Tác giả: Vu Thập Cửu

Edit Cáo nhỏ 

Đã beta 

Bọn trẻ lập tức mặt mày xám xịt, cúi gằm mặt, lo sợ rằng vị phu nhân quyền quý này sẽ vì bọn chúng chơi cùng tiểu thiếu gia mà trừng phạt cha mẹ của chúng.

Đây đều là con cái của gia nhân trong trang viên, một khi cha mẹ bị trừng phạt vì bọn chúng, thì bọn chúng cũng sẽ bị cha mẹ trách mắng.

Thế nhưng lần này, vị nam phu nhân xinh đẹp lại khác hẳn mọi khi, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại:

“Đói không? Có muốn cùng ăn một chút gì rồi hẵng về không?”

Cậu vừa liếc qua hộp đồ ăn nhanh trên mặt đất, thấy cũng không còn nhiều, đoán rằng lũ trẻ đã góp tiền mua bên ngoài, chia nhau ăn nhưng chắc chắn không đủ no.

Đứa nhỏ trong lòng vô thức siết chặt chiếc áo ngủ mỏng manh còn sót lại trên người cha dượng, hàng mi khẽ chớp, trong mắt toàn là hoang mang không biết lần này cha dượng lại nổi cơn gì đây.

Lũ trẻ không đứa nào dám thật sự ở lại ăn ké. Sau khi vội nói: “Cảm ơn phu nhân, chúng con không đói.”, chúng liền chạy biến đi như thể phía sau có hổ dữ đuổi theo.

Phó Sầm đã lấy hết can đảm mới nói ra những lời đó, thấy vậy cũng không ngăn cản nữa, ôm đứa nhỏ trở về biệt thự cao cấp.

Vương dì đã dặn dò nhà bếp chuẩn bị sẵn bữa ăn, nhưng trước mặt đứa nhỏ chỉ có cơm trắng cùng rau dưa đã không còn tươi, ngay cả một ly sữa nóng cũng chẳng có.

Thẩm Tư Cố đã quen với điều này. Dù không thích ăn rau, nhưng vì quá đói, nhóc vẫn từng ngụm từng ngụm cố nuốt xuống. Đồng thời, nhóc cũng muốn tỏ ra ngoan ngoãn để cha dượng không trừng phạt mình vì tội không nghe lời.

Dáng vẻ cẩn thận dè dặt ấy khiến lòng Phó Sầm cảm thấy rất khó chịu.

Cơm thừa canh cặn thế này sao có thể giúp một đứa trẻ lớn lên được chứ?

Phó Sầm đứng dậy đi vào bếp nhìn một lượt, phát hiện đầu bếp đã tan ca từ lâu, chỉ còn lại hai người hầu trực ban.

Phó Sầm nghiêm túc rửa tay sạch sẽ, lấy bột mì trộn với nước rồi bắt đầu nhào. Tuy động tác có phần vụng về, nhưng cậu lại làm rất cẩn thận, không chút qua loa hay đại khái.

Bên ngoài, đứa nhỏ đã ăn xong rau dưa, thậm chí còn trộn cơm với phần nước sốt còn sót lại trên đĩa. Nhưng dù vậy, bụng vẫn trống rỗng. Lúc này, nhóc mới nhận ra cha dượng không biết đã đi đâu.

Do dự một lát, cậu nhóc bèn nhảy xuống ghế bằng đôi chân ngắn nhỏ, rón rén đi về phía bếp, muốn tìm xem trong tủ lạnh còn gì ăn được không.

Kết quả là nhóc trông thấy Phó Sầm đang đứng trước kệ bếp làm mì sợi. Những sợi mì kéo dài ngắn không đồng đều, độ dày cũng không thống nhất. Không khí xung quanh phủ đầy bột mì trắng xóa, còn trên đầu cậu, lớp băng vải thấm máu quấn quanh trán vẫn chưa được thay.

Cậu đang nỗ lực làm theo hướng dẫn trong video dạy nấu ăn, nhưng rõ ràng là tay chân lóng ngóng, vụng về vô cùng.

Đứa nhỏ nấp ngoài cửa kính pha lê lặng lẽ nhìn trộm. Nhóc không nghĩ rằng mì sợi này là nấu cho mình, mà chỉ thấy hôm nay không có cơ hội lục tủ lạnh nữa, đành ôm bụng đói quay trở về.

“Không sao cả, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.”

Cố Cố tự an ủi bản thân như vậy. Tâm thái của nhóc lúc nào cũng rất tốt. Sau khi tìm được chị người hầu chăm sóc mình, giúp rửa mặt sạch sẽ, cậu ngoan ngoãn bò lên chiếc giường nhỏ, chuẩn bị đi ngủ. Toàn bộ quá trình đều rất ngoan, chẳng còn chút nào dáng vẻ bướng bỉnh, tinh nghịch như trước đây.

Nhìn tiểu thiếu gia hiện tại ngoan ngoãn như vậy, người hầu lén lau khóe mắt cay cay.

Chính vì những ảo giác này mà vị tổng tài bận rộn công việc đã lầm tưởng rằng, sự dạy dỗ của nam phu nhân thực sự có hiệu quả.

Đến lần thứ năm bụng réo lên vì đói, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Cố Cố lập tức dựng thẳng tai lên.

“con, ngủ rồi sao?”

Là giọng của cha dượng đáng ghét.

Cố Cố không muốn trả lời, bởi vì nếu bị bắt gặp còn thức muộn, nhóc sẽ bị phạt. Nhưng khi nhìn đồng hồ, nhóc phát hiện vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ngủ theo quy định của cha dượng.

Bên ngoài cửa, giọng nói có chút do dự:

“Nếu con ngủ rồi... vậy thôi vậy...”

Ngay lúc Phó Sầm xoay người định rời đi, Cố Cố bất ngờ mở cửa phòng, thò nửa cái đầu ra. Ánh mắt nhóc cảnh giác nhưng cũng có chút tò mò, cuối cùng dừng lại trên chiếc khay trong tay Phó Sầm. Trên đó đặt một bát mì sợi đơn giản, nước canh trong veo còn bốc hơi nóng hổi.

Cố Cố nuốt nước miếng một cách lặng lẽ.

Hai cánh tay nhỏ ôm lấy chân dài của Phó Sầm, ánh mắt trông mong ngước lên hỏi:

“Hồ Sầm ba ba, cái này... là cho con sao?”

Chỉ những lúc thế này, cậu mới chịu làm nũng gọi một tiếng “ba ba.”

Cố Cố từ nhỏ đã biết thế nào là thức thời.

Phó Sầm bị đứa nhỏ ôm chân, cả người cứng đờ trong giây lát. Cậu vốn không quen thân mật với ai, nhưng khi nghĩ đến đối phương chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cơ thể cũng dần thả lỏng. Cậu bưng bát mì vào trong phòng, đặt lên bàn, mỉm cười nói:

“Nếm thử xem?”

Cố Cố không chờ thêm được nữa, vội vàng cầm đôi đũa bạc nhỏ, gắp lấy một sợi mì rồi cho vào miệng.

Giây tiếp theo, đôi mắt cậu đã rưng rưng nước mắt.

Quả nhiên, cha dượng độc ác không thể nào tốt bụng như vậy! Cậu chẳng qua là đổi cách khác để sỉ nhục mình mà thôi!

Cố Cố làm ra vẻ mặt cam chịu, như thể đang nếm mật nằm gai. Nhưng Phó Sầm lại hiểu lầm rằng cậu cảm động đến phát khóc. Nghĩ đến những hành vi trước kia của nguyên chủ, cậu bỗng cảm thấy áy náy chỉ mới nấu một bát mì thôi, vậy mà Cố Cố đã không kìm được nước mắt.

Trong lòng Phó Sầm mềm nhũn như bùn xuân, giọng nói dịu dàng:

“Thích thì ăn nhiều một chút.”

Thẩm Tư Cố: “......”

Nhóc nghiến răng, cố gắng nhai nuốt những miếng mì dày mỏng không đều. Thậm chí còn có sợi vì quá dày mà bên trong vẫn còn sống. Thật sự nuốt không nổi! Nước mắt trong mắt nhóc càng dâng lên dữ dội, nghẹn ngào nói:

“Hồ Sầm ba ba... tha cho con đi.”

Một miếng mì này, nhóc thật sự nuốt không trôi!

Nhưng lúc này, Phó Sầm lại toát ra ánh hào quang vĩ đại của tình thương người cha:

“Ba ba không ăn, nhãi con ăn.”

Thẩm Tư Cố: Hỏng thật rồi…

Khi nấu mì, Phó Sầm đã âm thầm suy nghĩ kỹ. Đứa nhỏ này hiện tại có bóng ma tâm lý với cậu, tiếp tục ở bên cạnh chỉ khiến tình hình thêm không thích hợp.

Hơn nữa, thân phận mà cậu xuyên đến lại đang ở trung tâm của cơn bão câu chuyện. Công việc không chỉ theo chế độ 007 mà còn cực kỳ nguy hiểm. Phó Sầm không muốn bị cuốn vào sự hỗn loạn của cốt truyện gốc.

Bát mì này coi như bữa ăn chia tay. Sau khi cho đứa nhỏ ăn xong, cậu sẽ rời khỏi nơi này.

Hạ quyết tâm, biểu cảm của Phó Sầm lại càng thêm nhân ái. Nhìn thấy Cố Cố ăn đến vui vẻ , cậu bèn xuống lầu tìm người hầu trực đêm, lấy số điện thoại của bác sĩ tư nhân.

Sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cậu mới bấm gọi đối phương, bảo bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của đứa nhỏ.

Dù sao thì hôm nay nhãi con cũng ở ngoài cả ngày, cậu lo lắng cậu sẽ bị nhiễm lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play