Tác giả: Vu Thập Cửu

Edit : Cáo nhỏ 

đã beta

Vào lúc 6 giờ chiều, mặt trời lặn, ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi lên mái ngói lưu ly của ngôi biệt thự xa hoa, phản chiếu ra một ánh sáng đỏ rực rỡ và lộng lẫy.

Những đài phun nước xoay tròn 360 độ, phun ra những làn mưa bụi nhẹ, tạo nên một cảnh tượng thanh bình, nhưng mọi thứ bị phá vỡ bởi một tiếng kinh hô đột ngột. Tiếng kêu vang vọng qua cửa kính tầng 3, hành lang, và có thể nhìn thấy vài người hầu đang vội vàng chạy đến một chỗ.

Ở cầu thang xoắn, một thiếu niên ăn mặc lộng lẫy, hình dáng giống chữ X, ngã nhào xuống đất. Đầu cậu ta chảy đầy máu, nhìn thật sự rất kinh hoàng.

Mười phút sau, bác sĩ tư nhân cùng trợ lý vội vã đến biệt thự.

Mười phút nữa trôi qua, người hầu cố gắng liên lạc với chủ nhân của biệt thự, nhưng chỉ nhận được câu trả lời từ trợ lý: "Tổng giám đốc đang họp" và sau đó điện thoại bị cắt.

Trên máy điện tâm đồ, một đường thẳng xuất hiện trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó nó lại trở lại bình thường.

Khi đêm đến, mưa phùn bắt đầu rơi, những người hầu đứng bên mép giường, nhỏ tiếng khóc nức nở — vì tương lai bi đát của mình.

Tiếng khóc của họ liên tiếp vang lên, nhưng vì quá chuyên chú vào nỗi buồn, không ai nhận thấy người nằm trên giường đã mở mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà.

Tình huống hiện tại quá kỳ lạ, khiến Phó Sầm không dám lên tiếng.

Nếu làm gián đoạn không khí tang lễ của mọi người, sẽ thật không hay.

Hơn nữa, nếu cậu lên tiếng, tất cả mọi người sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt xấu hổ, Phó Sầm chỉ cần tưởng tượng thôi đã cảm thấy ngón chân mình cuộn lại, không thể thở nổi.

Khi tiếng khóc dần trở nên nhàm chán, mọi người bắt đầu thấp giọng trò chuyện với nhau.

“Vị Phó thiếu gia này mệnh cũng thật không tốt, cha mẹ vừa mới gặp chuyện không may, giờ lại gặp phải tình huống này, Thẩm tổng cũng không chịu quay về xem một chút.”

“Cái đó không phải do hắn tự làm sao? Cưỡng ép phải gả cho Thẩm tổng, còn lôi lên hot search. Nếu như gả vào yên ổn một chút thì cũng tốt, suốt ngày lăn lộn khắp nơi, không ngạc nhiên Thẩm tổng không chịu quay lại.”

Phó Sầm đau đầu muốn nứt ra, tự hỏi: Thẩm tổng là ai?

“Thẩm tổng, chính là Thẩm tổng đó.”

Phó Sầm vô ý nói ra tiếng, rồi nhận thấy mình không nên nói, hai người nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt dồn về phía Phó Sầm.

Phó Sầm: “... Các người , tiếp tục đi.”

Lông mi dài của cậu một lần nữa khép lại.

Nhưng đám người hầu thì lại rất kích động, gọi điện thoại gọi bác sĩ, thay thuốc, chuẩn bị đồ ăn, bên tai Phó Sầm vang lên những tiếng ồn ào không ngừng, khiến đầu cậu như bị búa tạ đập vào, đau đớn.

cậu không hiểu vì sao mình lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, càng làm Phó Sầm lo lắng hơn là, những người xa lạ này lại đang vây quanh cậu , không ngừng xoay quanh.

cậu hơi động đậy ngón tay, ngay lập tức có người đẩy tay cậu trở lại trong chăn, lông mi run lên, ánh đèn trong phòng lập tức mờ đi một chút, cẩn thận đến mức khiến cho Phó Sầm không thể đoán được họ đang theo ai.

Phó Sầm theo phản xạ nằm xuống, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, giống như muốn thoát khỏi nơi này.

Dưới ánh sáng của hàng trăm ngàn chiếc đèn chùm, những tia sáng phản chiếu tạo ra một vẻ đẹp lộng lẫy, giống như những con búp bê BJD mới ra lò.

Mặc dù rất đẹp, nhưng những người hầu vẫn thực hiện công việc của mình, mỗi người đều nhanh chóng làm xong nhiệm vụ của mình rồi rời đi.

Sau nửa giờ, khi xung quanh không còn tiếng động, Phó Sầm mới cẩn thận mở một mắt nhìn xung quanh, xác nhận không ai còn ở đó, rồi lặng lẽ bò xuống giường, mở cửa sổ và xác nhận mình đang ở đâu.

Khi nhìn ra ngoài, cậu kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên.

Cảnh vật trước mắt là một khu vườn kiểu Âu với đài phun nước và đồng cỏ hoa, cả tòa biệt thự cao cấp chiếm diện tích rộng lớn, ánh đèn sáng rực vào ban đêm, không gian tràn ngập mùi tiền tài và sự xa hoa lãng phí.

Gió lạnh thổi qua, cuối cùng khiến ký ức của Phó Sầm được nối lại, cậu cố gắng tiếp nhận tình cảnh hiện tại —— có lẽ cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

Bóng đêm bên ngoài cửa kính tạo ra một hình ảnh mờ ảo của một thiếu niên yếu ớt, ăn mặc trong bộ áo ngủ rộng thùng thình, trán quấn băng vải, vết máu nhạt hiện lên trên đó, kết hợp với gương mặt tái nhợt, như một đóa hoa sen trắng kiều diễm trong thế gian.

Phó Sầm nhìn thấy gương mặt đó và nhận ra nó có chút tương tự với mình, đầu óc cậu choáng váng.

Nếu ký ức trong đầu cậu không sai, cậu có lẽ đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà cô y tá đã giới thiệu cho cậu .

cậu còn nhớ mỗi lần cô y tá giúp cậu kéo căng khớp xương, cô đều cười mà không nói gì. Ban đầu Phó Sầm không hiểu tại sao cô lại như vậy, nhưng cậu không hỏi lại. Cho đến khi một lần cô y tá thấy tâm trạng của cậu không tốt, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cô đã kể cho cậu rằng cậu giống một nhân vật trong tiểu thuyết mà cô đã đọc.

Cô y tá còn đưa cuốn sách cho cậu và nói: “Khuyên cậu nên đọc kỹ và cảm nhận từng câu chữ.”

Lúc đó, Phó Sầm bị viêm gân khá nghiêm trọng, không thể vẽ tranh như trước, nên mỗi ngày có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Vì thế, cậu đã mở cuốn sách và đọc.

Tiểu thuyết chia thành hai phần, phần đầu kể về một thế hệ yêu hận tình thù, phần thứ hai là câu chuyện về thế hệ tiếp theo với những đối đầu gay gắt.

Nhân vật chính trong phần đầu là Thẩm Ngô Phong, một bá tổng sở hữu vẻ ngoài lạnh lùng, giàu có, đẹp trai, và đầy quyền lực. Anh ta điều hành công ty tài chính, nổi tiếng trên các tạp chí, có thể làm kinh tế chao đảo chỉ bằng một câu nói. Thẩm Ngô Phong là kiểu người mà trong xã hội hiện đại được coi như vua chúa.

Thẩm Ngô Phong cũng là nhân vật phản diện trong câu chuyện, người cha lạnh lùng và tàn nhẫn.

Câu chuyện chủ yếu xoay quanh mối quan hệ tình cảm của bá tổng, từ việc kiểm soát cấp dưới đến những mối quan hệ phức tạp với bạn bè, người yêu và cả những người trong gia đình. Tất cả nhân vật đều có ngoại hình đẹp và tài năng vượt trội, khiến người đọc mê mẩn. Tuy nhiên, dù vậy, bá tổng vẫn không động lòng với ai.

Dần dần, độc giả bắt đầu hoài nghi về sự lạnh lùng của bá tổng và tự hỏi liệu anh có thiếu sót gì về mặt tình cảm.

Phó Sầm xuyên vào vai một nhân vật phản diện trong câu chuyện này, là một người con riêng của Thẩm Ngô Phong. hắn là một nhân vật độc ác trong câu chuyện, được mô tả là "mang theo hoa hồng dại". Phó Sầm trong vai trò của mình là một kẻ chiếm đoạt, mang trong mình sự tàn nhẫn, được tác giả định hình là người "mang theo hoa hồng dại".

Nhân vật nguyên thủy trong tiểu thuyết rất ít được miêu tả, chỉ là một công cụ trong câu chuyện. Hắn là một vợ của bá tổng, đã bước vào giới giải trí mà không màng đến sự phản đối của cha mẹ. Hắn hành động tự cao tự đại và đã đắc tội với nhiều người trong giới.

Như một hệ quả, hắn bị bá tổng loại bỏ khỏi xã hội, và phải tìm cách "lấy lòng" bá tổng để tiếp tục tồn tại. Sau khi cha mẹ nguyên chủ qua đời, hắn đã thay đổi và cố gắng tiếp cận bá tổng, nhưng không được sự quan tâm như mong đợi. Hắn đã lừa dối bá tổng, nói rằng muốn bá tổng gánh vác trách nhiệm, nhưng bị từ chối.

Cuối cùng, bá tổng yêu cầu hắn gửi sơ yếu lý lịch đến công ty của mình. Sau khi đọc qua, bá tổng hỏi hắn: "cậu có thể làm công việc chế tạo không?"

Phó Sầm trong đầu nhớ lại cảnh đó, khi bá tổng ngồi trong văn phòng sang trọng và nói rằng công ty có thể trả cho hắn lương một triệu, kèm theo các phúc lợi khác như bảo hiểm, kế hoạch nghỉ lễ và phục vụ y tế cao cấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play