Tác giả: Vu Thập Cửu
Edit Cáo nhỏ
Đã beta
Phó Sầm nhìn nhóc con một cái, khẽ lắc đầu.
Ánh sáng mong chờ trong mắt nhóc lập tức vụt tắt.
Phó Sầm bế nhóc đi vào trong, nhẹ giọng nói:
“Trẻ con không thể ăn cay như vậy, còn nhiều món ngon khác mà.”
Tương lai kẻ phản diện lớn, bây giờ vẫn chỉ là một nhóc con năm tuổi. Nhóc quen thói nũng nịu, giọng trẻ con mềm mại cất lên:
“Không cay thì còn ngon sao?”
“Ăn một chút thì được.”
Phó Sầm vốn không thích nói nhiều, nhưng nhóc con lại giống như một cái máy hỏi không ngừng, thấy món gì cũng ríu rít hỏi:
“Cái này ăn được không?”
“Cái kia thì sao?”
Nhóc con líu lo suốt dọc đường, khiến những người đi ngang qua không nhịn được che miệng bật cười. Ánh mắt họ vô thức dừng lại trên hai người —— một lớn một nhỏ, vừa đáng yêu vừa thu hút.
Dù khu này thuộc trung tâm thương mại cao cấp, nhưng tầng này lại chủ yếu bán đồ ăn vặt. Phần lớn khách ghé qua đều là sinh viên các trường đại học lân cận hoặc dân công sở mới tan ca ra ngoài tụ tập cùng bạn bè. Ai cũng đều có sẵn sự yêu thích tự nhiên dành cho trẻ con, đồng thời cũng không khỏi bị vẻ ngoài xuất sắc của chàng trai kia thu hút.
Dù lúc này Phó Sầm chỉ mặc một bộ quần áo bình thường nhất trong tủ đồ của nguyên chủ sơ mi trắng và quần jean, trên đầu thậm chí còn quấn một vòng băng vải cậu vẫn toát lên khí chất siêu phàm thoát tục, tạo cảm giác xa cách, dễ vỡ.
Chỉ là, cái dáng vẻ lạnh lùng mang theo chút xa cách ấy, khi bế nhóc con trong lòng, lại dường như được hòa tan không ít.
Những người qua đường đang lướt điện thoại vô thức cảm thấy gương mặt của chàng trai này trông rất quen.
Phó Sầm tính toán cẩn thận, cố gắng chi tiêu tiết kiệm nhất có thể, dẫn nhóc con đi mua rượu nhưỡng viên, bánh ngàn lớp, kẹo hồ lô, bánh tam sắc, thậm chí còn mua cả một túm kẹo bông gòn bảy màu to như một đám mây.
Nhóc con từ nhỏ lớn lên trong biệt thự cao cấp, chưa từng thấy qua những món ăn vặt này, bây giờ được ăn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là đường, đôi mắt sáng rực, tràn đầy thích thú.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán tượng đất nhuộm màu, Thẩm Tư Cố đứng trước cửa, nhìn những bức tượng bên trong mà không nỡ rời đi.
Phó Sầm cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy mình càng lúc càng siết chặt. Cậu hơi do dự một chút, rồi cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng của mình.
Tính ra thì… chắc vẫn còn đủ tiền.
Vậy nên, cậu theo ánh mắt của nhóc con, nhìn vào bên trong cửa hàng.
Trước cửa tiệm có một tấm banner cuốn lớn với dòng chữ "Khai trương giảm giá" vô cùng bắt mắt. Hiện tại, cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi: mua một bức tượng đất sẽ được tặng kèm một con thỏ bông.
Nhóc con rõ ràng rất thích những món quà như thế.
Phó Sầm thấy vậy liền dắt nhóc vào trong. Ngay khoảnh khắc đó, có thể thấy rõ sự vui mừng lộ ra trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
“Ba ba, cái kia! Cái kia! Con muốn cái đó!” Thẩm Tư Cố chỉ vào một bức tượng đất phúng phính, giọng nói non nớt còn quên cả phát âm tròn vành rõ chữ.
Chờ đến khi nhận được tượng đất cùng bộ màu vẽ, nhóc con mới chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng liệu tối nay mình có thể vẽ đẹp được không đây?
Nhóc lén lút liếc nhìn cha kế, nhưng sắc mặt đối phương dường như không được tốt lắm, khiến nhóc bắt đầu thấy bất an.
Sau đó, với tâm trạng thấp thỏm, Thẩm Tư Cố cầm bút vẽ lên nhưng lại run tay làm đổ hết màu nước lên tượng đất.
Nhìn tác phẩm còn chưa kịp hoàn thành đã bị làm hỏng, nhóc lập tức ủ rũ cúi đầu, cái đuôi tưởng tượng phía sau cũng như cụp xuống.
Ngay lúc nhóc đang bối rối không biết phải làm sao, một bàn tay khác nhẹ nhàng lấy cây bút vẽ từ tay nhóc.
Loại cửa hàng như thế này thường thu hút rất đông người hiếu kỳ đứng xem.
Từ lúc bước vào, Phó Sầm đã căng thẳng, nhưng khi thấy nhóc con thích thú, cậu lại nghĩ tối nay qua đi, mình cũng phải rời đi rồi. Vậy thì ít nhất cũng nên để lại cho nhóc một ấn tượng đẹp. Vì thế, cậu vẫn cố nhịn mà không lập tức rời đi.
Mãi đến khi nhìn thấy nhóc con vì làm hỏng tượng đất mà buồn bã, khoảnh khắc Phó Sầm cầm lấy bút vẽ, tất cả sự hỗn loạn xung quanh dường như bị gạt sang một bên.
Phó Sầm từng lớn lên trong cô nhi viện.
Viện trưởng từ nhỏ đã nhận ra cậu có thiên phú về nghệ thuật, nên đã dùng số tiền riêng của mình để cho cậu học mỹ thuật.
Cậu cũng không phụ sự kỳ vọng ấy thi đậu vào một trong những học viện nghệ thuật hàng đầu trong nước, rồi trong những năm đại học, còn được nhà tài trợ chú ý và tổ chức nhiều triển lãm tranh.
Lẽ ra, ở năm tư đại học này, Phó Sầm sẽ tiếp tục con đường học vấn để lấy bằng thạc sĩ.
Nhưng cô nhi viện lại gặp sự cố, buộc phải nộp một khoản bồi thường khổng lồ cho quỹ hội.
Khi cậu chạy về, thứ đập vào mắt là hình ảnh viện trưởng dường như đã già đi hơn hai mươi tuổi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Từ đó về sau, Phó Sầm bắt đầu ngày đêm vẽ tranh, không ngừng nhận các đơn đặt hàng, vẽ đến mức quên ăn quên ngủ.
Giới truyền thông đánh giá cậu là "thiên tài sa ngã", "nghệ sĩ bị thế tục đồng hóa". Phong cách vẽ phác thảo của cậu trở nên rập khuôn, mất đi giá trị. Những nhà tài trợ từng trân trọng tài năng của cậu cũng lần lượt rời bỏ.
Cuối cùng, cô nhi viện đã được cứu.
Nhưng Phó Sầm lại mắc phải chứng viêm gân nghiêm trọng, đôi tay không còn có thể cầm bút lâu như trước nữa.
Ba năm điều trị trong bệnh viện, thế giới đã quên cậu, mà chính cậu cũng dần quên đi cảm giác cầm bút.
Thế nhưng, có những thứ đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Khoảnh khắc cầm lấy bút vẽ, cảm giác quen thuộc ấy như cơn sóng mạnh mẽ tràn về, đánh thức thứ gì đó sâu thẳm trong linh hồn cậu.
Chính lúc này, Phó Sầm mới nhận ra đây là một đôi tay khỏe mạnh.
Dù nguyên chủ có danh tiếng không tốt, cuộc sống khốn cùng, thất vọng tràn trề… nhưng Phó Sầm vẫn vô cùng cảm kích.
Vì cậu đã có được cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Bất tri bất giác, đám đông vây quanh ngày càng nhiều.
Bức tượng đất bị nhãi con làm hỏng bỗng chốc được Phó Sầm biến hóa hoàn toàn. Dưới từng lớp màu sắc, một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo dần hiện ra, đủ để trưng bày trong một phòng triển lãm.
Phó Sầm hoàn toàn chìm đắm vào việc vẽ, đến mức không nhận ra xung quanh có bao nhiêu người đang dùng điện thoại chụp ảnh, quay video.
Cảnh tượng ấy đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt một thiếu niên dung mạo thanh tú, yên lặng ngồi trước bàn, chuyên chú tô màu, tựa như trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một việc đáng để cậu làm.
Giữa đám đông chen chúc, chỉ có góc nhỏ nơi cậu ngồi vẫn tĩnh lặng, như một thế giới tách biệt.
Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, Phó Sầm nhìn bức tượng đất trong tay, thấy gương mặt nó tươi cười rạng rỡ. Trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu sợ hãi, bất lực từ khi xuyên vào thế giới này bỗng chốc tan biến như mây khói.
Cậu đưa tượng đất cho chủ tiệm để hong khô, vừa thoát khỏi trạng thái tập trung cực độ thì chợt nhận ra—
Nhãi con đã biến mất.
Chủ tiệm thấy vẻ mặt Phó Sầm lo lắng, bèn nói:
“Vừa nãy nhóc con hình như đi mua kem rồi, cậu thử tìm bên kia xem.”
“Cảm ơn.”
Phó Sầm vội vã rời đi, đám đông vây quanh cũng dần tản ra. Chỉ còn duy nhất một nữ sinh viên vẫn đứng trong tiệm, chăm chú chụp ảnh tác phẩm đang được hong khô dưới đèn.
Đúng vậy, tác phẩm.
Nữ sinh ấy là Mộ Thu Bảo, sinh viên năm nhất của Trường Đằng Học Phủ một trong những học viện nghệ thuật danh tiếng thế giới. Những ai có thể đỗ vào đây đều là người có năng khiếu vượt trội.
Những người khác chỉ xem tượng đất như một bức tranh đẹp, nhưng trong mắt cô, đây chính là một kiệt tác một tác phẩm có thể sánh ngang với những bậc thầy hội họa.
Thật khó tin, một thiếu niên trẻ tuổi như vậy lại có thể điều khiển màu sắc một cách hoàn mỹ, đến mức ngay cả nữ thần Muse cũng không thể kiểm soát sắc thái tốt hơn thế.
Chờ tượng đất hong khô, Mộ Thu Bảo lại năn nỉ chủ tiệm đặt nó dưới ánh đèn để cô chụp thêm vài bức.
Chụp xong, cô gần như không kìm được sự phấn khích, lập tức đăng lên diễn đàn trường học.
Nghĩ một lúc, Mộ Thu Bảo quyết định đăng luôn video Phó Sầm tô màu lên, đồng thời dò hỏi liệu có phải đàn anh của trường hay không.
Ban đầu, bài đăng này chỉ được thảo luận trong diễn đàn nội bộ trường. Có người nói thiếu niên trong video trông rất quen, có người trêu chọc rằng với nét vẽ của vị đàn anh này, giá trị của bức tượng đất có lẽ sẽ vượt qua bốn con số. Nhưng không ai ngờ rằng, bài viết nhanh chóng bị chia sẻ lên Weibo và bùng nổ với tốc độ ánh sáng.
Video được quay từ góc nghiêng, ánh đèn từ quầy triển lãm trong tiệm vừa vặn chiếu xuống Phó Sầm, làm nổi bật đường viền cằm sắc sảo và gương mặt trắng như ngọc. Khuôn mặt ấy hoàn mỹ đến mức tựa như kiệt tác mà nữ thần sáng tạo đã dồn hết tâm huyết để tạo ra.
Những ngón tay thon dài, tinh tế cầm lấy cây bút vẽ. Khi nét vẽ cuối cùng rơi xuống, giọt nước mắt trong suốt khẽ lăn dài trên khuôn mặt như thiên sứ. Cậu nhìn chằm chằm vào tác phẩm trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
Chỉ riêng hình ảnh này thôi cũng đã quá đủ để gây sốt, nhưng băng vải trên trán lại càng khiến cậu có vẻ mong manh như thủy tinh, dễ vỡ đến mức làm người ta không khỏi muốn nâng niu.
Video này bùng nổ trên mạng với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, trở thành chủ đề nóng trên khắp các diễn đàn và mạng xã hội.
Vô số cư dân mạng đổ xô vào bình luận, ai nấy đều gào thét không kìm được:
[Ba giây! Trong ba giây tôi phải biết hết thông tin về vị tiểu ca ca này!]
[Chỉ muốn biết anh ấy đã có bạn trai hay bạn gái chưa, nếu có thì liệu có thể thêm một người nữa không?]
[Ai đó hiểu tôi không? Vừa nhìn thấy anh ấy, tôi cảm giác linh hồn mình được cứu rỗi!]
Mộ Thu Bảo đọc những bình luận này mà càng thêm hối hận. Lúc đó cô chỉ lo quay lại quá trình tác phẩm được hoàn thành, không kịp xin cách liên lạc. Đến cả tên tuổi của vị học trưởng này cũng không biết.
Ngoài những người mê mẩn nhan sắc của Phó Sầm, cũng có một nhóm người chú ý đến bức tượng đất trong tay cậu. Một số nhà sưu tầm đã bắt đầu ra giá năm con số để thu mua tác phẩm này.
Cùng lúc đó, cũng có những giọng nói khác thường vang lên:
“Nói thật, tôi cảm thấy anh chàng này nhìn quen lắm...”