Tạ Tiểu Ngọc sờ sờ đầu Nghiêm Dặc: "Anh đừng sợ, tất cả đều là người xấu, chú cảnh sát sẽ không bắt nhốt anh lại đâu.”
Cứ như đang nói chuyện với thằng anh trai ngốc nghếch vậy.
Nghiêm Dặc rũ mắt, cùi đầu không nói lời nào, hôm nay anh tức giận quá mức, nên ra tay có chút nặng, trong đó hai người đang la mắng thảm thiết kia, ít nhất cũng phải vào nằm viện ba tháng.
Ba chỉ mới vừa an ổn, trong nhà có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, đúng thật không nên ở đồn cảnh sát An Dương này để lại tiếng xấu.
Cảnh sát lập tức có cảm tình, một thanh niên đẹp trai và dũng cảm như vậy, thế mà lại là một kẻ ngốc.
"Tôi sẽ cấp lại thẻ căn cước tạm thời cho anh trai cháu, hai người nhanh chóng quay lại ga tàu đi.”
Nghiêm Dặc ở trạm xe lửa tổng cộng đã gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho cục công an ở Bình Thành, để cho bác Tống chuyển máy cho ba, nói Tạ Tiểu Ngọc muốn đi Lương Châu đón em trai sinh đôi.
Cuộc điện thoại khác gọi cho Hứa Xương để gửi người, Hứa Xương được điều đến Lương Châu, lần này cũng được kháng án.
Anh nói số tàu của Tạ Tiểu Ngọc cho Hứa Xương, để cho Hứa Xương đến sân ga đón người.
Từ lúc Tạ Tiểu Ngọc tám tuổi bị đuổi về thôn Thanh Sơn, cũng không có ra khỏi thôn nữa, Nghiêm Dặc đưa Tạ Tiểu Ngọc lên xe lửa đến Lương Châu, nhìn xung quanh thùng xe một chút.
Có người đàn ông đeo mắt kính mặc bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn đang cởi giày, xung quanh là các hành khách lớn tiếng than phiền, quần áo so với cử chỉ của anh ta không hợp nhau tí nào.
Cách đó ba chỗ ngồi có một bà lão cũng rất khả nghi, nhìn là biết bà lão cùng người đàn ông đeo mắt kính mặc áo Tôn Trung Sơn kia có giao tình, nhưng hai người lại làm bộ không quen nhau.
Nghiêm Dặc nắm tay Tạ Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc cào cào lòng bàn tay anh nói: “Anh, anh làm gì vậy?”
Lòng bàn tay Nghiêm Dặc tê dại một chút, nhưng anh không dám buông ra, tay còn lại xách túi hành lí màu xanh, thấp giọng nói: “Đi cùng anh.”
Nghiêm Dặc tìm được một trưởng tàu, nói ra chuyện bản thân đã phát hiện, nghi ngờ hai người ở toa thứ chín kia, cho dù không phải là dân buôn người thì nhìn thôi dáng vẻ cũng không giống người tốt, dặn trưởng đoàn xe chú ý một chút.
“Em gái tôi sau khi tám tuổi cũng chưa đi khỏi nhà quá xa, dáng vẻ của em ấy cũng quá mức đẹp, ở nhà ga Bình Thành đã gặp bọn buôn người, để cho cô ấy ngồi ở toa ăn, anh xem có được không?”
Nghiêm Dặc lấy phiếu thức ăn cùng với tiền ra: “Chúng ta ăn cơm, không ngồi không.”
Trưởng tàu hết sức coi trọng cũng đáp ứng yêu cầu chăm sóc của anh, em gái anh vóc dáng quả thật cũng quá xinh đẹp, là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, để cho cô một mình đi đường xa đúng thật vô cùng nguy hiểm.
Nghiêm Dặc dặn dò Tạ Tiểu Ngọc: “Bà lão mặc bộ quần áo màu đỏ hoa lá màu sắc lộn xộn kia, không giống như là đến toa thức ăn mua đồ ăn, nếu như em thấy người đàn ông trung niên kia đeo mắt kính, muốn đi đến xe thức ăn bắt chuyện cùng với em, em hãy phát huy trí thông minh, làm cho sự nghi ngờ hai người bọn họ là kẻ buôn người thành sự thật, sau đó để cho những người của đoàn tàu và bảo vệ giải quyết việc còn lại nha.”
Tạ Tiểu Ngọc ôm cánh tay anh vội vã gật đầu: “Anh, anh thật là lợi hại!”
Cô cũng cảm thấy hai người kia từ lúc bắt đầu lên xe, ánh mắt cứ nhìn lên trên người cô liếc tới liếc lui.
Người tiếp viên đẩy toa xe nhỏ đi bán thức ăn, đi qua hai người bọn họ không nhịn được cảm thán, nói: “Tình cảm anh em của hai người thật là tốt.”
Một bên tai Nghiêm Dặc đỏ lên, anh rút cánh tay ra, cho Tạ Tiểu Ngọc vài số điện thoại: “Nếu như xuống xe không tìm được Hứa Xương, không cần phải xuống trạm, không cần chạy linh tinh, đi tìm nhân viên nhà ga giúp đỡ, dựa theo số điện thoại phía trên nhờ giúp đỡ.”
“Biết rồi anh.”
Nghiêm Dặc sau khi xuống xe, cách cánh cửa xe vẫn còn dặn dò Tạ Tiểu Ngọc, nói rằng nếu tìm em trai gặp phải khó khăn, có thể tìm ba mẹ Hứa Xương hỗ trợ.
Tạ Tiểu Ngọc cười một cách tự nhiên, gật đầu từng cái.
Lúc xe lửa chuẩn bị chạy, cô đột nhiên hỏi: “Nghiêm Dặc, anh tại sao lại không thích em?”
Lồng ngực Nghiêm Dặc như bị đè nặng, nếu như có người đứng đằng sau lưng anh, nhất định sẽ thấy từng móng tay của anh đang cắm chặt vào da thịt trong lòng bàn tay.
Anh chạy nhanh từng bước nhỏ đuổi theo xe lửa: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Ở Thôn Thanh Sơn, anh cũng không quan tâm tới em như vậy.”
Nghiêm Dặc không biết phải làm sao: “Ở thôn Thanh Sơn cũng không có bọn buôn người.”
Ở thôn Thanh Sơn của Tạ Tiểu Ngọc, có trưởng thôn thương yêu nhất là người cháu gái nhỏ này, cho dù là một nhà keo dán da chó Điền Quế Liên, khi trưởng thôn còn sống, cũng không dám đối xử tệ với Tạ Tiểu Ngọc.
Mà anh, là con của phần tử phản động xấu.
Tạ Tiểu Ngọc của thời điểm đó, anh không giúp được.
Đưa Tạ Tiểu Ngọc đi, Nghiêm Dặc cũng đi lên xe lửa đến Bình Thành, đi tìm ba cùng em gái tụ hợp lại.
.......
Nghiêm Dặc đến Bình Thành, lập tức kể lại cặn kẽ tình huống cho ba nghe.
“Nói như vậy, thì Tiểu Ngọc đi tìm em trai sinh đôi, phải về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột?”
“Ừm, Tiểu Ngọc nói như vậy.”
Nghiêm Bình Châu nhìn đứa con trai khuôn mặt lạnh như băng vạn năm không thay đổi, cố ý nói:
“Người ở kinh thành gọi điện thoại tới, hỏi lúc nào chúng ta về đến nhà, họ còn nói đã sắp xếp cho con một công việc tốt, mỗi ngày chỉ cần uống chút trà nhàn nhã đọc một chút báo, tiền lương cũng không thấp, trong vòng ba năm còn nhất định sẽ cho con một căn phòng làm việc riêng.”
Gương mặt Nghiêm Dặc không chút thay đổi: “Bọn họ muốn nuôi con trai ba thành phế nhân, ba còn cao hứng như vậy làm gì.”
Nghiêm Bình Châu: “Ba cao hứng, là bởi vì ba lại có thêm một *khuê nữ, nhưng ba cũng không cao hứng cho lắm, khuê nữ trước sau gì cũng phải lập gia đình, nếu là con dâu thì tốt.”
(*khuê nữ= con gái chưa chồng nhà quyền quý.)
Nghiêm Dặc nói chuyện cùng ba, hai ba con có lối suy nghĩ vẫn liên tục tiếp diễn, cuộc đối thoại cho tới lúc này cũng không có đề tài nào để kết thúc.
Anh nói: “Con sẽ không trở về Bắc Kinh, con muốn ở lại Bình Thành vào đại học Công An, tốt nghiệp thành một cảnh sát, ba đồng ý không?”
Nghiêm Bình Châu muốn quay về quân khu Bắc Kinh nhận chức, con trai không trở về ông không ý kiến, nhưng Tinh Tinh không thể giao cho đám người trên Bắc Kinh kia được.
“Con cưới Tiểu Ngọc ba cũng đồng ý.”
“Ba!”
Rốt cuộc trên mặt Nghiêm Dặc cũng có chút khởi sắc: “Cô ấy nói phải làm em gái con.”
“Tiểu Ngọc thật thông minh, dưới tình huống đó, chỉ có thể nói muốn làm em gái con mới có thể đạp cả nhà Điền Quế Liên ở lại.”
Nghiêm Bình Châu nói: “Vậy con với em gái ở lại Bình Thành chờ Tiểu Ngọc đi, hai năm sau rồi về lại, ba hy vọng các con một nhà sáu miệng ăn cùng nhau trở lại Bắc Kinh.”
Nghiêm Dặc: “Ở đâu ra sáu miệng ăn?”
Nghiêm Bình Châu: “Con, Tiểu ngọc, Tinh Tinh, em trai sinh đôi của con bé, hơn nữa hai đứa con của bọn con, nhà Tiểu Ngọc có gen sinh đôi, có lẽ đến lúc đó không chừng sẽ có bảy miệng ăn trở về Bắc Kinh đó.”
Nghiêm Dặc: “Ba, ba nghĩ quá nhiều rồi!”
.....
Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới song song, cô nhìn thấy nhiều năm về sau này cô mới biết mình có em trai sinh đôi.
Mẹ ruột sau khi được kháng án, bị mẹ kế bỏ tiền mua đi, con gái của mẹ kế thay thế công việc công đoàn trước kia của mẹ ruột, mượn việc của mẹ ruột cô làm ván cầu, một bước lên mây, lên đỉnh cao của đời người.
Mà hai người em trai sinh đôi của cô, bị bác trai bác gái chèn ép, khi còn bé chịu không biết bao nhiêu khổ cực, mặc dù cuối cùng đều trở thành những nhà kinh doanh lão luyện, nhưng những chuyện hồi bé trải qua cũng không làm sao có thể đền bù được.
Nhất là người anh lớn của cặp song sinh có chút nho nhã yếu đuối, bị một đứa trẻ biến thái, cả đời cũng chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc, đưa hai em trai sinh đôi cho bác trai bác gái rồi cho họ một khoản tiền, còn mua nơi làm việc cuả mẹ ruột cô.
Cô muốn dẫn em trai trở về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột, mẹ kế nhất định sẽ tìm bác trai bác gái của hai đứa em trai sinh đôi để nói về khoản tiền kia.
Bây giờ là năm 1976, tiền lương mỗi người chỉ có ba mươi bốn mươi đồng, thịt heo bảy mươi hai xu một cân, năm xu một quả trứng gà, diêm thì hai xu một hộp.
Bấy giờ tiền sinh hoạt phải chắt chiu từng chút, mẹ kế Tạ Tiểu Ngọc lập tức cầm số tiền lớn năm trăm đồng, đưa cho bác trai bác gái để nuôi hai đứa em trai sinh đôi, nói là cho hai người em tiền sinh hoạt, đổi công việc văn phòng đoàn của mẹ ruột.
Vì khoản tiền này, bọn họ cũng sẽ nghĩ hết biện pháp ngăn cản cô đưa hai đứa trẻ sinh đôi đi.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc nhất định phải mang đứa em đi, trở về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột!
......
Đi đến Lương Châu cũng phải hai mươi mấy giờ, mười mấy toa hành khách, chịu tới toa thức ăn ăn cơm cũng không có nhiều người.
Trong túi Tạ Tiểu Ngọc, Nghiêm Dặc có cho cô phiếu thức ăn cùng với phiếu thịt, bây giờ tới giờ cơm, cô muốn ăn một phần đậu nành thịt bầm, một bát cơm trắng, tiếp viên còn cho cô một cái muỗng cùng quả trứng.
Cái này so với bánh ngô của các hành khách ở toa xe, thì cơm nước tốt hơn nhiều.
Ở thôn Thanh Sơn có núi có sông, mưa thuận gió hòa thu hoạch không tệ lắm, người dân ở đây cũng rất chất phác, Tạ Tiểu Ngọc còn có ông nội thương yêu, những năm này cuộc sống quả thật cũng không quá tệ.
Chẳng qua cô ở thế giới song song thấy được nhiều người tình người lạnh lẽo, nên vẫn rất cảnh giác.
Người đàn ông mặc trung sơn đeo mắt kính mà Nghiêm Dặc nhắc tới, buổi trưa với buổi tối cũng xuống toa thức ăn ăn cơm.
Bữa tối nay anh ta còn muốn ngồi ăn cơm chung với cô, bị trưởng tàu quát mắng đuổi đi, nói anh ta có động cơ không minh bạch, không cho phép anh ta lại gần cô gái trẻ tuổi.
Chẳng qua bao lâu, bà lão mặc chiếc áo màu đỏ thẫm cũng tới toa thức ăn ăn cơm, còn hỏi sao Tạ Tiểu Ngọc chỉ đi có một mình?
“Cô gái, lúc lên xe bác nhìn thấy con ở toa xe đó, con sao không quay lại toa xe mà cứ ở toa xe thức ăn thế?”
Tạ Tiểu Ngọc chạy đến đầu bếp của xe thức ăn: “Ai nói chỉ có một mình tôi, đây là chú tôi, bà có phải là buôn người không, có phải muốn moi tin tức tôi đúng không, chờ một chút sẽ giả mạo thành người nhà tôi, tìm người trói tôi đi?”
Như đánh vào đúng tâm của bà lão, bà ta sợ đến nỗi khoát tay lia lịa: “Con gái con hiểu lầm rồi, bác là người tốt mà!”
Tạ Tiểu Ngọc gọi trưởng đoàn: “Chú, bà lão này này cùng với người nam đeo mắt kính thật sự là bọn buôn người, mọi người mau bắt bọn họ lại tra hỏi một chút!”
Nghiêm Dặc nói với cô, nếu như là bọn buôn người, chỉ cần báo ra quê quán, đơn vị điều tra sơ hở, gọi điện thoại điều tra một chút liền biết.
Trưởng đoàn cảnh giác không thôi, đúng thật bị anh trai của cô gái đoán trúng, hai người kia trước sau đều đến toa thức ăn không nói, còn đến gần chỗ Tạ Tiểu Ngọc.
Hành động quá khả nghi, nếu không phải là kẻ buôn người thì cũng là phần tử xấu!
Tạ Tiểu Ngọc lau hai hàng nước mắt không tồn tại trên khuôn mặt, hậm hực nói: “Nếu vào lúc xuống xe, bọn họ còn đi theo tôi thì tôi phải làm sao?”
“Yên tâm đi cô gái, tôi sẽ cùng những nhân viên bảo vệ trên xe hỏi thăm họ một chút.”
Đoàn trưởng cũng nhân viên bảo vệ dắt người đàn ông đeo mắt kính cùng bà lão mặc áo màu đỏ thâm, dẫn tới phòng quan sát trên xe, chỉ qua mấy câu thẩm vấn, hai người kia đã để lộ ra sơ hở.
“Quê quán đơn vị làm việc đều ăn nói rất mơ hồ, hai người này quả thật có thể là kẻ buôn người.”
.......
Đến khi xuống xe, Tạ Tiểu Ngọc thấy người đàn ông đeo mắt kính cùng với bà lão mặc áo màu đỏ thẫm, bị công an còng tay giải đi.
Trong khoảnh khắc người đàn ông bị còng tay, lúc này mới bại lộ bản chất chân thật, kêu gào về phía Tạ Tiểu Ngọc: “Mày con hồ ly tinh này, tại sao nói với tên đoàn trưởng đổ cho tao là bọn buôn người?”
Tạ Tiểu Ngọc vội trốn sau thân hình trưởng đoàn, nói: “Chú, người buôn người kia đe dọa tôi.”
Trưởng đoàn lập tức trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, thông tin của con sẽ được bảo mật, hơn nữa hai người kia không chỉ là bọn buôn lậu bình thường, chắc chắn bị xử đẹp, cả đời này cũng không thoát ra được.”
Trong lòng Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn sợ hãi, cô vẫn rất sợ chiêu trò lừa gạt thủ đoạn kia nha.
Đứng ở sân ga có một chàng trai, nhìn qua khá giống với Nghiêm Dặc, cơ thể rắn chắc, mặt mũi thanh tú, giơ một bảng tên viết tên cô.
Tạ Tiểu Ngọc đi tới, nói ám hiệu Nghiêm Dặc dạy cô: “Thịt heo bao nhiêu tiền một cân?”
Hứa Xương buông bảng tên xuống cười nói: “Có cũng không bán cho cô.”
Tạ Tiểu Ngọc cũng cười, đây chính là lời của Nghiêm Dặc, hai câu vừa rồi nói kia, cũng là ám hiệu lúc Nghiêm Dặc nói chuyện điện thoại với Hứa Xương?.
Nghiêm Dặc nói qua với Tạ Tiểu Ngọc, không giống ám hiệu, cho dù đối phương có lấy ra thẻ căn cước của Hứa Xương, cô cũng tuyệt đối không được đi cùng người kia.
Hứa Xương ở trong điên thoại hỏi qua hình dáng của Tạ Tiểu Ngọc như thế nào, Nghiêm Dặc nói: “Người con gái có dáng vóc xinh đẹp nhất thì chính là cô ấy.”
Cậu còn hỏi đẹp bao nhiêu, Nghiêm Dặc nói: “Nếu cậu nhìn thấy cũng sẽ không hỏi qua vấn đề ngu xuẩn này đâu.”
Vừa rồi chỉ trong một giây cậu đã nhận ra Tạ Tiểu Ngọc trong những người ở đoàn tàu kia, cũng biết người con gái này cũng chính là người mà Nghiêm Dặc bảo cậu ra đón.
Quá đẹp, đẹp đến nỗi cậu còn cho rằng sau này không thể gặp người nào đẹp như Tạ Tiểu Ngọc nữa.
“Người nào bị bắt đi à?” Hứa Xương hỏi.
“Là người buôn người, anh Dặc vừa lên xe đã cảm giác hai người họ có rất nhiều chỗ không ổn.”
Hứa Xương sợ hết hồn, khó trách người không biết quan tâm người khác như Nghiêm Dặc cũng bắt cậu tới đón, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của người con gái này, đi ra khỏi nhà cô cũng đã rất nguy hiểm rồi nha.