“Tạ Tiểu Ngọc, có phải cô đang có bệnh trong người không, bỏ công sức ra chăm sóc cho ba của Nghiêm Dặc, còn chăm sóc em gái của cậu ta, một nửa số lương thực trong nhà của chúng ta đều là loại tốt, đều được cô đưa cho Nghiêm Dặc. Bây giờ cô còn nói muốn làm em gái của cậu ta, não cô có vấn đề rồi!”
Hiện tại Điền Quế Liên đã trở thành trò cười của cả cái thôn Thanh Sơn này.
Bà ta còn nghĩ muốn theo Tạ Tiểu Ngọc đi Bắc Kinh kết thông gia với gia đình phó sư trưởng, kết quả Tạ Tiểu Ngọc lại nói chỉ muốn làm em gái Nghiêm Dặc.
Hơn nữa, Nghiêm Bình Châu cũng đã bình phản, phục hồi nguyên chức, nói em gái cũng có thể đi Bắc Kinh, nên Tạ Tiểu Ngọc có thể đi cùng bọn họ. Điền Quế Liên còn chưa ngồi lên xe, Tạ Tiểu Ngọc đã kiên quyết không đi, nói rằng phải ở lại thôn Thanh Sơn.
Tạ Tiểu Ngọc đã từ bỏ cơ hội cùng gia đình lên Bắc Kinh hưởng phúc.
Đúng là sao chổi xui xẻo mà!
Điền Quế Liên nói: “Cô đã muốn ở lại thôn Thanh Sơn, thì hãy đi lấy chồng đi, ngày mai chúng ta lên thị trấn, để lấy sự chứng nhận của cơ quan có thẩm quyền đăng kí kết hôn!”
Kết hôn là không thể, Tạ Tiểu Ngọc quay về phòng đếm lại tiền mình có, mười bảy đồng sáu hào và năm cân phiếu lương thực cả nước thông dụng.
Sau đó Tiểu Ngọc đến gặp bí thư chi bộ thôn xin giấy thông hành có đóng dấu chính thức, để tối nay cô sẽ đi.
Bữa cơm tối ấy cô bỏ thêm ít dược liệu vào trong nồi canh, đảm bảo rằng cái nhà keo dán da chó này sẽ ngủ thẳng một giấc đến sáng mai.
Đến nửa đêm cô đứng lên, đến bên Điền Quế Liên ngủ như chết đá đá bà ta mấy cái, cả nhà bọn họ ngủ bất tỉnh nhân sự.
Số tiền ba cô gửi về, thì hơn một nửa đều bị Điền Quế Liên tiêu xài hết, trong chiếc túi vải nhỏ được Điền Quế Liên giấu trong năm ngăn tủ, vẫn còn hơn 400 đồng.
Gia đình bác cả cũng không nuôi nấng gì cô, mà cô sống trong căn phòng gạch xanh của ông nội. Vào lúc ông nội qua đời, cô cũng đã gần mười bảy.
Tạ Tiểu Ngọc cất toàn bộ số tiền vào túi áo bên người, đây là tiền mà ba cô gửi về để nuôi cô, nên cô có lấy đi thì trong lòng cũng sẽ không có chút cảm giác áy náy nào.
Thậm chí ngay cả đèn pin cô cũng không dám dùng, cô lần mò để đi đến nhà bí thư chi bộ thôn Trần, nhà thím Hoài Hoa vẫn đang sáng đèn, Tạ Tiểu Ngọc gõ cửa nhà họ Trần:
“Thím à, cháu muốn nhờ chú Hữu Phúc làm giúp giấy thông hành cho cháu ạ.”
***
Hôm nay là ngày nắng đẹp, toàn bộ mọi người đều đã bắt đầu làm việc, chỉ còn nhà Tạ Đại Sơn và Điền Quế Liên là vẫn còn đang lười biếng ngủ.
Điền Quế Liên mơ thấy Tạ Đại Mỹ kết hôn với con trai của gia đình sư trưởng, lại còn sinh ra một đứa con trai vô cùng béo, thông gia còn tặng cho bốn hợp viện ở Bắc Kinh, cả nhà bà ta đều giàu có, đi ra ngoài đều có xe riêng đặc biệt đưa đón.
Điền Quế Liên nhếch miệng nhe răng cười khanh khách cạc cạc, tổ trưởng đội sản xuất đến thúc giục công việc trong lòng tức giận, có la hét như thế nào cũng đều không tỉnh.
Đội trưởng đội sản xuất tính tình cũng không tốt, dội một chậu nước lạnh Điền Quế Liên liền tỉnh.
"Mấy con heo này, đã mười giờ rồi còn không đi làm việc, trước kia còn có lương trợ cấp của anh cả các người, bây giờ Tiểu Ngọc đi rồi, cho dù nhà các người cuối năm có đói, đội sản xuất cũng không cho các người thêm một đồng lương nào đâu!"
Điền Quế Liên nhờ đội sản xuất biết được, ban đêm ngày hôm qua Tạ Tiểu Ngọc đã đi thị trấn, vội vàng chạy vào phòng phía tây đá một cái Tạ Đại Mỹ liền tỉnh.
"Con chết rồi à, Tạ Tiểu Ngọc ngủ bên cạnh con, cô ta nửa đêm chạy con không biết à?"
Tạ Đại Mỹ kêu lên một giọng đau: “Tối hôm qua súp chắc chắn là có gì đó kỳ lạ, mọi người cũng đều không nghe động tĩnh gì sao?"
Tạ Tiểu Ngọc muốn mua phiếu ngồi xe ăn cơm ở trọ, phải có giấy thông hành, chắc chắn là bí thư chi bộ thôn đã cấp cho cô giấy thông hành, cả nhà bí thư chi bộ sẽ không yên ổn đâu.
Tạ Tiểu Ngọc chắc chắn là đi Bắc Kinh tìm Nghiêm Dặc, nghĩ muốn vứt bỏ bọn họ, nói lầm bầm, khiến cho giống như bọn họ sẽ không mua phiếu xe.
"Mẹ, mẹ cũng đi tìm bí thư chi bộ bộ lấy giấy thông hành, bây giờ chúng ta liền mua vé xe đi Bắc Kinh!"
Điền Quế Liên sắc mặt thay đổi, chạy về phòng nơi năm ngăn tủ bới móc, vẻ mặt như đưa đám nói: "Tạ Tiểu Ngọc này đúng là đồ sao chổi, cô ta đã lấy toàn bộ tiền chạy mất rồi!"
Không có tiền thì có cái rắm mà xin được giấy thông hành, ngay cả vé xe bọn họ cũng mua không nổi, chỉ là nhân phẩm của nhà bọn họ không tốt, không có ai trong thôn muốn cho bà ta vay tiền.
Xe jeep quân dụng của bộ đội phải đi sáu giờ mới có thể đến Bình Thành, chóng mặt say xe kinh khủng, chỉ còn lại hai quả táo gai phủ lớp đường.
Tinh Tinh chỉ một lòng muốn tìm chị Tiểu Ngọc, thật vất vả mới lừa cho đứa trẻ ngủ, Nghiêm Dặc cũng tranh thủ chợp mắt một chút.
Anh lại mơ thấy chuyện khi còn nhỏ, mẹ bị hai thím báo là tiểu thư của nhà tư bản, ba kiên quyết không chịu ly hôn vạch rõ giới hạn với mẹ, nên bị trao quyền cho cấp dưới và bị tống đến thôn Thanh Sơn.
Ngay tại đại hội mẹ đã bị một tảng đá đập vào giữa huyệt Thái Dương, té xuống ngay tại đó và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Vào lúc mẹ chết, Tinh Tinh vừa đầy tháng.
Anh sống ở Bắc Kinh rất cực khổ, sau này gia đình chú Hai nghi ngờ sợ anh trưởng thành sẽ trả thù, nên muốn anh và em gái phải chết, ngay lập tức anh mang theo em gái hai tuổi đến tìm ba.
Tiểu Ngọc ôm Tinh Tinh về nhà, cùng Tinh Tinh ăn ngủ, trong khoảng thời gian bốn năm, Tinh Tinh sớm đã không muốn rời khỏi Tạ Tiểu Ngọc.
Xe quân sự đã tới nhà ga Bình Thành, Nghiêm Dặc cùng với ba mang theo em gái ngồi xe lửa tận hai mươi mấy tiếng mới về tới Bắc Kinh, lại nhận được điện thoại từ thôn Thanh Sơn, nói Tạ Tiểu Ngọc mất tích rồi, có người nhìn thấy cô đến nhà ga An Dương thì bị đám người buôn người bắt cóc.
Anh với ba anh đều lo lắng đến sắp điên rồi, ba anh vô cùng tự trách bản thân, nói tại sao lại không đưa Tiểu Ngọc cùng theo, bệnh đau tim lại phát tác tí nữa vào bệnh viện.
Nghiêm Dặc lạnh cả người, tay chân cũng đều lạnh theo, anh nghe xong cũng bừng tỉnh, vừa hay xe đang dừng ở nhà ga Bình Thành.
Nghiêm Dặc đưa em gái vẫn còn đang ngủ say giao cho ba: “Ba, ba với em về Bắc Kinh trước đi, con phải đến An Dương xem thử.”
***
Tạ Tiểu Ngọc có được giấy thông hành trong thôn cấp cho, Thím Hoài Hoa cảm động nhớ tới ông nội, còn gọi chú Hữu Phúc đưa cô đến bến xe ở thị trấn.
Vào lúc mười giờ sáng, cô đã đến nhà ga An Dương, nó hoàn toàn trái ngược với Bắc Kinh nơi mà Nghiêm Dặc phải trở về.
Cô nhìn thấy thế giới song song, mới biết được ba mẹ cô lần này đã được bình phản, ba mẹ tuy rằng đã mất, nhưng ở Lương Châu lại có hai em trai sinh đôi cùng mẹ khác ba.
Chờ cô đi Lương Châu tìm được em trai sinh đôi, cô trở về Bình Thành để thay thế công việc đã trả lại cho ba mẹ cô, cô và Nghiêm Dặc có thể không gặp lại nhau trong vài năm.
Ở nhà ga có một nam một nữ, đã hơn ba mươi tuổi, ăn mặt rất chỉnh tề, trong giống như công nhân trong thành.
Hai người bọn họ một người trước một người sau chặn Tạ Tiểu ngọc, nói: “Con là con gái chưa chồng, dù không hài lòng việc hôn nhân do gia đình định đặt, cũng không thể cùng nam nhân khác bỏ trốn chứ, mau trở về cùng ba mẹ.”
Xung quanh những hành khách đi ngang qua đều liếc mắt nhìn một cái, ba mẹ diện mạo thì bình thường, sao lại sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như hoa thế.
Thật sự rất đẹp, những người đàn ông chỉ liếc nhìn một cái xương cốt đã rã rời, vừa nhìn thấy là sẽ không an phận.
Bọn họ không ai chõ mõm vào, còn lại đều lắc đầu, cô gái này thật nhẹ dạ, còn cùng nam nhân bỏ trốn, thật đồi bại phong tục
Tròng mắt của Tạ Tiểu Ngọc chuyển động, cô đây là đang đụng tới bọn buôn người sao?
Hai người này rõ ràng là đã luyện tập trước lời thật tốt rồi, chắc chắn xung quanh còn có đồng bọn.
Hai người họ trước tiên giả làm ba mẹ của cô ấy, cố ý rêu rao rằng cô cùng tên đàn ông hoang dâm bỏ trốn, để tạo dư luận, sau đó sẽ trói và bắt cóc cô đúng không?
Cô buộc phải kéo dài thời gian, để những người qua đường giúp cô ngăn chặn hai kẻ buôn người này!
Tạ Tiểu Ngọc lập tức lập kế hoạch, mắt cô đỏ bừng ngay lập tức, lớn tiếng hỏi:
"Có mẹ kế còn có ba dượng, các người muốn bán tôi cho một người đàn ông năm mươi tuổi làm vợ ba, đổi lấy năm trăm đồng để anh tôi cưới vợ, lão đồ tể kia đã đánh chết hai người vợ trước rồi, trong nhà còn có hai người con trai lớn chưa cưới vợ, thật là tạo nghiệt a, cặp vợ chồng lòng dạ độc ác các người, còn loan tin tôi bỏ trốn theo người khác, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ trở về cùng với các người, tôi muốn tìm cảnh sát! Tôi muốn tìm hội phụ nữ!”
Giọng Tạ Tiểu Ngọc thanh thúy trong trẻo, lúc chất vấn bọn họ giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, một số hành khách ban đầu coi thường việc bỏ trốn của cô ấy, bây giờ lại bắt đầu đồng cảm với cô, chỉ trích người đàn ông và phụ nữ trung niên đang phạm tội kia.
Tình thế lật ngược lại có lợi cho Tạ Tiểu Ngọc, cô quay người chạy về phía quảng trường, chỉ cần cô tìm được nhân viên tuần tra ở nhà ga, đưa cho anh ta xem giấy thông hành, cô sẽ không sợ bị kẻ buôn người bắt cóc nữa.
Bọn buôn người rõ ràng cũng đã hoảng rồi, không ngờ cô gái này có thể thuận theo lời của bọn họ mà tiếp tục diễn.
Nếu lần này không thể bắt được cô ta, băng nhóm sẽ bị bại lộ!
Người đàn ông lộ ra vẻ dữ tợn: "Đừng để cô ta chạy mất, mau đuổi theo!"
Một hành khách không nhìn được nữa lên tiếng: "Người làm ba như ông đây là có chuyện gì thế, thế mà lại muốn bán con gái cho một ông già năm mươi tuổi, thật quá đáng.”
Người đàn ông đẩy hành khách đang cản đường: "Liên quan cái rắm gì đến ông, con gái tôi tôi muốn bán cho ai thì bán.”
Quần chúng xung quanh đều lắc đầu.
Ga tàu lại không có bảo vệ tuần tra, người đàn ông trung niên phía sau sắp đuổi kịp rồi, Tạ Tiểu Ngọc không chút do dự chạy về phía phòng soát vé. vừa quay đầu đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Trên người người kia có mùi xà phòng thơm mát, loại mùi hương gội đầu độc đáo này, là do chính tay Tạ Tiểu Ngọc điều chế ra.
Tạ Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là gương mặt anh tuấn nghiêm nghị của Nghiêm Dặc, tóc cô chỉ mới chạm đến cằm anh, phải ngẩng đầu mới có thể cùng anh mặt đối mặt.
Anh có ngũ quan lập thể, mày kiếm mắt sáng, từ trước đến nay, Tạ Tiểu Ngọc vẫn luôn rất thích khuôn mặt này.
Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi: "Anh, sao anh lại đến đây rồi?”
Nghiêm Dặc cắn chặt răng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lạnh lùng, thế mà ở đây thật sự có bọn buôn người.
Lại là bọn buôn người có kế hoạch có tổ chức đàng hoàng, bọn này tổ chức rất tốt ít khi ra tay mà thất bại.
Nghiêm Dặc trong mắt tràn đầy tức giận, anh một tay đẩy Tạ Tiểu Ngọc về phía sau lưng, dùng chân gạt người đàn ông trung niên đang chạy đến văng ra xa bảy tám mét.
Người đàn ông nọ ôm bụng gào thét: "Tên tiểu tử thối này chính là gã gian phu mà con gái tôi muốn bỏ trốn theo nó, ngay cả cậu ta cũng bắt lại hết cho tôi, đưa đến đồn công an, tố cáo tên lưu manh này, bắn chết cậu ta!"
Đợi đến khi bắt được tên đàn ông đó, đánh cho nửa sống nửa chết rồi bán vào mỏ than.
Xung quanh đột nhiên xuất hiện năm sáu người, Nghiêm Dặc quay đầu lại, nói với Tạ Tiểu Ngọc bảo cô chạy tới phòng soát vé: "Đi tìm nhân viên bảo họ gọi cho cảnh sát."
Năng lực đánh đấm của Nghiêm Dặc, trong lòng Tạ Tiểu Ngọc hiểu rõ, có anh ở đây đám buôn người không thể đánh bại anh đuổi theo cô nữa.
Cô liều mạng chạy đến phòng soát vé của ga xe lửa, tìm được một người đi tuần: "Chú cảnh sát, bên ngoài có mấy tên buôn người muốn bắt cóc để bán cháu, anh của cháu sắp bị bọn chúng đánh chết ở bên ngoài kia rồi!"
Trong đồn cảnh sát, viên cảnh sát nhìn người thanh niên gầy gò và đẹp trai đầy hoài nghi, khó có thể tưởng tượng được một mình anh ta đã hạ gục sáu người đàn ông và một người phụ nữ như thế nào.
Tích chữ như vàng, đặc biệt rất ít nói.
Ngược lại cô em gái của anh ta, vừa xinh đẹp miệng lại ngọt ngào: "Anh trai em đập đá ở mỏ mấy năm rồi, khỏe lắm, hôm nay may mắn gặp được anh trai cháu lợi hại như vậy, nếu không gặp cô gái khác sẽ gặp xui xẻo rồi, chú cảnh sát các chú nhất định không được buông tha cho bọn buôn người này!"
Tên cầm đầu trung niên đang thẩm vấn bên cạnh bị cú đá của Nghiêm Dặc làm gãy xương chân, mồ hôi nhễ nhại vì đau: “Nó đánh gãy hết tay chân của anh em tôi, tôi muốn kiện nó tội gây trọng thương người!”
Cảnh sát tức giận chửi: “Đám tội phạm dơ bẩn các người bắt cóc phụ nữ lẫn trẻ em, đánh chết cũng là đáng đời!”
Nhưng mà tên tiểu tử này ra tay cũng rất nhẫn tâm, đến cả người phụ nữ trong đám tội phạm, cũng bị anh làm cho trật khớp hàm, i i a a mãi không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Tên gì nhà ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, lấy giấy tờ ra đây đăng kí nhanh lên.”
Tạ Tiểu Ngọc bận rộn lấy ra giấy thông hành và giấy tờ chứng minh: “Chú cảnh sát ơi anh cháu là người câm điếc, hơn nữa lúc nhỏ phát sốt, nên đầu óc không được tốt lắm, giấy tờ của anh ấy cũng làm mất rồi, lấy của cháu đi ạ.”
Nghiêm Dặc liếc xéo Tạ Tiểu Ngọc, ngay cả trong thành phố, anh cũng chưa từng thấy cô gái da trắng nõn nà xinh đẹp như Tiểu Ngọc, cô là cô gái xinh đẹp nhất thôn Thanh Sơn, mỗi lần nhìn thấy anh, đều bỏ vào túi một món đồ ăn mà anh chưa từng nghĩ đến.
Cho đến hôm qua, cô nói muốn làm em gái anh, ngón tay thon dài không nhịn được nắm lại nhẫn nhịn.