Bà Dương: "Đúng vậy, ông chủ trước đây bán trà sữa mang về, buôn bán cũng không tệ lắm, kiếm được tiền, sau đó đổi nghề đi nơi khác."
Nhan Yên thầm nói trong lòng, nếu bán được, ai cam lòng bỏ con gà đẻ trứng vàng chứ?
Nhìn quanh một vòng, Nhan Yên lúng túng: "Nơi này cách đường phố ba, bốn mét, nếu không chú ý đi đến nhìn, hoàn toàn không nhìn thấy nơi này còn có một cửa hàng."
Bà Dương: "Tuy rằng chỗ của tôi cách đường phố bên ngoài mấy mét, thế nhưng ở giao lộ có thể dựng một tấm bảng, cửa cũng có thể treo bảng điện tử đủ mọi màu sắc lòe lòe, nếu như hai vị có ý hỏi thăm, tiền bạc có thể thương lượng."
Nhan Yên nhận được chân truyền chém nửa giá của Hoàng Tú Lan, mở miệng: "1300."
Bà Dương cau mày: "Cô chém cũng quá tàn nhẫn rồi, cô nhìn thử cửa hàng của tôi xem gần 60 mét vuông, diện tích lớn, có nhà bếp, thấp nhất mỗi tháng 2200."
Vừa nãy Nhan Yên có xem qua nhà bếp, ước chừng hơn hai mươi mét vuông, không chật lắm, có thể đặt máy móc và tủ lạnh, Nhan Yên do dự, tăng lên thêm một chút: "1500. diện tích lớn thật, nhưng đường đi không dễ tìm!"
Bà Dương: "Vậy đi chúng ta đều lùi một bước, tiền thuê 1800. một căn phòng đơn gần đại học Giang Nam, tiền thuê một tháng rẻ bèo cũng phải sáu, bảy trăm đồng, cửa hàng của tôi là tòa một lầu, mười mấy mét vuông, không thể thấp hơn đâu, cô bé à."
Nhan Yên và ba Nhan Quốc Hoa liếc mắt nhìn nhau, thấy ba gật gật đầu, cái giá này, ở gần đây quả thật xem như là hời rồi.
Xem hợp đồng thật cẩn thận tỉ mỉ, sau đó Nhan Yên chuyển cho bà Dương tiền thuê nửa năm 10800 nguyên, đồng thời còn nộp 1000 đồng tiền đặt cọc, tổng cộng là 11800 đồng.
Hai bên ký xong hợp đồng, lấy được chìa khóa, Nhan Yên mở cửa tiệm quan sát phòng ốc trước mặt, cô đã sở hữu cửa hàng thuộc về mình, tất cả rất chân thực.
Trong cửa hàng có mấy món đồ dùng như cây lau sàn nhà của người trước để lại, đôi cha con Nhan Quốc Hoa và Nhan Yên dùng những công cụ này quét dọn vệ sinh đơn giản, quét bỏ tro bụi, sáng sủa sạch sẽ, xán lạn thông suốt, khiến người ta thấy rất thoải mái.
Nhan Yên chống nạnh, càng nhìn càng thoả mãn.
Khi đến, trời trút xuống cơn mưa rào, trên đường trở về, mưa dần tạnh.
Nhan Quốc Hoa che ô đi dưới mưa, sau khi dắt Nhan Yên chui vào ghế phụ, bản thân vòng qua ghế lái ở bên cạnh, xe chậm rãi lăn bánh, biến mất trong màn mưa.
Bên trong xe, Nhan Quốc Hoa nói: "Tiền con kiếm được hơn một tháng đều lấy đi nộp tiền thuê rồi, không có tiền trang trí nhỉ!"
Nhan Yên lộ vẻ mặt đau khổ: "Đúng vậy, ba cho con mượn tiền trang trí cửa hàng hả?"
Nhan Quốc Hoa lập tức cất cao giọng nói: "Con cũng không phải không biết, tiền lương của ba đều gửi vào thẻ mẹ con, ba nào có tiền?"
Ánh mắt Nhan Yên ảm đạm, Nhan Quốc Hoa còn nói: "Cứ năn nỉ mẹ con, tìm bà ấy mượn một ít?"
Nhan Yên bướng bỉnh: "Con không xin, trên tay con còn có mấy ngàn gửi tiết kiệm, trang trí đơn giản thôi, hẳn là đủ, thế nhưng sau khi động vào số tiền kia, sẽ không có tiền nhập hàng, phải ký sổ, lỡ như có tình huống khẩn cấp không thể lấy tiền ra cũng không phải cách hay. Vì thế con quyết định rồi, trước tiên không trang trí, dùng tạm vậy."
Nhan Quốc Hoa hỏi: "Không trang trí trong quán, nhưng bảng hiệu thì làm sao bây giờ, con muốn treo cái bảng hiệu của quán trà sữa đó à?"
Mắt Nhan Yên hơi chuyển động: "Bảng hiệu, cũng không hẳn phải cần dùng tiền, có cách không cần chi tiền."
Một cái bảng hiệu cửa hàng thôi đã mấy trăm đồng, cô đâu chi nổi số tiền này!
Đầu tiên tìm một tấm gỗ miễn phí, dùng dụng cụ đánh bóng, cho đến khi sáng bóng rồi, sau đó thoa lớp sơn màu lên.
Nước sơn lần trước Nhan Yên phun sơn cho xe điện ba bánh vẫn chưa dùng hết, còn thừa lại hơn nửa bình, quét nước sơn lên, đợi khô.
Gần hai ngày mưa to giàn giụa, mua kéo dài không dứt, trong không khí tràn đầy mùi vị ẩm mốc, mãi đến tận trước lúc Nhan Yên mở hàng, thẻ gỗ của cô vẫn chưa hoàn toàn khô ráo.
Mở quán đồ kho, cần làm giấy chứng nhận sức khỏe của nhân viên, chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm, với đăng ký mở quán cá nhân.
Lúc bày sạp hàng ăn vặt, Nhan Yên đã làm giấy chứng nhận sức khỏe cho nhân viên, lập hồ sơ kinh doanh thực phẩm cho quán ăn vặt không giống với giấy chứng nhận mở quán đồ kho, cần đi tới khu vực an toàn vệ sinh trong văn phòng hành chính xin giấy phép an toàn vệ sinh cho quán đồ kho.
Nhan Yên bận rộn chuyện làm ăn của quán ăn vặt, ban ngày không có thời gian chạy đi xin giấy chứng nhận, thế nên ba Nhan Quốc Hoa ôm đồm nhiệm vụ gian khổ rơi xuống từ trên trời này.
Trải qua đủ loại quy trình, tất cả giấy chứng nhận giá cần khoảng chừng 5 đến 15 ngày để xin phép toàn bộ.
Lúc này, bởi vì mưa to, Nhan yên lại xin nghỉ hai lần.
Trong lúc nghỉ, Nhan Yên cũng không nhàn rỗi, đi dạo khu mua sắm thiết bị điện, chọn mua bếp lò, máy hút khói, tủ lạnh cho quán ăn, sau này cô có thể nấu món kho ngay trong cửa hàng, không cần lái xe điện ba bánh dãi nắng dầm mưa, khá là bớt việc.
Bếp lò, máy hút khói, ngoài ra còn có khay inox, muôi, kẹp gắp vân vân, đủ loại đồ đạc đặt chung với nhau, cũng là một con số không nhỏ.
Được rồi, thu nhập kiếm được mấy ngày của cô, còn chưa cầm nóng, đã như nước chảy chảy vào túi người khác.
Hiếm khi được nghỉ ngơi, đành ra chút thời gian nhàn rỗi, Nhan Yên xếp kín lịch, buổi sáng đi tham quan khu mua sắm thiết bị điện, buổi chiều cô xách bảng gỗ đi xe buýt tới nơi ở của ông ngoại.
Ông ngoại lúc rảnh sẽ vẽ tranh, vẽ mấy bức tranh sơn thuỷ, giết thời gian, chữ viết bút lông cũng không kém, rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ.
Chuyện Nhan Yên mở cửa tiệm, hai ngày trước ông đã biết, thấy cháu ngoại nâng biển gỗ xin chữ, ông cụ chắp một tay sau lưng, khom, lưng, nháy mắt kiên cường như cây tùng.
Bảng hiệu mà cháu ngoại dùng để mở cửa tiệm, không thể qua loa.
Ông cụ đắn đo thật lâu, quay đầu hỏi Nhan Yên: "Tiệm của cháu tên là gì?"
Trên đường tới, Nhan Yên nghĩ đến rất nhiều cái tên, cô suy nghĩ một lát, trả lời: "Bánh rán trái cây Nhan Ký."
Tuy rằng việc buôn bán bánh cuộn trái cây của cô bình thường, bán món kho dường như được người ta thích hơn, nhưng nghĩ rất nhiều cái tên, Nhan Yên cảm thấy không dễ chịu, cuối cùng vẫn tiếp tục sử dụng cái tên cũ.
Dù sao cái tên bánh cuộn trái cây Nhan Ký này, nhiều người biết rõ hơn, Nhan Yên cũng lười nghĩ tiếp.
Để viết mấy chữ cho Nhan Yên, trước tiên ông ngoại viết mấy lần trên tờ giấy, dùng những kiểu chữ khác nhau, cuối cùng sợ người ta nhìn không hiểu, dùng kiểu chữ Khải dễ nhận biết nhất, chớp mắt đã xong.
Nét mực khô rồi, Nhan Yên dùng giấy bọc lại cầm về cửa tiệm, tiếp tục sơn một lớp sơn trong suốt ở bên ngoài, chống thấm nước chống ẩm.
Lúc mở hàng lần nữa, đủ loại giấy tờ mở cửa tiệm của Nhan Yên đều đã được chấp thuận, cuối cùng cũng có thể chính thức kinh doanh rồi!
Quân số của nhóm bánh cuộn trái cây Nhan Ký 1 và 2 lục tục tăng mạnh đến 119 thành viên.
Xin nghỉ một ngày, đơn hàng mà Nhan Yên nhận, chỉ mỗi đơn đặt trước thôi, một ngày có thể kiếm được khoảng 2200.
Thêm vào doanh thu của món kho, bánh cuộn trái cây bán lẻ, ngày mai có lẽ có thể kiếm được khoảng 3000 đồng trở lên.
Cứ một tuần lễ, cần nộp đủ loại phí như phí bày sạp hàng, phí quản lý, phí vứt rác ở phố ăn vặt phố, tổng cộng 1500 đồng một tháng.
Nhan Yên đương nhiên không định tiếp tục nộp phí, đây là ngày cuối cùng cô mở bán ở phố ăn vặt.
Mỗi lần phục vụ một khách hàng, Nhan Yên sẽ nói cho đối phương biết ngày mai không đến phố ăn vặt mở hàng nữa, đổi chỗ khác bán, địa chỉ dán ở chỗ bắt mắt nhất quán xe ăn vặt, sợ mọi người không tìm thấy nơi, còn gửi định vị vị trí vào trong nhóm.
Cuối cùng, vào ngày Nhan Yên mở cửa tiệm sẽ có có mới lên kệ hàng, mặt khác tiêu mười lăm đồng, sẽ biếu tặng đồ uống.