Tác giả: Vu Thập Cửu
Edit Cáo nhỏ
Đã beta
Chờ Phó Sầm lại bưng ly sữa bò nóng vào phòng, nhóc con bên trong đã xử lý sạch bát lớn trước mặt, ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn cậu.
Dù cha dượng độc ác có một ngàn chiêu, thì nhóc cũng có tận một ngàn lẻ một cách để đối phó!
Phó Sầm nhìn bát sứ sạch bong, ngay cả nước dùng cũng không còn sót lại, ngạc nhiên chớp mắt: “Ăn nhanh vậy? Sẽ khó tiêu đấy.”
Nhóc con đắc ý rung đùi, khóe mắt liếc về phía nhà vệ sinh, âm thầm cười nhạo tên cha dượng ngu ngốc này chắc chắn không ngờ được chỗ mà đống thức ăn kia đã biến mất.
Thà chết đói còn hơn ăn cái thứ cám lợn đó!
Nhưng chưa kịp đắc ý được bao lâu, bác sĩ riêng đã đến tận nhà, mang theo trợ lý để kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Thẩm Tư Cố. Họ còn tiêm một mũi vào mông nhóc, khiến nhóc con lập tức ngã lăn ra giường, bất động như một con nai bị hạ gục.
Cha dượng độc ác đúng là chẳng có tí đạo đức võ sĩ nào!
Sau khi bác sĩ đưa thuốc và dặn dò người hầu cho thiếu gia uống đúng giờ đúng liều, Phó Sầm quay lại phòng, thấy Thẩm Tư Cố đang nằm trên giường, giận dỗi giả vờ ngủ.
Mép trường hơi lún xuống, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào trán nhóc con. Hàng mi nhỏ khẽ rung động, nhưng cậu nhóc vẫn không mở mắt.
Nhóc sợ rằng cha dượng sẽ lập tức xách nhóc dậy, không cho ngủ nữa. Dù sao hôm nay nhóc vừa bị phạt đứng, vừa chơi cả ngày, việc vẫn chưa làm xong.
Nhưng bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng dời lên đỉnh đầu, dịu dàng xoa xoa.
Trong chăn, cả người nhóc con lập tức cứng đờ.
Cha ruột chưa bao giờ xoa đầu cậu nhóc , đám người hầu cũng không dám tùy tiện chạm vào. Trước đây, mỗi lần thấy bạn nhỏ khác trong nhà trẻ được người lớn xoa đầu, Thẩm Tư Cố đều rất hâm mộ. Nhưng nhóc là một nhóc con lạc quan, dù có hâm mộ cũng chưa từng thể hiện ra ngoài.
Sự dịu dàng đột ngột của cha dượng khiến cậu nhóc bối rối, nhưng cơ thể nhỏ bé lại vô thức thả lỏng theo từng cái vuốt ve.
Đợi đến khi đèn trong phòng tắt, tiếng cửa khẽ đóng lại, Thẩm Tư Cố bỗng nhiên ngồi bật dậy, đôi mày nhỏ cau chặt lại.
Cùng lúc đó, người hầu trực đêm nhận được cuộc gọi từ thư ký, thông báo rằng tổng tài sẽ về nghỉ ngơi đêm nay.
Đây là lần đầu tiên Thẩm tổng về qua đêm kể từ khi đưa vị phu nhân kia về nhà. Dì Vương ngoài miệng đáp lời, trong lòng nghĩ chắc phu nhân sẽ rất vui khi nghe tin này.
Thế nhưng, khi bà vừa định gõ cửa, bên trong phòng chính đã vang lên tiếng thu dọn hành lý gấp gáp. Trước khi bà kịp làm gì, đã nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
Nhanh trí, bà lập tức vươn tay tắt đèn—
Đã ngủ rồi, đừng làm phiền!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Sầm: Người đàng hoàng ai lại làm 007 xã súc chứ.
Một tổng tài nào đó: ?
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ! Hắc hắc hắc, mọi người đến đọc truyện là vui rồi, mang quà làm gì chứ~ (thẹn thùng).
---
Chương 3
◎ Nhận Lãnh Lão Bà
Người hầu thấy phu nhân đã ngủ, đành phải rời đi. Dù sao nếu đánh thức phu nhân, hậu quả chắc chắn sẽ càng đáng sợ hơn.
Sau khi người hầu rời đi, Phó Sầm mới bật lại một chiếc đèn bàn.
Cậu ngồi ngay ngắn trước bàn, lấy ra một tờ giấy cùng một cây bút.
Đơn từ chức…
Bá— Hoa rơi.
Phó Sầm chống cằm trầm tư suốt ba phút, sau đó lại một lần nữa viết xuống—
“Đơn từ chức.”
Ban đầu, cậu còn băn khoăn liệu viết thư từ chức có quá lỗi thời hay không. Dù sao, tổng tài thời nay đều liên lạc trực tiếp qua email. Nhưng khi thấy cánh hoa rơi xuống, Phó Sầm mới sực nhớ mình đâu có địa chỉ email của đối phương.
Thôi, lỗi thời thì lỗi thời vậy.
Dùng nét chữ ngắn gọn, súc tích, cậu viết xong lá đơn từ chức, gấp đôi lại rồi nhét vào khe cửa phòng đối diện. Sau đó, cậu quay về phòng mình, tiếp tục thu dọn hành lý.
Ký ức của cậu có chút hỗn loạn, không nhớ rõ đâu là đồ của nguyên chủ. Hơn nữa, phần lớn quần áo trong tủ đều quá táo bạo quần rách lộ đầu gối, áo khoét eo… Phó Sầm tuyệt đối không dám mặc ra đường. Cuối cùng, cậu chỉ lấy hai bộ quần áo kín đáo nhất, một ít đồ vệ sinh cá nhân, nhưng chiếc vali vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Cậu buồn bực nghĩ hy vọng sau khi mình đi, Thẩm Tư Cố có thể gặp được một người cha dượng tốt hơn.
Sau khi thu dọn xong, Phó Sầm choáng váng nằm xuống giường, dự định sáng mai sẽ rời đi. Nhưng còn chưa nhắm mắt được hai giây, cậu bỗng mở to mắt.
Ngày mai có nhiều người hầu như vậy, nếu cậu đột nhiên rời đi, liệu họ có dò hỏi lý do không? Có ai sẽ nhìn cậu rời đi không? Có thể sẽ có người…
Nghĩ đến đây, sợ xã hội (hội chứng sợ giao tiếp) của Phó Sầm bùng phát, khiến cậu đứng ngồi không yên.
Đêm khuya, đúng 10 giờ.
Một kẻ mắc chứng sợ xã hội lặng lẽ kéo vali, lẻn ra khỏi biệt thự cao cấp, hành động không khác gì một tên trộm. Sau khoảng tám phút, cậu cuối cùng cũng mò đến bức tường bao quanh trang viên.
Cùng lúc đó—
Một nhóc con bụng đói đến mức không ngủ được cũng lén lút mò đến tường rào như một tên trộm thứ hai. Cậu nhóc che lấy cái bụng lép kẹp của mình, vừa âm thầm nguyền rủa cha kế đáng ghét chắc giờ này đang ngủ ngon lành, vừa lần mò tìm chỗ dễ trèo ra ngoài.
Và rồi—
Không kịp đề phòng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bầu không khí lập tức rơi vào im lặng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhóc con mặt dày lên tiếng trước.
"Ba ba cũng định trốn đi sao?" Nhóc con cười như không cười, trong lòng bi thương dâng trào như sóng lớn.
Muốn lẻn ra ngoài ăn no một bữa thôi mà cũng khó thế sao?!
Vừa chạm mặt nhóc con, Phó Sầm lập tức hoảng loạn, không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng đẩy chiếc vali vào một góc bồn hoa. Trong lúc rối bời, cậu vô thức gật đầu đồng ý, rồi cùng nhóc con song song trèo qua tường rào.
Mãi đến khi đã đứng bên ngoài, cậu mới sực tỉnh—
Khoan đã… Giờ sắp 11 giờ đêm rồi?!
Cậu dừng chân, định tìm cách khéo léo khuyên Thẩm Tư Cố về ngủ. Nhưng chưa kịp nói gì, nhóc con đã nhanh tay giơ chiếc đồng hồ trẻ em lên, hớn hở vẫy một chiếc taxi. Cậu nhóc kéo tay Phó Sầm, mặt đầy mong chờ đứng chờ bên đường.
Phó Sầm đành ngậm ngùi nuốt lời định nói vào bụng.
Xe taxi dừng lại, Thẩm Tư Cố rất thành thạo báo tên một khu thương mại sầm uất. Ở Kim Thành nơi được mệnh danh là Bất Dạ Thành trước 3 giờ sáng, các khu thương mại vẫn luôn nhộn nhịp, người đến kẻ đi không ngớt.
Nhóc con làm bộ dáo dác nhìn quanh, nhưng thực chất rất có mục đích kéo Phó Sầm đến trước một nhà hàng kiểu Pháp. Cậu nhóc ghé sát vào tủ kính pha lê, đôi mắt sáng rực trông mong nhìn vào bên trong, rồi quay đầu hỏi:
“Ba ba, bên trong có cơm trắng không…?”
Còn chưa nói dứt câu, Phó Sầm đã nhanh chóng đưa tay bịt miệng nhóc con.
Thẩm Tư Cố: “?”
Không chỉ vì trong túi cậu chẳng còn bao nhiêu tiền, mà quan trọng hơn, theo quan điểm của Phó Sầm nhóc con này vừa mới ăn xong một tô mì lớn, giờ lại ăn thêm món chính nữa chắc chắn sẽ quá no. Vì thế, cậu quyết định nói:
“ cha dẫn con đi ăn cái khác.”
Mười phút sau—
Một đại soái ca cao gầy, khí chất lạnh lùng, ôm theo một nhóc con mềm mại đáng yêu, xuất hiện tại tầng 3 khu phố ẩm thực.
Hàng quán hai bên rực rỡ sắc màu, bày bán vô số món ăn vặt hấp dẫn. Nhóc con nhìn đến không chớp mắt, nước miếng suýt nữa chảy ra lúc nào cũng không hay.
Mãi đến khi Phó Sầm lấy khăn giấy lau khóe miệng cậu nhóc, Thẩm Tư Cố mới bừng tỉnh, lập tức chỉ về một quầy hàng bán gà xiên nhúng, mắt sáng rực:
“Cái đó ăn được không?”