*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơn mưa cuối mùa hạ kéo đến nhanh chóng dữ dội, dùng khí thế mạnh mẽ chào đón mùa thu sắp tới.
Lá cây lác đác lưa thưa bị cơn gió lạnh đầu mùa thu thổi bay đầy đất, sau đó dính chặt trên nền đất bị mưa đánh xuống vỡ tung.
Ban ngày mưa lớn đã ngừng một thời gian, rồi tới ban đêm lại bắt đầu rơi xuống.
Người quản gia già tóc hoa râm đứng trước cửa sổ sát đất to lớn.
Mưa to quá đỗi, đập vào cửa kính như thể bị tạt một xô nước từ trên xuống, mọi thứ bên ngoài mơ hồ thành những khối hình mờ nhòa, loáng thoáng khó nhìn rõ.
Nhưng lão quản gia biết, dưới bầu trời mưa to tầm tã ấy có một cậu thiếu niên đang đứng.
Mưa lớn như vậy, cậu bé ngày xưa được nhận ngàn vạn cưng chiều hiện tại lại đứng ngoài đó dầm mưa.
Lão quản gia cũng nhìn cậu bé lớn lên, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng vì mệnh lệnh chủ nhân nhà mình, ông cũng không có cách nào xen vào quyết định của cậu chủ.
Phía sau vang lên tiếng động, lão quản gia quay đầu lại thì thấy thiếu niên dáng người cao lớn mặc áo trắng quần đen, đang chậm rãi đi xuống cầu thang bán nguyệt.
Rốt cuộc vẫn không đành lòng, lão quản gia mở miệng nói: "Thần Cảnh, bên ngoài mưa lớn, nhiệt độ lại giảm xuống, Niên Niên ở bên ngoài dầm mưa lâu như vậy, sợ là thân thể chịu không được."
Lão quản gia chăm sóc bọn trẻ từ nhỏ đến lớn, quan hệ tự nhiên cũng thân cận, không có mấy cái gọi là phân biệt chủ tớ gì đó, cho nên nói chuyện cũng khá thân thiết.
Văn Thần Cảnh nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên vài phần không kiên nhẫn cùng chán ghét: "Dầm mưa mà thôi, không chết được."
Lão quản gia thở dài, trước kia tuy rằng tính tình thiếu gia không tốt lắm, nhưng đứa nhỏ ông nuôi lớn sao ông không thể không biết? Người này lòng dạ mềm mại, ngày xưa người bắt nạt Niên Niên nhiều nhất là anh, nhưng người bảo vệ cậu chặt chẽ nhất cũng là anh.
Nhưng chỉ trong vòng một tuần trước, tất cả đều thay đổi.
Ông không biết tại sao, thiếu niên nguyên bản là người có trái tim ấm áp này, như thế nào lại trở nên lạnh nhạt vô tình, thậm chí tàn nhẫn như thế.
Trước kia cậu chủ nhỏ nhà họ Tiêu rơi một giọt nước mắt, thiếu niên lập tức đau lòng rơi lệ theo, hiện tại lại có thể tùy ý để đối phương đứng giữa gió lạnh thổi rào rạt, bị mưa to xối gần 3 tiếng đồng hồ.
Lão quản gia thần sắc tái nhợt, trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Chẳng lẽ những nhà có tiền thật sự đều là người vô tình vô nghĩa vậy sao? Trước kia Văn Thần Cảnh cũng từng trải qua thời kỳ khó khăn, ít nhiều còn có sự quan tâm của Tiêu tiên sinh, nhưng hiện tại nhà họ Tiêu rớt đài đã thành cảnh cây đổ bầy khỉ tan?
Gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo cơ hồ từ xương cốt thoát ra.
Tiêu Gia Niên cắn chặt răng, thân thể không khống chế được run lên, đáy mắt ươn ướt, giống như sông sắp cạn.
Cha còn nằm trong bệnh viện, cha còn ở bệnh viện chờ cậu, cậu dựa vào niềm tin này cố gắng chống đỡ, kiên trì không được ngã xuống.
Nhưng cậu thật sự mệt mỏi quá, cậu đã không được nghỉ ngơi đầy đủ trong gần một tuần.
Cha Tiêu vốn là viện trưởng một bệnh viện tư nhân ở thành phố A.
Một tuần trước, một thiết bị y tế kiểu mới do cha cậu tiến cử đã gây ra một vụ tai nạn y tế nghiêm trọng, khiến một người tử vong.
Người có thể tới bệnh viện tư nhân này điều trị tất nhiên thân phận cũng không bình thường, người chết xuất thân hào môn.
Vì thế sự cố này không chỉ gây chấn động dư luận, mà còn dẫn đến sự trả thù điên cuồng từ người nhà bệnh nhân.
Bệnh viện tư nhân Tiêu gia đang phải đối mặt với sự điều tra liên quan từ phía chính phủ, cận kề phá sản.
Nhà dột còn gặp mưa dầm, hai ngày sau, cha Tiêu bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, hiện tại còn đang trong phòng ICU, cố gắng níu kéo hơi thở cuối cùng.
Cậu chủ nhỏ sống một cuộc sống hạnh phúc được vạn người chiều chuộng trong quá khứ, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi đã rơi xuống vực thẳm, nếm hết tình người nóng lạnh.
Tài sản trong nhà bị niêm phong đóng băng, cha ở bệnh viện chờ cứu mạng, cậu thật sự không có lựa chọn nào khác, vì vậy đầu tiên cậu đã tìm đến trúc mã cùng nhau lớn với cậu, Văn Thần Cảnh.
Nhưng lúc đó Văn Thần Cảnh đã nói cái gì? Tiêu Gia Niên có chút chết lặng nhớ lại.
"Tiêu Gia Niên, cậu cho rằng cậu chỉ cần rớt vài giọt nước mắt, là tôi có thể từ bỏ nguyên tắc đi theo sau mông cậu, đi theo làm tùy tùng của cậu?". Đáy mắt thiếu niên tràn đầy trào phúng cùng lạnh lùng.
Dày đặc ác ý đâm thẳng vào cậu: "Cậu biết không? Tôi ghét nhất việc cậu tự cho mình là đúng."
Tiêu Gia Niên có chút mờ mịt nhìn anh ta, cậu không biết vì sao thiếu niên tiêu sái lỗi lạc, đáy mắt luôn là cảnh trăng thanh gió mắt ngày xưa, mà bây giờ trong mắt chỉ còn một vũng bùn lầy lội dơ bẩn.
Mà Tiêu Gia Niên bị mắc kẹt trong vũng bùn này, không ai cứu cậu.
"Cậu tâm tư thâm trầm, kiêu ngạo lại hư vinh." Đôi môi đỏ thắm của thiếu niên giống như rắn độc thốt ra những lời nói ác liệt, như phun ra nọc độc chí mạng nhất.
Nghe được những câu nói này, Tiêu Gia Niên sững sờ tại chỗ.
Vị thiếu gia nhỏ trước đây được mọi người sủng ái chưa bao giờ đối mặt với ác ý trực tiếp như vậy, giống như bị lưỡi dao sắc bén nhất cắm vào tim, xé nát máu thịt cậu, khiến cậu gần như hít thở không thông.
"Chú Tiêu đã hại chết một người nha, ông ta phải đền mạng, đây là ý trời."
Cuối cùng, Văn Thần Cảnh chậm rãi kề sát vào Tiêu Gia Niên, hơi cúi người nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, như muốn thưởng thức nỗi đau không kìm được trong mắt Tiêu Gia Niên.
Nếu như những lời nói trước đó chỉ khiến Tiêu Gia Niên cảm thấy bi thương cùng phẫn nộ, thì vào lúc này, như bị chạm vào vảy ngược, trong nháy mắt cả người Tiêu Gia Niên cơ hồ sụp đổ.
Cậu gần như ngay lập tức tiến đến tát anh ta một bạt tai.
Trước kia Tiêu Gia Niên tính tình hiền lành, rất ít khi nói mấy lời gay gắt, lần đầu tiên động thủ đánh người làm tay cậu run nhè nhẹ.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, rưng rưng nước mắt chất vấn: "Sao anh có thể nói như vậy?! Cha tôi chưa từng nợ anh dù chỉ một chút, tôi không cầu anh nhớ kỹ sự quan tâm ông đã dành cho anh, nhưng anh sao có thể độc ác vô tâm như thế?"
Văn Thần Cảnh áp đầu lưỡi vào nửa má bị đánh đau nhức của mình, ngay sau đó cười lạnh nói: "Cậu cùng cha cậu là người như thế nào, trong lòng các người tự hiểu rõ, hà tất giả vờ lên mặt cái gì."
Tiêu Gia Niên không hiểu anh ta nói có ý tứ gì, nhưng cậu cũng không quan tâm nữa.
Tiêu Gia Niên xoay người rời đi, lưng thẳng tắp, không muốn bị người khác coi thường dù một chút.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.
Đối tác của cha cậu, Hàn Trạm, dùng mức giá thấp nhanh chóng thu mua bệnh viện tư nhân Tiêu thị.
Người anh hàng xóm được Tiêu Gia Niên đối xử gần như là anh trai ruột Nam Tinh, cũng nhanh chóng ra nước ngoài, không thể liên lạc được, thể hiện rõ sự né tránh.
Tiêu Gia Niên thật sự không hiểu, cha cậu là người đàn ông tốt bụng hiền lành như vậy, ông dùng đôi tay mình, cứu vớt nhiều sinh mệnh như vậy, nhưng kết quả không có bất luận kẻ nào sẵn lòng vươn tay giúp đỡ ông.
Tiêu Gia Niên hiểu rõ cha mình, ông tuyệt đối sẽ không bao giờ đưa những thiết bị y tế không đủ tiêu chuẩn vào sử dụng.
Tôn trọng sinh mệnh, kính sợ sinh mệnh, là những nguyên tắc mà cha đã hành nghề y hàng chục năm nay.
Chính là bây giờ cha đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, ông thật sự không thể chờ được nữa.
Tất cả mọi chuyện bây giờ đều không quan trọng bằng sinh mệnh của cha.
Cho nên cậu chỉ có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình, chạy đến trước mặt Văn Thần Cảnh một lần nữa, năn nỉ anh ta cứu cha Tiêu.
Hiện tại Tiêu Gia Niên không thể gánh nổi khoản viện phí kếch xù, cũng không có khả năng mời bác sĩ lành nghề kỹ thuật cao tới cứu cha mình.
Tiêu Gia Niên cảm giác đầu mình đau đến mức muốn vỡ ra, cảnh tượng trước mắt mơ hồ xuất hiện bóng chồng, trái tim gần như lạnh lẽo muốn ngừng đập.
Đột nhiên, một chiếc ô màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, Tiêu Gia Niên cố gắng ngước mắt lên xem, lại nhìn thấy lão quản gia đầu tóc hoa râm.
Trong mắt Tiêu Gia Niên hiện lên một tia thất vọng, cậu khàn giọng mở miệng: "Chú Ngô, anh ấy vẫn không chịu ra gặp con sao?"
Chú Ngô đau lòng không chịu được, rồi lại có chút bất lực, chỉ có thể nhẹ nhàng thuyết phục: "Niên Niên, về nhà trước đi, đừng để bản thân bị bệnh."
Tiêu Gia Niên khó khăn kéo khóe miệng, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe, vừa mở miệng giọng đã khàn đặc: "Nhà?". Cậu tự giễu cười ra tiếng: "Chú ơi, chú nói cho con, nhà của con ở đâu?"
Chú Ngô nghĩ đến Tiêu tiên sinh đang nằm ở bệnh viện cùng bất động sản đã bị niêm phong, trời đất bao la nhưng thiếu niên gầy yếu này vẫn không có chỗ nào để đi.
Tựa như đã hiểu Văn Thần Cảnh sẽ không bao giờ ra ngoài gặp mình, ánh mắt Tiêu Gia Niên vô định nhìn bầu trời đêm mênh mông phía xa.
Cậu thật sự không biết nên làm gì bây giờ, cuộc sống của cậu đã chạy tới tình thế tuyệt vọng nhất.
Thiếu niên mất đi tất thảy hy vọng, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn, tầm nhìn trở nên mơ hồ, di chứng do dầm mưa một thời gian dài ập đến nhanh chóng.
Thân thể Tiêu Gia Niên mềm nhũn đổ về phía sau, nhưng không như dự đoán cậu sẽ ngã lên nền đất cứng rắn.
Ý thức cuối cùng còn sót lại khiến cậu cảm nhận được có một đôi bàn tay to dịu dàng đỡ được cậu.
Chú Ngô bị thiếu niên đột ngột té xỉu làm cho hoảng sợ, nhìn thấy thiếu niên được đỡ lấy mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng chờ tới khi nhìn thấy người đó, chú Ngô mở to hai mắt nhìn.
Sửng sốt vài giây mới mở miệng ngập ngừng: "Hoắc tiên sinh."
Trợ lý bên cạnh cầm ô đen nâng lên trên, dung mạo tinh xảo tuấn mỹ của người đàn ông hoàn toàn hiện ra trước mặt chú Ngô.
Những giọt mưa nặng hạt rơi lộp bộp xuống mặt ô đen, sau đó theo đường cong lăn xuống, giống như vòng trân châu vỡ tung.
Những viên ngọc óng ánh như pha lê dường như chảy xuôi qua lông mi của người đàn ông, tạo ra một làn sương mù mờ nhạt, khiến đường nét của hắn càng giống một bức tranh.
Tóc đen, môi đỏ, da trắng, ba màu đơn giản nhất cũng đủ tạo nên một dung mạo rực rỡ đẹp đẽ.
Người đàn ông cẩn thận nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng, dùng thân thể của mình che chắn cậu khỏi gió lạnh mưa rào, trong chớp mắt, thiếu niên đã vùi đầu vào hõm vai người đàn ông.
Người ngoài tinh mắt đều nhận thấy sự đối xử quý trọng đó.
Hoắc Hàm sắc mặt lạnh lẽo, con ngươi lạnh tới mức gần như đóng băng.
Thấy người đàn ông chuẩn bị rời đi, chú Ngô vội vàng gọi hắn lại: "Hoắc tiên sinh, ngài phải đi sao? Ngài không gặp Thần Cảnh một chút?"
"Ha." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, "Tôi gặp anh ta? Chỉ sợ tôi nhịn không được vả vào miệng anh ta một cái."
Chú Ngô: "......"
Trợ lý Trần đứng bên cạnh cầm ô: "......"
Hoắc tiên sinh mang vẻ đẹp tựa thần tiên nói mấy lời như này, thật sự khiến người khác bối rối.
Hoắc Hàm cũng lười giải thích, huống chi đứa nhỏ trong lồng ngực cơ thể nóng bừng, rõ ràng đang phát sốt, cần phải đi khám gấp.
Nếu phải ở lại thêm chút nữa, Hoắc Hàm chỉ sợ bản thân không nhịn được cầm dây lưng quất chết Văn Thần Cảnh cái thằng nghịch tử kia!
Nhiều chó liếm theo đuổi con trai cưng của hắn như vậy, hắn cho Văn Thần Cảnh liếm thành công, đây là công chính quy do chính tay hắn khâm điểm!
Kết quả, thành thế này?! thành thế này?!
Hoắc Hàm tức giận đến mức đầu óc đau ong ong, Văn Thần Cảnh rốt cuộc có biết hay không, con đường ngọt sủng thênh thang bày ra trước mặt anh ta, anh ta không chịu, một hai phải chọn phiên bản địa ngục?!
Cứ tiếp tục lộ trình này, cái anh ta muốn chính là sưu tầm đủ bộ ba "Bóp eo đỏ mắt mệnh đều cho em", tất cả tro trong lò hỏa táng tràng đều bị thổi bay!
Không sai, Hoắc Hàm bắt kịp xu hướng, vinh quang trở thành một sứ giả xuyên sách.
Hắn xuyên vào một quyển sách tên là "Ai có thể không yêu vạn nhân mê", còn là quyển sách do chính tay hắn viết.
Xuyên sách là việc nhỏ, nhưng nhìn thấy cốt truyện bị hủy đến mức hắn là cha ruột còn không nhận ra, Hoắc Hàm sao có thể nhịn được.
Đây không phải là một cuốn truyện ngọt sủng sao? Con mẹ nó ai dám sửa cốt truyện của hắn?!!
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọt văn, công thụ song hướng mũi tên, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~
Bóp eo đỏ mắt mệnh đều cho em: Đây là một loại văn học kiểu mới, tả cảnh tượng khi đến đoạn truy thê trong thể loại truy thê hỏa táng tràng, đầu tiên bóp eo đối phương đè lên tường, hốc mắt đỏ ửng rưng rưng nước mắt nói: "Mệnh anh đều dâng cho em, chỉ cầu em tha thứ cho anh" [doge.jpg]
Đại ca tin tôi! Đây là ngọt văn! Vả mặt có! Hỏa táng tràng có! Cái gì mọi người muốn đều sẽ có!
Editor có lời muốn nói: Bắt tay vào làm mới biết tác giả từng sửa truyện, sửa cả tên luôn. Nhưng nội dung có vẻ không khác gì mấy, có chắc chỉ là mấy lời linh tinh cuối chương thôi. Nếu liên quan tới cốt truyện tui sẽ edit, không thì thôi nha.