Có khách hàng mới tới sợ không tìm được Nhan Yên, lập tức lấy điện thoại di động thêm vào nhóm cô.
Vừa phục vụ xong vị khách trước đó, khách hàng kế tiếp đã bắt đầu gọi đơn: "Cô chủ, lấy một cái chân thỏ, năm xiên nấm sò."
Nhan Yên: "Hôm nay không có nấm sò, lần trước mọi người trong nhóm phản hồi nấm sò mua ở chợ không đủ tươi, vì thế nghỉ bán rồi."
Cô bé cúi đầu ủ rũ: "Thật sao, thật đáng tiếc, lần trước thấy các chị em trong nhóm nói nấm sò rất ngon, đợi hai ngày, kết quả cũng chờ đến lúc nghỉ bán, em thật sự không sao cả, không cần để ý tới em."
Nhan Yên: "..."
Cô gái yếu ớt lại uất ức, quyến rũ mê người, chết tiệt, thế mà cô lại sinh ra lòng hổ thẹn.
Sau đó, lại có thêm mấy vị khách hàng muốn mua nấm sò, sau khi nghe nói đã nghỉ bán, mặt lộ vẻ thất vọng.
Kết thúc một ngày buôn bán, về đến nhà, Nhan Yên ghi sổ tính tiền.
Mỗi lần cô xin nghỉ, ngày hôm sau những khách cũ trong nhóm ắt sẽ tiêu tiền phục thù, không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay tổng doanh thu lại cao hơn, tổng cộng 3516 đồng!
Nhan Yên bắt đầu chỉnh lý đơn đặt trước trong nhóm, điện thoại di động vẫn kêu vang ting ting ting, có người trong nhóm @ Nhan đủ mọi màu sắc...
Tiểu Vũ đi dạo 【@ Nhan đủ mọi màu sắc, sắp đẩy ra món mới rồi sao, là cái gì vậy, thật chờ mong. 】
Trà sữa trân châu: 【 Chờ mong sản phẩm mới, thế nhưng thật sự nghỉ bán nấm sò hả, sau này cũng không bán nữa sao, thấy các chị em trong nhóm miêu tả, tôi thèm muốn chết. 】
Thích gặm nhấm áp lực: 【 Lầu trên, tôi cũng thèm, chị chủ, mau mau nghĩ cách đi, cứu vớt đám nhỏ thèm ăn! 】
Khoai tây sợi chua cay: 【 Nhìn ghi chép tin nhắn của các chị em, mới phát hiện lần trước giành được nấm sò mua ở chợ, tôi cảm thấy rất ngon, nhưng ghe các chị em nói nấm dại tươi hơn, thật tò mò tươi cỡ nào? Chị chủ, cứu bé đi, muốn ăn nấm sò dại. 】
Tiểu Vũ đi dạo: 【 Các chị em, không phải tôi miêu tả khoa trương, nấm kia thật sự siêu cấp tươi, mọng nước mềm mềm, sau khi nếm qua một lần, cũng không thể quên được, còn muốn ăn nữa, lúc nào đó lại vào trong núi hái một đợt đi! @ Nhan đủ mọi màu sắc】
Viên Viên đầu thỏ: 【 Nấm sò, thật sự tươi thế á? Làm dậy lên con sâu thèm ăn của tôi rồi. hu hu, chị phải chịu trách nhiệm với tôi! @Nhan đủ mọi màu sắc】
Bầu trời màu lam: 【 Đồng ý @ Nhan đủ mọi màu sắc 】
Ahaha: 【 Chị chủ đáng yêu, sao cô nhẫn tâm nhìn nhiều cô bé dễ thương như thế bị tổn thương chứ, bạn gái đáng yêu của tôi cũng rất muốn ăn nấm sò dại đây này! 】
Khi một đám người trong nhóm 1 @ cô, các khách hàng đáng yêu ở nhóm 2 đều đang cầu xin một cách hèn mọn, dồn dập bày tỏ muốn thưởng thức nấm sò mỹ vị.
Nhan Yên: "..."
Cô thừa nhận, cô mềm lòng.
Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Nguyên liệu hoang dã có thể gặp không thể cầu, tôi sẽ nghĩ cách tìm người trồng nấm dại thử xem, có tin tức, sẽ ngay lập tức thông báo với mọi người. 】
Gửi tin nhắn cho nhóm 1 nhóm 2 xong, Nhan Yên bắt đầu gửi đơn đặt hàng ngày mai cho ông chủ Trần, mình thì đứng dậy đến buồng tắm tắm rửa.
Một đêm yên giấc, ngày hôm sau, Nhan Yên tới cửa hàng từ rất sớm.
Kế hoạch xảy ra sai lầm, không mượn được công cụ treo bảng hiệu, không thể treo bảng hiệu lên, Nhan Yên chỉ có thể nhắm mắt bắt đầu kinh doanh.
Thực khách dựa theo định vị địa chỉ tìm tới, quan sát quán trà sữa mặt trời bốn mùa trước mặt, trước cửa trưng hai lẵng hoa mừng khai trương, nhìn như mới khai trương, nhưng nhìn thấy bảng hiệu gỗ cũ nát, lại như là sắp đóng cửa.
Nếu như không phải bởi vì ở cửa có một chiếc xe ăn vặt màu hồng nhạt quen thuộc, các cô ấy còn tưởng rằng tìm lộn chỗ.
Xuyên qua cửa kính, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một bố cục trong cửa tiệm, quầy pha chế, ghế cao của quán trà sữa.
Hai thực khách ôm theo sự tò mò cùng nhau tiến vào, đi vào trong cửa tiệm, không thấy máy pha trà sữa, mà bày nhiều loại nồi inox một cách chỉnh tề.
Chưa tới thời gian kinh doanh, nên Nhan Yên ở sau bếp làm việc, giơ tay lau lớp mồ hôi mỏng giữa trán, sau này chiến trường của cô chuyển từ nhà đến cửa tiệm, không cần tiếp tục phải chuyển qua chuyển lại.
Khi đang thu dọn hộp đóng gói, Nhan Yên nghe thấy tiếng bước chân, bèn ló đầu ra từ trong nhà bếp: "Vẫn chưa bắt đầu bán đâu."
Hai cô bé hai mặt nhìn nhau: "A, có lâu lắm không?"
Nhan Yên đi vào trong nhà bếp xem thử, thức ăn đã kho chín, đang đợi thấm vị thôi: "Còn cần gần mười phút, không lâu lắm, có thể vào trong cửa hàng chờ một lát nhé."
Hai cô bé trăm miệng một lời: "Không sao đâu, chúng em thong thả."
Mành nhà bếp được đẩy ra, bên trong có một bà lão hòa ái hiền lành đi ra, bưng hai ly thức uống nóng tới: "Sữa đậu nành mới pha, không cần trả tiền, các cháu nếm thử, cẩn thận phỏng."
"Cháu cảm ơn bà."
Các cô ấy đều tự tìm ghế cao chỗ quầy pha chế ngồi, chơi điện thoại di động, đúng lúc cảm thấy khát nước, cắm ống hút mở bọc, nhấp một hớp nhỏ, khá nóng, hương đậu phộng và vị ngọt thanh của sữa đậu nhành lan tỏa nồng đậm giữa răng môi, bỏ thêm đường trắng, uống khá ngọt, vị trong thơm.
"Sữa đậu nành này trông rất đặc, uống ngon thật, ngon hơn sữa đậu nành nhạt như nước ốc tớ mua ở bên ngoài nhiều."
"Thật hả, tớ cũng nếm thử."
Nhan Yên ghé tai nghe hai cô gái bên ngoài nói chuyện, Nhan Yên nở nụ cười: "Ông ngoại, các cô ấy khen sữa đậu nành ông nấu rất ngon kìa."
Ông cụ đắc ý nhướng nhướng mày: "Đương nhiên, sữa đậu nành ông nấu bỏ thêm đậu phộng, đậu nành, hạt mè, dưỡng sinh mượt tóc, cũng rất ngon, có dinh dưỡng hơn thứ trà sữa rác sữa không ra sữa trà không ra trà nhiều."
Bà cụ nâng trà sữa mút uống, nhướng lông mày: "Bớt quản tôi, được uống trà sữa, tôi rất thích."
Y như bà già ngoan cố vậy, vẻ mặt ông ngoại hiện lên sự bất đắc dĩ.
Trong chốc lát, Nhan Yên vén rèm lên, nói với khách trong sảnh có thể mở bán rồi.
"Em thấy trong nhóm có món mới xiên thỏ viên, cho em chân vịt, xương đòn vịt, với món mới xiên thức ăn chay mỗi loại một phần, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Nhan Yên vừa bỏ vào trong hộp đóng gói, vừa nói: "Xiên thỏ viên cay 10 đồng 3 xiên, chân vịt 3 đồng một cái, xương đòn vịt 3 đồng một cái, thức ăn chay mới thêm cải thảo và đậu rang, mỗi xiên một đồng, tổng cộng là 18 đồng. Tiêu đủ 15 đồng, tặng một ly sữa đậu nành thêm đậu phộng."
Cô bé xua tay: "Không cần, vừa nãy đã cho rồi."
Nhan Yên mỉm cười: "Vừa nãy là bà ngoại chị tặng."
Cô gái không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Bạn của cô gái gọi hai cái đầu thỏ, cải thảo với đậu rang mỗi loại hai xiên.
"Chị chủ, đầu thỏ nhà chị thơm quá, chỉ là em cảm thấy vẫn chưa đủ cay, thỏ thỏ đáng yêu như vậy, đương nhiên phải thêm cay, thêm thật cay, có thể thêm ít bột ớt đặc chế của chị giúp em không?"
Nhan Yên thoải mái nói: "Đương nhiên có thể, nhưng cái này rất cay nha!"
"Không sao, em thích ăn cay lắm, không cay không vui."
Còn nói: "Tuy rằng đầu thỏ nhà các chị thật sự rất thơm, có muốn suy xét khai thác món mới không, em muốn ăn ruột heo kho."
Không chờ Nhan Yên mở miệng từ chối, thì nghe thấy từ cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Ruột heo, ruột heo kho hả, hôm nay có ruột heo kho sao, bán thế nào, tôi muốn một phần?"
Nhìn thấy Thẩm Viên và hai người bạn cùng phòng của cô ấy, Nhan Yên bắt đầu thấy không ổn rồi.
Các người đừng có tới quá trùng hợp thế!
Nhan Yên: "Ăn ruột heo gì, không hiểu nổi mấy cô gái trẻ đáng yêu các cô, không phải thích gặm đầu thỏ sao, sao lại thích ruột heo thúi quắc?"
Ham mê của các cô ấy thật kỳ lạ, Nhan Yên là một người bình thường, thường xuyên có một ảo giác hoàn toàn không hợp với các cô ấy.