hoắc Hàm luôn rất kiềm chế, giống như chính cậu mới là người chủ động nhắc đến đề tài này, hơn nữa còn bày tỏ thái độ rõ ràng của mình về vấn đề ấy.

Nhưng mà, việc thể hiện thái độ như vậy trước mặt người yêu, cứ giống như muốn ám chỉ điều gì đó vậy.

Tiêu Gia Niên chột dạ, sau đó nhỏ giọng nghẹn ngào: "Hức......Em sai rồi."

Cậu đúng là quá ngốc, cứ thế tự đưa mình tặng cho người ta rồi.

Hoắc Hàm đuôi mày nhướng lên: "Đã bảo em đừng thả thính bừa bãi rồi mà, giờ hối hận rồi phải không?"

Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn nằm trên người Hoắc Hàm, nhỏ giọng phản bác: "Không hối hận."

Tay Hoắc Hàm đang xoa bóp lưng cho người kia bỗng khựng lại, trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập mạnh: "Không hối hận sao?"

"Ừm, em rất vui." Nói đến đây, Hoắc Hàm để ý thấy bàn chân lộ ra bên ngoài của Tiêu Gia Niên khẽ đung đưa hai cái, thực sự rất vui vẻ, cậu tiếp tục cố nén ngại ngùng nói: "Làm những chuyện thân mật tột cùng với người mình thích không đáng để vui sao?"

Tiêu Gia Niên vẫn giữ tác phong trước sau như một, vừa đỏ mặt ngại ngùng, vừa to gan lớn mật thẳng thắn nói ra những lời tán tỉnh khiến người ta đổ cái rụp.

Dù sao Hoắc Hàm cũng không chịu nổi, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình chưa từng ngừng rung động.

Chỉ cần Tiêu Gia Niên đứng ở đó, trái tim Hoắc Hàm có thể đập không ngừng nghỉ vì cậu.

Bàn tay đang xoa bóp eo người kia không ngừng xoa bóp, từ từ trở nên không bình thường.

Tiêu Gia Niên bị ánh mắt nóng bỏng trực diện của Hoắc Hàm nhìn đến nỗi cơ thể nóng lên, dần dần, những nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống trán Tiêu Gia Niên, hôn lên mắt, chóp mũi, hai má và khóe miệng.

Đúng lúc cậu đang bị trêu chọc đến mơ màng, đột nhiên tay chạm phải một thứ gì đó.

Một tiếng "bíp" vang lên, rèm cửa của cửa kính sát đất toàn cảnh hình bán nguyệt 270° trượt theo đường ray mở ra.

Phòng họ ở là phòng suite xa hoa nhất trên tầng cao nhất của khách sạn này, cho dù là thiết bị, trang trí hay cảnh quan của phòng suite này đều là tốt nhất.

Theo bức màn từ từ mở ra, căn phòng từ tối chuyển sang sáng, thế giới bên ngoài như một bức tranh dần dần mở ra trước mắt.

Hôm nay vẫn là một ngày trời đẹp nắng ráo, ở đây hầu như không có công trình nào có thể che khuất tầm nhìn của họ, có thể ngắm được cực kỳ xa.

Bầu trời xanh lam không một chút tạp chất, tiếp giáp với mặt biển ở nơi phía xa xăm.

Một bên là bầu trời xanh bát ngát, một bên là mặt biển lấp lánh như rắc đầy vụn kim cương, những ngôi nhà mái đỏ tường trắng với các bông hoa bám lên đó, càng tô điểm thêm sắc màu trên nền xanh thuần khiết như trong mộng ảo.

Họ như rơi vào giấc mơ của Van Gogh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng cười.

Tiêu Gia Niên giơ tay chỉ thẳng ra bên ngoài cửa sổ, nơi có phong cảnh tươi đẹp: "Anh nhìn xem, ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa —"

Còn chưa nói hết câu, lời nói đã bị Hoắc Hàm cắt ngang: "Anh chỉ biết thời gian không trở lại, hoa tàn khó hồi xuân, nên trân trọng từng giây từng phút."

Nói xong hắn liền cúi xuống, Tiêu Gia Niên cười né tránh một chút, hai người nô đùa một hồi, cuối cùng vẫn bị người kia bắt lấy hôn một lúc lâu.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở hôn hít, cơ thể Tiêu Gia Niên hơi không thoải mái, Hoắc Hàm lại không phải cầm thú, tất nhiên là không nỡ giày vò người ta nữa.

Thời tiết quá đẹp, nhiệt độ trong phòng vừa phải, cả hai đều không muốn động đậy.

Tiêu Gia Niên nằm nghiêng, lưng tựa vào ngực Hoắc Hàm, bị người nọ ôm chặt trong lòng, cứ thế lặng lẽ nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ sát đất toàn cảnh này.

Trong lòng Hoắc Hàm tràn ngập sự dịu dàng, thỉnh thoảng cúi đầu hôn hôn lên vai người kia.

Tiêu Gia Niên vốn đã mệt mỏi, trong môi trường và bầu không khí như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều hoàn toàn thư giãn, chẳng mấy chốc, lại chìm vào giấc ngủ say.

Khi thức giấc lần nữa, là do Tiêu Gia Niên bị đói tỉnh.

Hoắc Hàm đã rời giường từ lâu, gọi đồ ăn, rồi hâm nóng cháo trong phòng bếp, đợi người kia ngủ đủ giấc tỉnh dậy.

Ánh sáng bên ngoài đã tối hơn chút, mặt trời sắp xuống núi.

Tiêu Gia Niên không khỏi cảm thán, cậu đã ngủ cả một ngày trời.

Hoắc Hàm đặt một tấm đệm mềm lên ghế, rồi mới bế người kia đặt lên, giống như hầu hạ tổ tông vậy, chỉ thiếu nước đút thức ăn tận miệng.

Không, Hoắc Hàm thực sự muốn tự tay đút, nhưng bị Tiêu Gia Niên từ chối, Hoắc Hàm trong lòng còn rất tiếc nuối, âm thầm muốn đút cho cậu ăn.

Tiêu Gia Niên vừa ăn cháo vừa cảm thấy tội lỗi, một ngày trôi qua chỉ toàn ngủ là ngủ.

"Đang nghĩ gì thế?" Hoắc Hàm bóc một quả trứng đặt vào đĩa bên cạnh bát của Tiêu Gia Niên.

Tiêu Gia Niên cắn nhẹ vào cái muỗng: "Vốn dĩ chỉ ra ngoài du lịch một tuần, vậy mà đã ngủ nguyên cả một ngày, cảm thấy hơi lãng phí thời gian."

"Có gì đâu, nếu chơi vui thì có thể ở lại thêm vài ngày."

Tiêu Gia Niên lắc đầu: "Không được, em muốn cùng anh về nhà cùng đón Tết Âm."

Cậu là người coi trọng nghi thức và tình cảm, những ngày lễ truyền thống quan trọng như thế này, cậu muốn cùng Hoắc Hàm chính thức trải qua.

Hoắc Hàm biểu cảm dịu dàng vuốt má cậu: "Được." Cơ hội đi chơi còn nhiều, nhưng một năm chỉ có một lần Tết Âm, ý nghĩa tất nhiên không giống nhau: "Đợi kỳ nghỉ lần sau của em, anh sẽ đưa em đi chơi tiếp."

Tiêu Gia Niên cười gật đầu: "Vâng."

Cơm nước xong xuôi, nhiệt độ ban đêm hạ xuống một chút, gió đêm mùa hè ôm trọn hơi thở của biển cả, thổi tan đi chút không khí oi bức.

Hoắc Hàm nắm tay Tiêu Gia Niên, đi dạo trên con đường ven biển để tiêu cơm.

Nước N là một quốc gia có ngành du lịch phát triển rất tốt, bản thân nó đã có phong cảnh đẹp đẽ cộng thêm các truyền thuyết lãng mạn, mang lại cho thành phố này một sức hấp dẫn độc đáo.

Chợ đêm rất náo nhiệt, có đủ loại quầy hàng lớn nhỏ bày bán, dọc đường đèn đuốc sáng rực lộng lẫy.

Hai người dừng lại trước một quầy búp bê của một bà cụ, Tiêu Gia Niên tò mò cầm lên một con búp bê mặc trang phục truyền thống nước ngoài, trên đầu đội mũ có ba góc nhỏ, quan sát kỹ lưỡng.

Bà cụ thấy cậu có vẻ hứng thú, liền cười giải thích: "Đây là một loại búp bê rất nổi tiếng ở nước Y, gọi là TriAngel*, là một loại thiên thần định mệnh."

TriAngel*



Tiêu Gia Niên lặp lại một lần nữa: "TriAngel?"

"Người sở hữu TriAngel sẽ tìm được người yêu định mệnh của mình, thần tình yêu sẽ phù hộ bạn."

Hoắc Hàm nhướng mày, giơ bàn tay đan chặt của hai người lắc lắc trước mặt bà cụ: "Nhưng chúng tôi đã tìm thấy người yêu định mệnh của mình rồi."

Tiêu Gia Niên nghe xong, khóe miệng không kìm được dần dần cong lên.

Ngay sau đó, cậu nghiêm túc còn chắc chắn phụ họa: "Đúng vậy."

Bà cụ hiền từ cười cười: "Thời La Mã cổ đại, một cô gái có người yêu bị phù thủy ếch xanh yểm bùa, buộc phải rời xa cô. Cô gái rất đau buồn, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sau đó các vị thần thương xót, cử thiên thần TriAngel đến giúp đỡ. Người yêu của cô gái có thể trở về, TriAngel sẽ bảo vệ tốt duyên phận của các bạn, nó sẽ đưa người yêu đã mất trở về bên bạn."

Tiêu Gia Niên cảm thấy hứng thú, câu nói "bảo vệ tốt duyên phận của các bạn" khiến cậu rung động, nhưng cậu vẫn nghiêm túc nói với cụ già: "Người yêu của tôi sẽ không rời xa tôi đâu."

Hoắc Hàm bị thái độ cẩn thận của cậu chọc cười, cuối cùng vẫn mua con búp bê nhỏ này.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Hoắc Hàm nghiêng đầu nhìn Tiêu Gia Niên, rõ ràng cậu rất thích con búp bê nhỏ này.

Thành thật mà nói, con TriAngel này không phải là đẹp nhất, có rất nhiều búp bê càng tinh xảo đẹp đẽ hơn, nhưng điều này không cản trở ý nghĩa tốt đẹp của nó thu hút sự yêu thích của mọi người đối với nó.

"Kiêu Kiêu." Hoắc Hàm đột nhiên gọi Tiêu Gia Niên một tiếng.

"Hửm?" Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm chỉ vào con búp bê nhỏ trong tay cậu, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc: "Em nhớ kỹ nhé, đây không phải là người bảo vệ tình yêu và duyên phận của chúng ta —" Nói đến đây, Hoắc Hàm tạm dừng lại, tiến lại gần dịu dàng hôn lên môi Tiêu Gia Niên, nhẹ nhàng như một đám mây, sau đó chậm rãi nói: "Mà là chúng ta."

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Khi vô trọng đến, hoa không hề dương

Thời gian không trở lại, hoa tàn khó hồi xuân

[Đoản ca hành - Lục Cơ]

(Bài thơ này tui tìm không ra bản dịch tiếng Việt, nên tui chém dựa theo giải nghĩa trên Baidu nhá)

Theo truyền thuyết, thần tình yêu Cupid có hai mũi tên, một mũi tên vàng, một mũi tên bạc. Tên vàng dùng để giúp đỡ những người có duyên phận, còn tên bạc chuyên dùng để phá hủy duyên phận. Vì vậy, thần tình yêu cử một thiên thần đến ngăn chặn mũi tên bạc, bảo vệ duyên phận giữa người với người. Thiên thần này chính là "TriAngel". Thực sự có loại búp bê Triangel này, những truyền thuyết liên quan trong truyện cũng từ Bách Khoa Baidu đấy.

Cát muốn nói: Lúc đầu tưởng tác giả bịa á, tại search cứ ra nhạc cụ tam giác, các bạn có thể tìm theo từ khóa "TriAngel doll" nha, đây là truyền thuyết của Ý. Tui viết hoa chữ A vì TriAngel = TriAngle (tam giác) và angel (thiên thần). Bên Trung biết về con búp bê này nhiều chắc nhờ bộ phim "Bao la vùng trời 2".

Nước Y chắc lấy ý tưởng từ Ý, vậy nước N là New Zealand nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play