Sự cực khổ này, nhiều lúc thường không được quý trọng.
Nhan Yên rất kính phục bà chị này, cô rất ích kỷ, cô không có cách nào vì người khác mà từ bỏ sự nghiệp.
Vừa quay đầu lại, cô thấy thấy Hoàng Tú Lan đỡ cái eo già.
Nhan Yên thân thiết nồng nàn: "Mẹ yêu, con đấm bóp cho mẹ nhé."
Hoàng Tú Lan trợn trắng mắt nhìn cô: "Lấy cái túi ở sô pha cho mẹ, mẹ đi làm."
Cái nhà này, dù một ngày Hoàng Tú Lan cũng không thể ở lại.
Xử lý hàng đông hàng ở nhà xong xuôi, Hoàng Tú Lan tay chân lanh lẹ, vội vàng gấp gáp, một khắc cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, chỉ lo không kịp.
Đi làm bên ngoài, hoàng Tú Lan hưởng máy điều hòa thoải mái lại thích ý, còn có thể tán dóc trò chuyện với đồng nghiệp, sống như thế, ung dung hơn ở nhà nhiều.
Chưa từng có ngày nào như ngày nào, Hoàng Tú Lan rất thích đi làm.
Hoàng Tú Lan đi làm, Nhan Yên bắt đầu nấu thức ăn, một cây nấm sò xé thành mấy cánh hoa, một cây xiên tre xiên năm cánh hoa, đun sôi trong nước sốt, nấu trên 3 phút nhấc ra, bảo dầu đỏ vào trong ngâm cho thấm.
Sau khi mở hàng, trước quầy hàng của Nhan Yên xuất hiện một hàng người thật dài, dòng người chen chúc, ùn ùn kéo tới.
"Tôi muốn ba cái cánh vịt, nấm sò với khoai tây mỗi loại một xiên."
"Tôi muốn một cái chân thỏ, một cái cổ vịt, thức ăn chay mỗi loại lấy một xiên."
"Lấy hai cái đầu thỏ..."...
Chủ quán khác thán: "Đoạn đường bình thường thưa thớt người, lại được bánh cuộn Nhan Ký biến trở nên nổi tiếng."
Sau một tiếng rưỡi, toàn bộ món kho của Nhan Yên đã bán hết.
Qua đợt bận rộn đến độ chân không chạm đất, tới ngụm nước cô cũng không nhớ uống, kéo cổ họng kêu: "Đằng sau đừng xếp hàng nưa, bán hết rồi, ngày mai tới sớm một chút."
Lại qua nửa tiếng, toàn bộ bột bánh của cô cũng đã bán hết.
Về đến nhà, Nhan Yên thu dọn đồ làm bếp, ghi lại từng khoản tiền.
Ngày hôm nay tổng doanh thu là 3346. 5 đồng, theo thứ tự là doanh thu của bánh cuộn trái cây 186. 5 đồng, doanh thu đồ kho là 3160 nguyên, lợi nhuận của bánh cuộn trái cây là 99 nguyên, lợi nhuận của đồ kho là 1422 đồng!
Tổng thu nhập một ngày hơn 1500 đồng!
Trừ đi 100 đồng thuê chị gái giúp việc, ngày hôm nay Nhan Yên thu vào 1421 đồng.
Nhan Yên hít một hơi khí lạnh, cảm thấy có hơi không chân thực.
Nếu như dựa theo tình hình hôm nay, rất nhanh cô có thể tích góp tiền thuê một cửa hàng thuộc về mình.
Trong lòng cô biết rõ ngày hôm nay chuyện làm ăn tốt như thế, là bởi vì bài đăng ở diễn đàn trường đại học Giang Nam - Tiểu Cầm và bạn trai cũ vì hai cái đầu thỏ, dẫn đến đại chiến chia tay!
Thông qua bài đăng, khiến giang cư mạng hóng chuyện xem náo nhiệt biết tới món kho của bánh cuộn trái cây Nhan Ký, rất nhiều người đề cử nói ăn rất ngon, có thể thấy danh tiếng khá tốt. Còn có thể tự làm bánh cuộn trái cây, thế nên cứ như ong vỡ tổ vọt tới mua.
Ai hôm trước không mua được, hôm sau sẽ chi tiền phục thù.
Qua một quãng thời gian lắng đọng lại, khách hàng tham gia trò vui sẽ rời đi, khách hàng chân chính cũng sẽ được giữ lại.
Ghi chép sổ sách cẩn thận, chỉnh lý đơn đặt trước, Nhan Yên lên giường chuẩn bị đi ngủ, như ngày thường mở tin nhắn nhóm ra.
Nhóm 1 bánh cuộn trái cây Nhan Ký.
Khoai tây sợi chua cay:【 Hì hì, giành được rồi, nấm sò khá ngon đó. 】
Trà sữa trân châu: 【 Hâm mộ quá, lại không tranh được. 】
Viên Viên đầu thỏ: 【 Nấm sò khá ngon, cũng tươi, nhưng tớ cảm thấy không xuất sắc như các chị em nói. @ Tiểu Vũ đi dạo 】
Tiểu Vũ đi dạo trả lời Viên Viên đầu thỏ: 【 Có lẽ, hẳn là vậy, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, tớ cũng cảm thấy không ngon bằng ngày hôm qua, hôm qua quá xuất sắc, hôm nay tớ mua mười xiên, cảm thấy không ngon lắm. 】
Nhan Yên suy nghĩ một lát, gõ xuống một đoạn chữ.
Nhan đủ mọi màu sắc trả lời Tiểu Vũ đi dạo: 【 Có thể là bởi vì đổi nguyên liệu, hôm qua nấm hái ở ngọn núi sau nhà, dùng hết nguyên liệu rồi, nấm hôm nay mua ở chợ. 】
Tiểu Vũ đi dạo trả lời Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Khóc chết, tôi nói mà, nấm ngày hôm qua nấm rất tươi, ngon hơn nấm trước đây tớ từng ăn nhiều, hóa ra là nấm sinh trưởng ở trong núi hấp thu sương mai, hu hu, làm sao mới có thể ăn được loại nấm ấy lần thứ hai ăn, thật sự quá tươi! 】
Viên Viên đầu thỏ trả lời Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Gào, vì thế tôi rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì vậy! Nấm mỹ vị trong núi, tôi lại bỏ lỡ, hối hận quá, rất hối hận, vô cùng hối hận, thật thèm, rất muốn ăn. / Nước miếng 】
Bầu trời màu lam: 【 Có ai thấu không, hơn nửa đêm xem tin nhắn nhóm, tôi xem mà đói bụng, vì thế rốt cuộc nấm này ngon cỡ nào? 】
Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Có thể gặp không thể cầu, không có nguyên liệu nấu ăn, tôi cũng hết cách rồi. / Buông tay 】
Ngày hôm sau, tổng doanh thu của Nhan Yên là 2505 đồng, hơi trượt.
Ngày thứ ba, tổng doanh thu của Nhan Yên là 2360 đồng.
Doanh thu của cô bắt đầu cố định di động lên xuống ở mức 2300 đồng, mặc dù như vậy, Nhan Yên cũng rất hài lòng.
Giống như thường ngày, trước khi mở hàng, Nhan Yên kiểm tra dự báo thời tiết, ngày hôm nay trời chuyển nhiều mây, hai ngày sau có mưa to kéo dài 12 tiếng, báo trước có mưa rào, gió giật cấp 7.
Gió to mưa lớn, không được rồi, sáng ngày mốt không bày quán được, cô phải xin nghỉ.
Biết Nhan Yên vì lý do thời tiết, nên nghỉ hai ngày, các thực khách trong nhóm 1 nhóm 2 dồn dập bày tỏ sự thấu hiểu, vừa nghĩ tới liên tục hai ngày không được ăn món kho, đầu quả tim ngứa ngáy như bị kiến cắn.
Sở thích duy nhất của Nhan Yên chính là ăn, món ăn thích ăn nhất chính là đầu thỏ.
Có một hôm không tới, đang định ngày mai mua mấy cái gặm gặm, kết quả nghe tin Nhan Yên nghỉ bán, như đánh đòn cảnh cáo.
Lễ lộc xin nghỉ thì thôi, gặp phải thời tiết xấu cũng xin nghỉ, như vậy không được.
Làm sao để Nhan Yên có thể mở hàng đây?
Xây một cửa hàng có một thể che mưa chắn gió, không được sao!
Những thực khách khác kêu rên ở trong nhóm, toả ra tâm tình tiêu cực, đầu nhỏ của Thẩm Viên xoay chuyển cực nhanh, đã nghĩ tới việc bảo Nhan Yên thuê cửa hàng.
"Cô muốn giới thiệu người thuê cửa hàng người cho tôi quen hả, cái gì, cửa hàng?"
Nhan Yên chần chờ chốc lát, ngại ngùng bày tỏ sự khó khăn của mình: "Cửa hàng quá đắt, tạm thời tôi không mướn nổi."
Thực ra ba Nhan Quốc Hoa muốn thuê cửa hàng cho cô, mỗi ngày lái xe điện ba bánh bôn ba qua lại, gió thổi nắng phơi, đi trên đường không quá an toàn, bị Nhan Yên từ chối, cô muốn dựa vào bản thân dốc sức làm.
Trong điện thoại, truyền đến âm thanh của Thẩm Viên: "Cửa hàng này của họ hàng tôi rất rẻ, có thể thuê nửa năm, một tháng thuê chỉ cần 2500. có điều đường không đẹp lắm, hơi gồ ghề, có thời gian chị có thể liên hệ với dì ấy thử xem."
Một tháng thuê 2500 đồng, có thể thuê nửa năm, không thể không nói, điều kiện này rất khiến Nhan Yên động tâm.
Nghe tiền thuê như thế, Nhan Quốc Hoa theo bản năng sợ con gái gặp phải lừa đảo, lúc này quyết định xin nghỉ nửa ngày, đi cùng Nhan Yên đến tận nơi quan sát thực tế.
Đoạn đường không xa phố ăn vặt là một, cách một con đường, tới gần đại học Giang Nam, muốn tới phố ăn vặt phải trải qua một con đường, bên ngoài có đủ loại quần áo, trang sức, quán trà sữa, bên trong là khu dân cư, lượng người qua lại tương đối khả quan.
Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, ăn mặc đơn giản lịch sự, hai bên chào hỏi nhau, Nhan Yên biết được đối phương họ Dương.
Bà Dương dẫn Nhan Yên và Nhan Quốc Hoa đi vào trong con hẻm, quẹo qua một góc, bà ấy chỉ vào một quán trà sữa dán chữ cửa hàng chuyển nhượng: "Đây chính là cửa hàng của tôi, tiền thuê ở chỗ tôi rất rẻ, cực kỳ thích hợp với người mới gây dựng sự nghiệp."
Nhan Quốc Hoa đứng ở cửa, đánh giá chung quanh: "Trà sữa mặt trời bốn mùa, quán này trước đây là quán trà sữa à?"