"Tiểu Ngọc, cô còn chần chừ cái gì chứ, xe Jeep của bộ đội đã đến cửa thôn."

Tạ Tiểu Ngọc mới vừa trở về từ trạm y tế thị trấn, phải đi tắt qua một đoạn sườn núi để đến làng, bỏ lỡ xe Jeep của bộ đội đang chờ ở đầu thôn.

Thím Hoài Hoa còn gấp vội vàng hơn cả Tạ Tiểu Ngọc, thúc giục cô nhanh một chút: “Nhanh lên nếu đoàn xe đi, con sẽ không còn cơ hội rời khỏi thôn Thanh Sơn."

Tạ Tiểu Ngọc là cháu gái nhỏ của trưởng thôn, trưởng thôn trước khi chết để cho chồng của thím Hoài Hoa làm chi thư thôn, để cho hai người chăm sóc Tạ Tiểu Ngọc, để cô không bị lòng dạ đen tối của bác trai bác gái làm hại.

Cô gái nhỏ ngọt ngào cười một tiếng, giọng nói giống như chuông bạc, ngọt ngào giòn tan: “Cảm ơn thím, con biết rồi."

Nụ cười này của Tạ Tiểu Ngọc, giống như hoa mùa xuân nở rộ, cô gái này cũng quá xinh đẹp, da trắng, đôi mắt như tranh vẽ, thím Hoài Hoa cũng nhìn đến đôi mắt long lanh, càng không nói người con trai bên cạnh bà.

Thím Hoài Hoa nhìn qua người con trai đang ngây người bên cạnh: “Cả thôn đều biết Tiểu Ngọc thích Nghiêm Dặc, bây giờ gia đình Nghiêm Dặc kháng cáo, thôn Thanh Sơn cũng không thể giữ lại được Tạ Tiểu Ngọc."

Trần Khánh Phong ngại ngùng đến đỏ mặt, anh âm thầm thích Tạ Tiểu Ngọc, bị mẹ nhìn ra.

Trong thôn, những người thanh niên chưa lập gia đình, cũng đều âm thầm thích Tạ Tiểu Ngọc xinh đẹp, anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc chỉ thích Nghiêm Dặc.

....

Nghiêm Dặc so với những người thanh niên khác trong thôn đều tuấn tú, ưu tú hơn, nghe nói trước khi xuống thôn quê thì chính là học sinh cấp ba, sức lực cũng rất lớn, trong mỏ đá, không có ai kiếm được công phân nhiều như anh.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ tặng cho Nghiêm Dặc một cái bánh xếp hành lá thơm phức, cùng với trứng gà luộc.

Coi như vậy, Trần Khánh Phong lại lo lắng thay cho Tạ Tiểu Ngọc: "Bác của cậu ấy vui vẻ thu dọn đồ đạc, có phải cũng muốn đến Bắc Kinh?"

Thím Hoài Hoa dè bĩu: "Gia đình dán da chó, ỷ là có danh nghĩa cha mẹ nuôi của Tạ Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc làm vợ của Nghiêm Dặc, bọn họ cũng sẽ không vào được quân đội."

Trên đời cũng có loại mặt dày như thế, giống như keo dán, dính vào muốn gỡ cũng gỡ không hết.

Tạ Tiểu Ngọc nếu là đi cùng Nghiêm Dặc, gia đình thuốc dán da chó này dán lên, cuộc sống của Tiểu Ngọc ở nhà chồng cũng không tốt được.

Nếu cô không đi, đứa con trai như hổ lang của chủ nhiệm hội ủy kia, ý định đối với Tạ Tiểu Ngọc chắc chắn chưa từ bỏ.

Thím Hoài Hoa cũng thay Tạ Tiểu Ngọc thấy tình thế khó xử, nha đầu đó phải làm sao.

Nhưng keo dán da chó không bỏ được, Tạ Tiểu Ngọc cũng rời đi cùng với Nghiêm Dặc, ở lại thôn Thanh sơn, cô chính là một miếng thịt heo dính thạch anh nằm trên thớt, không biết sẽ bị nhà nào gieo họa.

Gia đình keo dán chó đó, liền đưa bọn họ tới Bắc Kinh cũng được.

Thím Hoài Hoa nói: "Tiểu Ngọc, nếu Nghiêm phó sư đoàn hỏi con muốn cái gì, con nhất định phải nói, làm vợ của Nghiêm Dặc!"

...

Tạ gia hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày tết, trong sân đặt bảy tám bọc quần áo lớn, Tạ Đại Sơn và Điền Quế Liên, đây là chuẩn bị có ý định ỷ lại Tạ Tiểu Ngọc.

Chị họ của cô Tạ Đại Mỹ nói: "Mẹ, trong đại viện quân đội cái gì cũng được phát, mấy thứ ca lọ, tách trà, bàn chải đánh răng kia không cần."

Bác lớn Tạ Đại Sơn nói: "Tiểu Ngọc sao còn chưa quay về, ai đi tìm thử đi, tôi đi đến cửa thôn xem sao chứ sợ xe Jeep của bộ đội rời đi."

Bác dâu Điền Quế Liên liền kêu con gái đi: "Tôi nhìn thấy có một cảnh vệ dáng dấp rất tốt, kêu Đại Mỹ đi đi, nói không chừng nhìn thấy liền vừa ý đâu."

Tạ Đại Mỹ một chút cũng không xấu hổ: "Cũng đến đại viện bộ đội, nhất định phải tìm một người cấp sĩ quan trở lên, trong nhà cũng phải có cấp bậc sư trưởng, con không muốn thấp hơn Tạ Tiểu Ngọc."

Tạ Tiểu Ngọc hận không thể thoát được khỏi gia đình giống như keo chó này.

Hôm nay đến trạm y tế chăm sóc mấy người bị thương, sau khi cấp cứu xong, Tạ Tiểu Ngọc mệt mỏi chợp mắt một chút.

Ở trong giấc mơ, cô liền nhìn thấy bản thân mình ở một thế giới song song khác, vào ngày Nghiêm gia được bình phản, Nghiêm gia đã hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn gì cũng được.

Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới song song nói, muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, gia đình keo chó dính sống chết không thả, muốn đi theo đến Bắc Kinh.

Tạ Tiểu Ngọc không tin, ở một thế giới song song, mình cũng không thể thoát khỏi gia đình này, cô thật sự không bỏ được loại keo chó này sao?

...

Người trong thôn đều biết, Tạ Tiểu Ngọc là muốn làm vợ của Nghiêm Dặc.

Hai năm trước, mười dặm tám hương đến nhà Tạ gia cầu hôn, khi đó ông nội Tạ Tiểu Ngọc còn chưa mất, nhưng ai cầu hôn cũng đều không đồng ý, bởi vì, Tạ Tiểu Ngọc nói sau này sẽ trở thành con dâu của Nghiêm Dặc.

Tạ Tiểu Ngọc chăm sóc người cha bị bệnh sắp chết của Nghiêm Dặc trong chuồng trâu, nuôi em gái của anh từ hai tuổi lên sáu tuổi, lương thực ở nhà, một nửa cũng vào ba miệng nhà Nghiêm gia.

Bây giờ Nghiêm gia bình phản, dám không đưa Tạ Tiểu Ngọc đi, xương sống cũng để cho anh ta đâm nát!

Điền Quế Liên thấy cô quay lại, vội vàng nói cô đi dọn đồ: “Quân binh không đợi người, cháu nhanh một chút."

Tạ Tiểu Ngọc đứng không nhúc nhích: “Bác gái, nếu cháu không để mọi người đi theo?"

Điền Quế Liên căn bản không suy nghĩ đến chuyện này sẽ tồn tại.

"Vậy tôi sẽ nằm trên xe của quân đội không xuống, có bản lĩnh thì cô cho người đánh chết tôi đi, chỉ cần cô đi, chính là phải mang cả nhà chúng tôi đi!"

Người bác cả mặt dày vô sỉ toàn thôn này đều biết.

Khi ba của Tạ Tiểu Ngọc còn đang là sinh viên, bác cả nói là nuôi em trai đi học, lấy chăn nệm ngủ ở trước cửa Tạ gia, muốn ba của Tạ Tiểu Ngọc cảm ơn, ba của Tạ Tiểu Ngọc lấy tiền trợ cấp cho gia đình ông ta.

Tạ Chí Quốc lúc đó không có cách, mỗi tháng lấy ra một phần ba tiền lương gửi về nhà cho anh.

Sáu năm sau, gia đình của mẹ Tạ Tiểu Ngọc bị tra ra thành phần gia đình không tốt, mẹ và ba cô ly hôn, Tạ Tiểu Ngọc ở với ba.

Lúc ba cô đi bước nữa, lại đưa Tạ Tiểu Ngọc về nơi thôn quê này, giao cho anh cả chị dâu nuôi dưỡng.

Mặc dù không có làm thủ tục, nhưng có hứa miệng, mỗi tháng ba cô đều gửi về một nửa tiền lương, để cho anh cả chị dâu nuôi Tạ Tiểu Ngọc.

May không có làm thủ tục, cho nên hộ khẩu của Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn ở trong thành.

...

Như một nhà dính như keo chó như thế, Tạ Chí Quốc thân là em trai, mấy thập niên đều không bỏ rơi, bây giờ thấy Tạ Tiểu Ngọc sắp được vào đại viện quân khu, làm con dâu sư đoàn phó, lập tức dính vào Tạ Tiểu Ngọc.

Coi như hôm nay cưỡng ép không để bọn họ lên xe, chính bọn họ cũng sẽ đến Bắc Kinh, sau đó ngủ trước cửa đại viện quân khu.

Gia đình bác cả ở thế giới song song, chính là làm như vậy.

Tạ Tiểu Ngọc nhận rõ tình huống trước mắt, dù là không lấy Nghiêm Dặc làm chồng, cũng không thể cứ dây dưa với nhà bác cả như thế.

Cô xoay người đi về phía đầu thôn.

Điền Quế Liên cùng chồng và con gái mang theo bọc lớn bọc nhỏ, rất sợ Tạ Tiểu Ngọc sẽ bỏ rơi bọn họ.

"Cô không đi dọn đồ đạc sao?"

Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng: “Bác gái không phải đã nói rồi sao, đại viện quân khu cái gì cũng có, nên cháu cũng không cần mang."

...

Nghiêm Tinh hai tuổi đã tới thôn Thanh Sơn, bốn năm qua cũng đi theo Tạ Tiểu Ngọc, Tạ Tiểu Ngọc không lên xe, Tinh Tinh cũng sống chết không chịu đi.

"Chị Tiểu Ngọc, chị không đi Tinh Tinh cũng không đi."

Tạ Tiểu Ngọc ngồi chồm hổm xuống, xoa đầu Tinh Tinh, đứa trẻ này mới tới thôn Thanh Sơn, trên người còn lưu lại dấu vết của độc dược mãn tính, chăm sóc mấy năm mới có thể bình phục.

Nghiêm Tinh lúc vừa mới tới còn không biết nói chuyện và đi lại, bây giờ đã trở thành một Tiểu tinh Tinh hoạt bát đáng yêu, chỉ là có chút cố chấp, tự do, phóng khoáng.

Tạ Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói vào tai Tinh Tinh: “Tinh Tinh cùng anh em đi về trước, ở trong thôn chị có chuyện làm chưa xong, chờ chị làm xong sẽ đến tìm em."

"Không thể nói ba và anh giúp chị làm xong chuyện, sau đó chúng ta cùng đi sao?"

Tạ Tiểu Ngọc cùng Tinh Tinh nghéo tay, nhỏ giọng nói với cô, cô không muốn để cho nhà bác cả đáng ghét, dơ bẩn được ở trong đại viện quân khu.

"Tinh Tinh ngoan, mọi người đi trước, chị làm xong chuyện nhất định nhanh chóng tới tìm em."

Tinh Tinh cũng rất ghét gia đình bác cả kia, Điền Quế Liên lúc không có chị, cũng đã từng đánh cô bé.

Bốn năm cô bé bên cạnh Tạ Tiểu Ngọc, đã xem Tạ Tiểu Ngọc là chị ruột.

Hôm nay ba mới nói với cô, Tiểu Ngọc không phải chị ruột, mà là "vợ" anh giận.

Lại phải chia sẻ chị với anh, cô bé tức giận! Tức giận! Rất tức giận!

Tạ Tiểu Ngọc ôm Tinh Tinh lên xe Jeep, lấy ra một túi nhỏ táo gai tự làm, hạt đã được lấy ra, phía trên còn được phủ một lớp đường: “Nếu say xe, Tinh Tinh lấy ra một quả ăn."

Nghiêm Tinh nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống: “Chị Tiểu Ngọc, Tinh Tinh không có chị sẽ chết mất."

"Đứa nhỏ ngốc." Một cô bé đáng yêu như vậy, nói không có cô sẽ chết, cũng làm Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy ấm áp.

...

Điền Quế Liên sớm đã không kịp đợi: “Chúng ta lên xe rồi nói, mà Nghiêm Dặc đâu, chờ cậu ta."

"Vẫn còn ở trong mỏ đá, Đại đội trưởng đã đi gọi."

Ba Nghiêm Dặc trước ở bộ đội là một phó sư đoàn, sau khi bình phản, phục hồi nguyên chức, bộ đội còn cho xe đến đón bọn họ.

Điền Quế Liên sợ một mình gia đình bọn họ bị bỏ lại, vội vàng chen vào trong xe, đến chỗ cửa xe Jeep, thì chen lên ngồi bên cạnh chỗ Tinh Tinh.

"Đứa bé, nhanh lên nhường cho bác một chỗ."

Một thím bên cạnh cũng nhìn không nổi: “Người ta nói chỉ đưa Tiểu Ngọc đi, không đưa gia đình các người đi, chính là cha mẹ ruột cũng không tiện đưa đi."

"Gia đình Điền Quế Liên không biết liêm sỉ không phải ngày thứ nhất, khi trưởng thôn còn sống có thể quản thì quản, trưởng thôn vừa mất, thì chính là một keo chó dính, bây giờ dính lấy Tiểu Ngọc."

"Ai, Tiểu Ngọc có thể làm thế nào chứ, trừ phi con bé cũng không đi."

Tạ Tiểu Ngọc kéo cổ áo Điền Quế Liên, kéo bà ta xuống xe Jeep: “Xe này bác có thể lên sao, xuống cho tôi!"

Điền Quế Liên bị kéo áo đến đau họng, phô bày sự không biết xấu hổ của bà ta: “Hôm nay không đưa theo gia đình chúng tôi đi, ai cũng đừng hòng đi."

Bà không sợ, bộ đội nào có thể động đến người dân chứ, kêu những cảnh vệ này mở to mắt ra nhìn, thấy được con người bần tiện đến mức giống như một keo chó dính.

Điền Quế Liên ha ha cười nhạt: “Tạ Tiểu Ngọc cô không phải là muốn đi một mình sao, thử xem, ngày mai tôi sẽ mang chăn đệm, ngủ trước cửa đại viện, để tôi xem cô có mặt ra ngoài không."

Ban đầu, bà và Tạ Đại Sơn chính là đến ngủ trước cửa nhà ba mẹ Tạ Tiểu Ngọc như vậy, mỗi tháng liền được chuyển hai mươi đồng tiền.

Tạ Tiểu Ngọc cười khẽ: “Bác gái đừng có gấp, tôi có lời muốn nói với chú Nghiêm."

"Còn gì để nói, trừ phi không làm vợ của Nghiêm Dặc, không đến đại viện bộ đội làm con dâu nhà Phó sư đoàn!"

Tạ Tiểu Ngọc lười để ý đến loại người này, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe sau, chạy đến bên cạnh ba Nghiêm Dặc hỏi: "Chú Nghiêm, có phải chú nói con muốn cái gì, chú cũng đồng ý?"

...

Vợ của Nghiêm Bình Châu có quan hệ ngoài nước, bởi vì không chịu cùng vợ vạch rõ giới hạn, bị đẩy đến thôn Thanh Sơn, lúc tới là một thân bệnh tật, là Tạ Tiểu Ngọc hết lòng chăm sóc, ông mới có ngày hôm nay.

Hai năm sau, con trai đưa con gái mới hai tuổi đến thôn Thanh Sơn, hai cha con ở đây là ở chuồng trâu, thiếu chút nữa làm cho Tinh Tinh chết đói, chính là Tạ Tiểu Ngọc đưa Tinh Tinh về chăm sóc.

Có thể nói, nếu không có cô gái nhỏ Tạ Tiểu Ngọc này, ba cha con bọn họ, ít nhất là con gái nhỏ cũng không thể sống tới ngày được bình phản.

Tạ Tiểu Ngọc năm nay mười tám tuổi, đã đến tuổi được kết hôn theo phá luật, để một người như cô ở lại thôn Thanh Sơn, sợ gia đình vô sỉ kia sẽ lập tức tìm cho Tạ Tiểu Ngọc một nhà chồng.

Nghiêm Bình Châu đã chuẩn bị tâm tư Tạ Tiểu Ngọc sẽ là con dâu của ông, hôm nay dù có như thế nào, cũng phải đưa Tiểu Ngọc cùng đi.

Nghiêm Bình Châu tuổi gần bốn mươi, nhưng trên người đã có khí chất cùng với sự uy nghiêm của một người quân nhân, ông lấy vinh dự của một người quân nhân, đảm bảo với Tạ Tiểu Ngọc: “Con có yêu cầu gì, cứ nói với chú, chú sẽ đáp ứng cho con."

"Con muốn làm …Nghiêm Dặc..."

Tạ Tiểu Ngọc thiếu chút nữa nói ra, cô muốn làm vợ của Nghiêm Dặc.

Cô ở trong mơ thấy, một phiên bản khác của mình ở thế giới song song, chính vào thời khắc này không kiềm được liền nói ra những lời này.

Sau đó Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc ở thời không đó, sống một đời đầy oán giận.

Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới này, vội vàng dừng lại hai chữ cuối cùng.

Cô thấy Điền Quế Liên đang lăm le, cũng thấy Nghiêm Dặc tuấn tú phía sau.

Đội trưởng đội sản xuất trêu nghẹo Nghiêm Dặc: “Tiểu Ngọc nhất định sẽ nói, muốn làm vợ con."

Nghiêm Dặc bước chân chậm lại, tầm mắt dừng lại trên gò má xinh đẹp của Tạ Tiểu Ngọc, bởi vì gấp gáp, bàn tay bóp chặt, đường cong ở cằm càng lúc càng rõ ràng.

Đội trưởng đội sản xuất vỗ bả vai anh nói: “Đây là cô gái xinh nhất thôn Thanh Sơn chúng ta, sắp làm vợ con, có thích không?"

Nghiêm Dặc lỗ tai sớm đã đỏ ửng, tim đập bịch bịch như đánh trống.

Tạ Tiểu Ngọc thu hồi tầm mắt, cười ngọt  ngào, giọng trong trẻo mọi người đều nghe: "Chú Nghiêm nói như vậy thì con yên tâm, con muốn làm em gái của Nghiêm Dặc!"

Làm em gái Nghiêm Dặc... Em gái... Cô làm em gái!

Nghiêm Dặc bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa cắn nát răng.

Tạ Tiểu Ngọc tâm tình thoải mái, vỗ tay một cái,  nhìn Điền Quế Liền vô sỉ vì thế mà bất ngờ, hoảng sợ, thất vọng té nhào: “Bác dâu, chúng ta đều không đến Bắc Kinh, bác còn không nhanh cút xuống xe?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play