Đây chính là cô vợ nhỏ tương lai của Nghiêm Dặc, Hứa Xương không chậm trễ: “Tiểu Ngọc, bây giờ đi tới nơi em trai cô luôn sao?”
“Ừm, đi ngay bây giờ, nhanh chóng đón tụi nhỏ”
Lương Châu nhiều bão cát, vừa ra khỏi nhà ga, Tạ Tiểu Ngọc đã bị gió mạnh thổi cát bay đến đầy miệng.
Hứa Xương nhìn hai má trắng nõn của Tạ Tiểu Ngọc bị bão cát thổi đỏ, xót xa nói: "Quên không mang khăn trùm đầu và khẩu trang cho cô rồi."
Anh ta đã ở Lương Châu nhiều năm, da dày thịt béo, cũng không có người yêu, nên không nghĩ đến những chuyện này.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tôi có mang."
Cô lấy từ trong túi xách ra một cái khẩu trang, rồi lấy một cái khăn trùm lên đầu che mũi và miệng mình, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm quen với khí hậu nơi này.
Hứa Xương đã mượn một chiếc máy cày từ nông trường, anh ta dìu cô vào trong thùng xe: "Tôi nghe anh Dặc nói, từ lúc tám tuổi cô đã không đi xa nhà, không ngờ vẫn còn biết là đến Lương Chân phải mang theo khẩu trang và khăn trùm đầu à?"
Tạ Tiểu Ngọc cười ngọt ngào: "Anh Dặc nói bão cát ở Lương Châu rất lớn, nên ở nhà ga đã mua cho tôi."
"Anh Dặc thật tinh tế."
Hứa Xương lái máy cày chở Tạ Tiểu Ngọc đến thẳng thôn, nơi hai người em trai sinh đôi của cô ở đó.
Trên đường đi, Hứa Xương đã kể cho Tạ Tiểu Ngọc nghe, ba kế của cô đã mất được nhiều năm, một năm trước mẹ cô đã quay về Bình Thành viết giấy chứng nhận mở nông trường, không ngờ buổi tối trước ngày rời đi đã xảy ra tai nạn xe, vì được cấp cứu trễ mà qua đời, ngay cả một lời trăng trối cũng không kịp để lại.
Em trai song sinh cùng mẹ khác ba của Tạ Tiểu Ngọc đã đi theo và sống với gia đình của bác cả và bác cả gái.
Đôi mắt Tạ Tiểu Ngọc đỏ lên, hóa ra trước khi mẹ cô qua đời đã có dự tính đi tìm cô.
Máy cày đã chạy được hơn một tiếng, lúc này dừng trước cửa sân có lát gạch vuông, trong sân có tiếng đánh mắng trẻ nhỏ.
Tạ Tiểu Ngọc nhảy xuống xe, nhìn thấy cậu bé vừa gầy vừa trắng, những đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng, đang bị một đôi bàn tay to gầy, thô ráp đè lên mặt đá, dùng chày gỗ đánh vào mông của cậu bé.
Hứa Xương tức giận: "Người bị đánh chính là em trai của cô, không biết này là Cá Lớn hay là Cá Nhỏ."
Cặp song sinh trông giống hệt nhau, khiến Hứa Xương không nhận ra được.
"Bốp! Bốp! Bốp!" Mỗi một cái tựa như đang đánh vào trong trái tim của Tạ Tiểu Ngọc.
Sau khi ông nội qua đời, cả nhà keo sán da chó của bác cả lại huênh hoang khoác lác, nhưng cũng không dám động vào Tạ Tiểu Ngọc dù một ngón tay.
Mà em trai của cô, tương lai chính là ông chủ giới kinh doanh, giờ phút này thì đang bị chày gỗ đánh mông!
Cậu bé quay đầu hé miệng, nhanh chóng cắn một cái lên cánh tay của người đang đánh cậu bé.
"Bà là mụ phù thủy già, bà đã đem anh trai của tôi đi đâu rồi?"
Đỗ Nhị Mai đau đớn, vội vung tay muốn đánh nữa: "Cái con quỷ đòi nợ kia, nó khắc chết ba mày, còn khắc chết mẹ mày, không để cho nó đi thì nó sẽ khắc chết cả nhà này."
Tạ Tiểu Ngọc từ trên đống củi đang được chặt rút ra một cây củi to nhất, vội nhào đến nhắm đến phía sau lưng của Đỗ Nhị Mai đang đánh em trai cô mà đánh lên:
"Em trai đừng sợ, chị sẽ giúp em đánh bà phù thủy bắt cóc trẻ con này!"
"Tôi không phải kẻ buôn người, tôi là bác cả gái của nó, còn cái con bé chết tiệt này là ai vậy?"
"Bà nói cái gì? Tôi nghe không hiểu lời của bà nói!"
Tạ Tiểu Ngọc giả vờ không hiểu, tiếp tục đánh tới hơn mười cái mới dừng tay.
…
Bác cả gái của cặp song sinh tên là Đỗ Nhị Mai, trước đó đã giải thích rõ ràng, nhưng vẫn bị Tạ Tiểu Ngọc đánh cho mặt mũi bầm dập.
Tạ Tiểu Ngọc miễn cưỡng áy náy, nói: "Cháu ở trên xe lửa đã gặp bọn buôn người hai lần, còn tưởng bác là người nhân lúc trong nhà không có người lớn mà lừa gạt đứa nhỏ, nên mới xuống tay hơi nặng, để cháu đưa bác cả gái đi bệnh viện."
Cả người Đỗ Nhị Mai đau muốn chết, bà ta cảm thấy thắt lưng phía sau đã bị con quỷ nhỏ này đánh gãy.
Nhân cơ hội nằm bệnh viện vài ngày, lừa cô lấy một số tiền thuốc men, trong lòng Đỗ Nhị Mai đã tính toán như thế.
"Được được được, cháu mau đưa bác đi đến bệnh viện đi."
Tất nhiên Tạ Tiểu Ngọc không thật sự muốn đưa bà ta đi bệnh viện đâu.
Cô hỏi: "Nhưng cháu có hai người em trai, vậy còn một đứa nữa đâu ạ, chẳng lẽ bác cả gái đã thật sự đem em trai của cháu bán cho bọn buôn người rồi?"
Người bị đánh chính là Cá Nhỏ, cậu bé là một đứa nhỏ lanh trí nhạy bén, trước kia từng nghe mẹ nói, cậu bé cùng anh trai còn có một người chị, có lẽ người trước mắt chính là chị gái xinh đẹp cùng mẹ khác ba của cậu bé.
Mặc kệ là chị gái đến đây có mục đích gì, hiện tại chỉ có chị gái xa lạ này mới có thể mang anh trai của cậu bé trở về.
Cá Nhỏ nói: "Cá Lớn đã bị bác cả mang đi bán rồi!"
Đỗ Nhị Mai tát tới một cái, Cá Nhỏ nhanh nhẹn né tránh, cậu bé cào cấu nắm lấy cát trong tay mạnh mẽ ném lên mặt của Đỗ Nhị Mai.
Miệng Đỗ Nhị Mai đầy cát, bà ta phun phun vài cái, sợ Tạ Tiểu Ngọc không tha cho mình, liền bày tỏ nói:
"Không phải là bán, bác cả chỉ tìm một gia đình tốt để nhận nuôi anh trai của cháu thôi, cháu quá nghịch ngợm nên người ta mới không muốn cháu, cháu đừng cản trở anh trai mình có cuộc sống tốt!"
"Đó là bọn buôn người, bà chính là người bán trẻ em."
Cá Nhỏ kiên quyết, mấy tháng trước, trong thôn bọn họ còn có trẻ em bị bọn buôn người bắt cóc.
Tạ Tiểu Ngọc lo lắng, em trai lớn chắc chắn đã bị bác trai cả mang đi bán cho tên biến thái thích trẻ em xinh đẹp rồi.
Hiện tại cô không có thời gian cùng Đỗ Nhị Mai tranh cãi, cô cần phải cứu em trai lớn trước khi em ấy bị làm hại.
Cô lập tức trách mắng Đỗ Nhị Mai: "Ở nhà ga Lương Châu đã bắt được một cặp buôn người, bọn họ đã nói rằng, ở nông trường đã nhìn hợp ý một đôi song sinh rất xinh đẹp, đứa nhỏ thì trông rất hung dữ không uy hiếp được, còn đứa lớn thì điềm đạm ít nói rất hợp để lừa gạt đem đi bán, cả nhà bác cả chắc chắn là bị bọn buôn người giả dạng lừa gạt nếu không làm sao tin tức có thể trùng khớp đến vậy được."
"Anh Hứa Xương, hiện tại anh nên đi báo cảnh sát, bắt bác cả và bác cả gái lại, tố cáo bọn họ thông đồng với bọn buôn người bán em trai của tôi."
Đỗ Nhị Mai hoảng sợ, người đàn ông mà bà ta tìm có lẽ không phải là do đám buôn người giả trang thành đâu, đúng không?
Nhận nuôi và bị lừa bán, về tính chất là hoàn toàn không giống nhau, và phải ngồi tù đó!
Mấy tháng trước Lương Châu đã bắt được nhóm buôn người, bọn họ giả vờ nhận nuôi những đứa nhỏ, một gia đình ở trong thôn đã bán đứa nhỏ cho đám người kia, cũng đã kết án vài năm.
Đỗ Nhị Mai thoáng chốc đã khụy chân quỳ rạp xuống đất, suýt chút nữa đã kéo quần của Hứa Xương xuống theo: "Chúng tôi cũng chỉ bị lừa thôi, tôi biết bọn họ mua bán ở đâu, bây giờ sẽ dẫn các người đi."
Tạ Tiểu Ngọc ở nhà hàng Quốc Doanh đã chạm mặt và chặn đầu đám người muốn mang Cá Lớn đi.
Dáng dấp của Cá Lớn và Cá Bé rất giống nhau, nhưng cậu ấy gầy hơn và trầm tính hơn, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, càng tăng thêm tính khí nho nhã của cậu ấy một chút.
Cá Lớn đang khóc không chịu đi cùng người đàn ông xa lạ kia, đôi mắt của người đàn ông chứa đầy sự ghê tởm đầy và hèn hạ, và ông ta chuẩn bị bế Cá Lớn đi.
Trong tay Tạ Tiểu Ngọc còn mang theo cái chày gỗ của Đỗ Nhị Mai, cô vội đi lên đập vào đầu ông ta: "Bọn buôn người cướp em của tôi, mọi người giúp tôi bắt bọn buôn người với!"
Hai mươi phút sau, nhóm người đã bị đưa đến cục cảnh sát Lương Châu.
Người đàn ông muốn nhận nuôi Cá Lớn có chức vụ ở thành phố bên cạnh, bởi vì vợ của ông ta không thể sinh, nên trước đó đã từng nhận nuôi một bé trai nhỏ, nhưng sau đó đứa nhỏ đã bệnh mà chết, vợ cũng ly hôn với ông ta.
Ông ta đưa ra văn kiện bên trên đều có con dấu xác thực chức vụ của ông ta, sau khi xác minh thì không có vấn đề gì.
Đỗ Nhị Mai vốn nghĩ muốn để Cá Lớn cùng Cá Bé cho ông ta nhận làm con nuôi, nhưng người này dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình nói muốn nhận Cá Lớn.
Nhận nuôi Cá Lớn, ông ta cũng đã trả lại cho nhà bà ta hai trăm đồng.
Đỗ Nhị Mai tự hào đắc ý: "Bác đã nói người ta nhận nuôi chính là nhận nuôi, nhưng cháu lại nhất định nói là bọn buôn người, mà người ta còn chức vụ được xác thực."
Tạ Tiểu Ngọc đã nhìn thấy hành vi của tên cầm thú này ở thế giới song song, lần này Cá Lớn được cứu ngay lập tức, nhưng cũng không thể để cho ông ta tiếp tục đi hại những đứa nhỏ khác.
Cô lấy ra tờ giấy có dãy số mà Nghiêm Dặc đã viết cho cô, tờ cuối cùng chính là số điện thoại của cục trưởng cục công an Bình Thành, Tống Liêm.
Nghiêm Dặc nói, nếu tình huống vô cùng khẩn cấp, cô có thể gọi điện thoại cho bác trai Tống Liêm, ông ấy là người của hệ thống an ninh, nếu có việc gấp cứ nhanh chóng tìm ông ấy.
Tạ Tiểu Ngọc nói với đại đội trưởng cục công an của Lương Châu, nói: "Chú cảnh sát ơi, cháu có manh mối quan trọng cần cung cấp, làm phiền chú có thể gọi đến cho cục công an ở Bình Thành ạ."
…..
Công an cục Bình Thành, Tống Liêm đang bắt đầu lật xem tài liệu bên trong.
Kiểm tra lần này của Nghiêm Dặc ở các môn đều đứng nhất, ông ấy bỏ tài liệu xuống, cười như không cười, hỏi: "Cháu thật sự muốn bỏ công việc tốt ở thành phố mà gia đình đã sắp xếp cho cháu sao?"
"Uống trà xem báo là công việc tốt sao ạ?"
Nghiêm Dặc nói chuyện thận trọng: "Ngài cũng đã làm đến cục trưởng rồi, vẫn đang là cảnh sát ở tiền tuyến, ngài có ý đồ gì?"
Tống Liêm cười nói: "Nhưng ba của cháu đã nói, cháu vì người yêu nên mới ở lại Bình Thành."
Nét mặt Nghiêm Dặc hiếm khi có biểu cảm: "Cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ là em gái."
"Được, không nói đến em gái của cháu, vậy vào hệ hống cảnh sát, là vẫn muốn bắt tên khốn đã giết chết mẹ mình sao?"
Nghiêm Dặc lấy ra một viên đá rất khác biệt có mấy góc cạnh sắc bén, mặt trên còn có màu đỏ sậm là vết máu đã đông lại từ nhiều năm.
Viên đá này, chính là viên đá đã đập chết mẹ của anh, được Nghiêm Dặc nhặt được ở hiện trường và giữ lại cho đến bây giờ.
"Cháu sẽ không quên được dáng vẻ của người đàn ông đã dùng tảng đá này đập chết mẹ cháu, phương pháp của hắn rất chính xác, thật sự là có ý định giết chết mẹ cháu, chỉ cần hắn lại xuất hiện cháu sẽ dùng thân phận được pháp luật cho phép của mình, đưa hung thủ ra công lý thay cho mẹ."
Tống Liêm thở dài, lúc này điện thoại văn phòng vang lên.
Ông ấy vừa mới nghe xong vài câu, nét mặt đã kỳ lạ, bên kia là cô gái nhỏ có tên là Tạ Tiểu Ngọc nói là người yêu của Nghiêm Dặc.