Sáng sớm, Hoắc Hàm đang ôm Tiêu Gia Niên thơm tho mềm mại ngủ ngon, thì lại có một cuộc điện thoại đánh thức hắn dậy.

Sợ làm Tiêu Gia Niên thức giấc, hắn cầm điện thoại ra khỏi phòng để nghe.

Đó là nhóm người Hoắc gia bên kia muốn đến chúc Tết, dù sao nay cũng là mồng một Tết.

Những năm trước nếu Hoắc Hàm còn ở nước ngoài thì thôi, năm nay Hoắc Hàm đã trở về, lại lâu rồi không gặp, nên họ muốn đến chúc Tết thăm hỏi một chút.

Hoắc Hàm cảm thấy hơi bực bội, trước đây khi còn ở thế giới thực, nhân khẩu Hoắc gia cực kỳ phức tạp. Nhưng sau này mọi người mâu thuẫn náo loạn xong, mỗi lần Tết đến hắn chỉ ở cùng anh trai và chị dâu, không có những kẻ không biết điều đến gây phiền phức.

Thế giới này lại có vài điểm khác biệt, ví dụ như ông cụ Hoắc mới qua đời vài năm trước, hơn nữa thời điểm ông mất thì "Hoắc Hàm" đã trưởng thành, có năng lực tiếp quản tập đoàn Hoắc thị, nên những người đó ít nhiều cũng kiêng dè hơn, dù có thèm muốn miếng bánh Hoắc thị đến mấy, nhưng rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn xé rách da mặt.

Hoắc gia là một gia tộc lớn, có nhiều chi thứ, việc đến thăm hỏi gia chủ vào dịp Tết là chuyện bình thường.

Mấy người này lòng lang dạ sói đến mức nào, Hoắc Hàm hiểu rõ, nếu không phải "Hoắc Hàm" nhanh tay lẹ mắt chém rớt mấy cánh tay thăm dò của đám người này, không biết bọn họ còn làm ra những chuyện quá đáng gì nữa.

Đây chẳng phải mấy người đáng tôn trọng gì, Hoắc Hàm tất nhiên không gọi Tiêu Gia Niên thức dậy để đặc biệt gặp họ, không cần thiết.

Hắn chỉnh trang qua loa một chút rồi xuống lầu, định nói dăm ba câu tiễn người đi là được.

Ông nội của "Hoắc Hàm" sống trong thời đại vẫn có thể có vợ lẽ, cho nên vợ cả và các bà vợ lẽ sinh ra một đống con, cha hắn ông cụ Hoắc là con trai trưởng của vợ cả.

Trước đây đã là một gia tộc lớn, đến bây giờ, số lượng người tất nhiên không hề ít.

Lần này đến thăm là mấy đứa con của anh chị em ông cụ Hoắc, tuy rằng tuổi tác nhìn qua có vẻ đủ làm chú bác cô dì của Hoắc Hàm, nhưng tính theo vai vế thì lại là anh chị em họ của hắn.

Cả đám người ríu rít hàn huyên một lúc.

Trên mặt Hoắc Hàm mang nụ cười lịch sự nhưng xa cách: "Hôm nay mọi người đến thật đột ngột, người giúp việc trong nhà cũng được nghỉ hết rồi, chắc cũng không có gì để tiếp đãi mọi người, sau này có thời gian tôi sẽ mời mọi người ăn cơm tạ lỗi."

Mọi người vội nói không cần.

Nhưng ý tứ của Hoắc Hàm cũng rất rõ ràng, không giữ người ở lại ăn cơm, mọi người từ đâu đến thì về đó đi.

So với những người khác, Hoắc Lan rõ ràng tự tin hơn một chút, bởi vì cha cô ta là em trai ruột của cha Hoắc Hàm, so với đám con cái của mấy người con thứ khác, dù sao cô ta cũng có quan hệ huyết thống gần gũi với Hoắc Hàm hơn.

Tuy bây giờ xã hội đề cao sự bình đẳng giữa người với người, nhưng đối với những gia tộc lớn như bọn họ, trong lòng vẫn khó tránh khỏi sự phân biệt.

Cũng chẳng có tác dụng gì cả, nhưng có thể thỏa mãn cảm giác hư vinh thầm kín trong lòng, tự cho mình cao quý hơn người.

Vì vậy khi nói chuyện trước mặt Hoắc Hàm, cô ta cũng tự cho là mình càng thân thiết với hắn hơn, cô cười nói: "Tiểu Hàm, em xem Tết nhất thế này, trong nhà cũng chỉ có một mình em, ít nhiều cũng hơi quạnh quẽ, hay là đến nhà chị chơi?"

Sắc mặt Hoắc Hàm không đổi: "Cảm ơn, nhưng tôi không ở một mình, trong nhà có người."

Vài người đưa mắt nhìn nhau, ý nghĩa của câu "có người" này rất vi diệu, mấy người có mặt ở đây không phải chưa từng nghe qua chuyện giữa Hoắc Hàm và thiếu gia nhỏ Tiêu gia.

Chỉ là nếu như trước kia, thậm chí bọn họ còn phải nịnh bợ Tiêu Gia Niên, nhưng bây giờ dù sao cũng khác rồi.

Có người nói: "Sao không thấy thiếu gia nhỏ Tiêu gia?"

"Không cần thiết, mọi người còn chuyện gì nữa không?" Hoắc Hàm cười nhạt nhẽo nói, hắn đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn, hắn muốn quay về phòng ôm Kiêu Kiêu ngủ nướng, chứ không phải ngồi đây cười giả lả lá mặt lá trái với một đám người.

Nhưng mọi người lại đang suy đoán trong lòng hàm nghĩa của câu "không cần thiết" này, xem ra là không coi trọng thiếu gia nhỏ Tiêu gia lắm, nếu thật lòng đối đãi, sao lại không chính thức giới thiệu người ta với người trong nhà chứ.

Nếu Hoắc Hàm biết bọn họ đang nghĩ gì trong lòng, không chừng chắc sẽ chửi ầm lên, lôi ra bài thi môn Ngữ văn đại học của bọn họ, phần đọc hiểu toàn bộ cho 0 điểm!

Đối với Hoắc Hàm mà nói, nói thêm một câu với đám người này, chỉ tổ lãng phí thời gian của Kiêu Kiêu.

Hoắc Lan vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng hơi nhẹ nhõm: "Tiểu Hàm, anh rể của em có một đứa cháu gái, năm nay 24 tuổi, dung mạo, phẩm đức, tài hoa đều là hạng nhất, chị vừa nhìn thấy liền nghĩ, một cô gái xuất sắc như vậy, kết đôi với em thật là xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp."

Lúc này Hoắc Hàm thật sự bật cười, hóa ra ý đồ nằm ở đây.

Rốt cuộc vẫn muốn giành lấy một phần canh Hoắc thị, chỉ là bây giờ đổi cách tiếp cận gián tiếp.

Sau khi cười xong, giọng hắn cực kỳ lạnh nhạt: "Không cần, tôi đã có người yêu."

Hoắc Lan nghe câu này xong có chút nóng nảy: "Tiểu Hàm à, chị cũng không phải muốn ngăn cản em và đứa nhỏ Tiêu gia kia ở bên nhau, nhưng Hoắc gia lớn như vậy dù sao cũng cần người kế thừa, em ít nhất cũng phải để lại hậu duệ, ngầm chơi đùa thế nào với đứa nhỏ Tiêu gia cũng được."

Hoắc Hàm cảm thấy có lẽ do hắn ở nước ngoài nhiều năm, ký ức của đám người này bắt đầu phai nhạt, đến nỗi quên mất luôn bản chất hắn là người như thế nào.

Nụ cười trên mặt hắn tắt ngấm, đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm, mang theo cảm giác xa cách dày đặc: "Chị Lan, gần đây công ty của anh rể thế nào, tôi nhớ trước khi tôi ra nước ngoài từng xảy ra một cuộc khủng hoảng nhỏ nhỉ."

Nụ cười trên mặt Hoắc Lan lập tức cứng đờ, trước khi "Hoắc Hàm" ra nước ngoài, để phòng ngừa mấy người chi thứ Hoắc gia như bọn họ làm loạn, "Hoắc Hàm" đã ra tay trước một bước, tạo chút rắc rối cho mỗi nhà.

Tuy không lớn lắm, nhưng cũng là một tổn thất đối với bọn họ, phải mất một khoảng thời gian để khắc phục.

Không có bằng chứng rõ ràng tác phẩm này là do "Hoắc Hàm" gây ra, nhưng trong lòng mỗi người đều tự hiểu rõ.

Làm như vậy, một là để cho bọn họ có việc làm, dù sao con người khi rảnh rỗi thường dễ gây chuyện. Hai là để thức tỉnh bọn họ, cho họ biết, việc Hoắc Hàm muốn trừng trị bọn họ là một chuyện rất dễ dàng, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.

Hoắc Hàm đan mười ngón tay vào nhau đặt trước bụng, tư thế thản nhiên nắm chắc mọi thứ trong tay: "Ở đây tôi nhắc nhở mọi người một câu, Tiêu Gia Niên là đối tượng kết hôn trong tương lai của tôi, đối tượng kết hôn duy nhất, sau này bên cạnh tôi cũng chỉ có mình cậu ấy, tôi ở địa vị nào - cậu ấy sẽ ở địa vị đó, hy vọng mọi người chú ý một chút."

Tất cả mọi người trong lòng đều nghiêm túc, sắc mặt Hoắc Lan đặc biệt khó coi, nghĩ tới mấy lời vừa rồi chỉ sợ đã đắc tội Hoắc Hàm.

Trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi này, suy nghĩ của Hoắc Hàm bay có hơi xa, hắn lười nhác nghĩ, không biết Kiêu Kiêu đã tỉnh giấc hay chưa.

Mới nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi ngó về phía trên lầu.

Không ngờ tới, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tiêu Gia Niên ở đầu cầu thang, vẻ mặt cậu hơi ngẩn ra.

Hoắc Hàm cũng sững sờ một chút, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, vẫy tay với người đó: "Kiêu Kiêu, lại đây."

Nếu đã tỉnh rồi thì vẫn phải để mọi người nhận mặt, sau này cẩn thận hơn một chút.

Ánh mắt mọi người theo Hoắc Hàm nhìn về phía chàng trai ở đầu cầu thang.

Cậu mặc một chiếc áo len sợi thô màu nâu mềm mại, quần jean xanh nhạt đơn giản, dung mạo sạch sẽ mà xinh đẹp.

Không cần qua bất kỳ trang điểm chau chuốt thừa thãi nào, chỉ đơn giản đứng ở đó, đã là vẻ đẹp thu hút mọi ánh nhìn.

Mặc dù bị rất nhiều người nhìn như vậy, vẻ mặt Tiêu Gia Niên vẫn rất tự nhiên.

Cậu thong dong bước đến bên cạnh Hoắc Hàm, Hoắc Hàm từ xa đã đưa tay về phía cậu, nên sau khi cậu đi đến, cũng tự nhiên đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Sự thân mật và ăn ý giữa hai người có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.

Mọi người đều thấy rõ vẻ mặt của Hoắc Hàm trở nên hoàn toàn thư thái dịu dàng. Trước khi Tiêu Gia Niên chưa đến, thái độ của Hoắc Hàm tuy nói cũng có thể coi là thân thiện.

Nhưng mọi thứ đều cần có sự so sánh, lúc này nhìn lại khuôn mặt của Hoắc Hàm, mới biết trước đó hắn khách khí xa cách đến mức nào.

Tiêu Gia Niên ngồi bên cạnh Hoắc Hàm, chào hỏi mọi người.

Bọn họ nhận ra sự coi trọng của Hoắc Hàm đối với người này, không dám không đáp lại.

Từng người một, bây giờ lại mang bộ mặt khác, bắt đầu ca ngợi họ xứng đôi vừa lứa như thế nào, là trời sinh một cặp ra sao.

Lúc này, Hoắc Hàm mới thực sự vui vẻ, thái độ đáp lại bọn họ cũng chân thành hơn vài phần.

Mọi người phấn chấn tinh thần, phát hiện ra phương pháp mới để lấy lòng Hoắc Hàm.

Tiêu Gia Niên ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

Khi nghe thấy câu nói của Hoắc Lan, Tiêu Gia Niên thực sự rất tức giận.

Bất kể trước mặt Hoắc Hàm cậu trông có vẻ ngoan ngoãn thế nào, nhưng so với trước đây cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều, cậu sớm đã không còn là đứa trẻ đơn thuần và lương thiện như trước nữa.

Tiêu Gia Niên coi trọng Hoắc Hàm quá mức, tất cả những kẻ mưu toan phá hoại mối quan hệ của họ, trong mắt Tiêu Gia Niên đều bị coi như kẻ địch, mà xua đuổi kẻ địch là bản năng của cậu.

Nhưng ngay sau đấy lại nghe thấy lời Hoắc Hàm nói, ngọn lửa đó liền tắt ngấm, chỉ còn lại sự mềm mại.

Thời gian trôi qua, mặc dù Hoắc Hàm không nói rõ, nhưng thái độ đuổi khách có phần rõ ràng, mọi người cũng cảm thấy tiếp tục ở lại một cách mặt dày mày dạn cũng không có gì thú vị, nên lần lượt đứng dậy từ biệt.

Chỉ có Hoắc Lan là sắc mặt khó coi, gắng gượng nở nụ cười: "Tiểu Hàm, xin lỗi nhé, mấy lời chị nói vừa rồi em đừng để tâm."

Cô ta sợ chọc giận Hoắc Hàm, hắn lại tạo thêm việc cho nhà cô ta bận rộn.

"Không sao, nhưng sau này chị Lan nói chuyện vẫn nên cẩn thận hơn."

Khi Hoắc Lan xách túi đi đến cửa, quay đầu lại nhìn Hoắc Hàm, do dự một lúc mới lên tiếng: "Tiểu Hàm, em thay đổi rất nhiều so với trước kia."

Hoắc Hàm không nghĩ nhiều, chỉ cười nhạt đáp: "Qua bao nhiêu năm như vậy, con người không thể nào không thay đổi, đúng không?"

Dù dựa vào hắn làm nguyên mẫu để sáng tạo ra "Hoắc Hàm", cũng sẽ có quỹ đạo trưởng thành khác nhau, mà một số khác biệt nhỏ nhặt không đáng kể đều sẽ dẫn đến việc hai người không hoàn toàn giống nhau, ngay cả sinh đôi cùng lớn lên trong môi trường tương đồng cũng có sự khác biệt.

Hoắc Hàm ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng bởi anh trai mình, Hoắc Thanh là một người máu lạnh vô tình, cực kỳ khắc nghiệt và nghiêm túc.

Hoắc Hàm ngày thường dù có trơn tru khéo léo khẩu Phật tâm xà như thế nào, nhưng nếu làm hắn bực mình, hắn cũng sẽ giống như anh trai mình, không thèm nể mặt ai cả.

Còn "Hoắc Hàm" thì rất biết khéo léo đưa đẩy, mặc kệ thế nào cũng lưu vài phần tình cảm.

Hoắc Lan gượng cười: "Đúng vậy."

Đây chỉ là một câu hỏi rất bình thường, thậm chí Hoắc Hàm cũng không đặt trong lòng.

Chỉ có Tiêu Gia Niên ở phía sau, đôi tay cầm cốc siết chặt, ngay sau đó nhìn về phía Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm đứng trước hai cánh cổng lớn, sau khi tiễn khách, hắn quay người lại, ánh nắng phía sau tươi sáng, rực rỡ lóa mắt, tạo nên một vầng hào quang mỏng xung quanh hắn.

Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Gia Niên rất dịu dàng, tất cả tình ý đều chứa đựng trong đôi mắt đào hoa ấy.

Có lẽ do ánh sáng bên ngoài quá chói chang, trong khoảnh khắc, Tiêu Gia Niên thậm chí còn cảm thấy người trước mặt sẽ dần dần tan biến.

Còn chưa kịp hoảng sợ, tay cậu đã bị người kia nắm chặt.

"Kiêu Kiêu, tay em hơi lạnh."

___

Tác giả có lời muốn nói: Không tính ngoại truyện, chính văn hẳn là đã xong đến 2/3, cũng hòm hòm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play