Nhan Húc bảo vệ Thẩm Duật: "Bà nội, bà đừng nói bác thế, chẳng qua là bác chưa sáng mắt thôi, vẫn thích những công việc mang tới thành tựu hơn. Mẹ nói, phải tôn trọng sở thích của người khác."
Thẩm Duật được một đứa con nít hai tuổi, bảo vệ, khẽ nhướng mày.
Thật ra thì mấy năm này dù bị ông bà cha mẹ nhắc nhở, anh ấy vẫn không quan tâm, nghe tai này lọt tai kia.
Thấy đôi mắt tròn trịa của Nhan Húc giống như quả nhỏ, trong lòng Thẩm Duật khẽ rục rịch, anh ấy đặt tài liệu trong tay xuống: "Húc Húc, cho bác ôm một cái."
Nhan Yên ngủ một giấc no say, vừa xuống lầu thì thấy Thẩm Duật ôm Nhan Húc, đang chơi với cô nhóc, khóe miệng kéo ra tận mang tai, giống như một đứa trẻ ngây thơ, hoàn toàn không nhìn ra vẻ lạnh lùng, đầy tính công kích như lúc thường.
Vừa thấy có người đến gần, Thẩm Duật ho khan mấy tiếng, nghiêm mặt: "Bác hơi mệt rồi, lần sau chúng ta chơi tiếp."
" Được." Nhan Húc gật đầu, lại sợ anh ấy không tuân thủ lời hứa: "Móc ngoéo đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play