Tác giả
Edit : Cáo nhỏ.
Đã beta
Chuẩn bị trốn chạy
Trước đó, va chạm khiến Phó Sầm dọc theo đường đi cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, bước đi mềm yếu, dì Vương rõ ràng nhận ra thân thể của phu nhân không khỏe, nhưng cũng không lên tiếng hỏi han, tất cả những người trong trang viên đều chỉ nghĩ phu nhân đang che giấu bản thân.
Không biết có phải là ảo giác không…
Dì Vương không nhịn được mà lén lút nhìn thiếu niên trước mặt, thiếu niên quấn băng vải đỏ tươi, khuôn mặt tái nhợt, môi mím chặt, lông mi hơi rung lên, trông như một mỹ nhân bệnh tật, yếu đuối, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt, say mê.
Cảm giác tổng thể của nam phu nhân khi va phải đầu nhìn không giống như bình thường.
Cánh cửa biệt thự lớn được mở ra từ hai bên, gió tuyết lập tức ùa vào trong phòng, Phó Sầm theo chỉ dẫn của người hầu, đi vào khu vườn nơi Thẩm Tư Cố đang bị phạt, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu.
Tưởng tượng đến đứa trẻ lúc này có lẽ đã bị đông cứng ở một góc nào đó, sức lực cũng gần như kiệt hết, Phó Sầm không khỏi cảm thấy lo lắng. Khi cậu đang tính toán đổi chỗ để tìm kiếm, bỗng nghe thấy một trận tiếng cười rộn ràng.
Một nhóm trẻ con đang nhảy nhót và chơi ném tuyết, trong đó có một cậu bé đứng trên đống tuyết cao, giống như một tướng quân nhỏ đang chỉ huy, chỉ đạo các bạn nhỏ chơi đùa. Những đứa trẻ xung quanh nhảy nhót, vui vẻ chơi đùa, người đầy mồ hôi, hoàn toàn không nhận ra Phó Sầm đang tiến lại gần.
Khi nhìn xung quanh, Phó Sầm thấy những con người tuyết lớn nhỏ, những hộp thức ăn nhanh đã ăn xong, cùng với các món đồ chơi tuyết đủ loại, có vẻ như bọn trẻ đã chơi cả ngày và đều đang ở trong trạng thái vui vẻ, điên cuồng.
Phó Sầm đầu óc có chút mơ hồ, cảm thấy đứa bé khoác khăn đỏ, giả vờ làm tiểu tướng quân, chắc chắn không phải là đứa trẻ bị phạt suốt cả ngày.
Lý trí lại nói với cậu rằng điều đó hoàn toàn đúng.
Dù sao, vẫn là đợi lát nữa kêu người hầu gọi đứa trẻ trở về. Phó Sầm xoay người định rời đi, nhưng ngay lập tức bị một tiếng gọi lớn từ phía sau gọi lại.
“Hồ Sầm!”
Phó Sầm dừng lại, cơ thể cứng đờ rồi quay lại, nhìn thấy tất cả những đứa trẻ đều dừng lại hành động và đồng loạt nhìn cậu. Phó Sầm có chút nghẹn thở, nhưng may mắn là chỉ toàn là trẻ con, khiến cậu không thể không kiềm chế cảm giác muốn bỏ chạy.
Đứa trẻ nhỏ chạy nhanh đến trước mặt Phó Sầm, ngửa đầu với đôi mắt trông mong nhìn cậu và nói: “Hồ Sầm ba ba, con có thể vào nhà không?”
Mặc dù suốt cả ngày chơi đùa điên cuồng, nhưng nhiệt độ không khí ở đây vẫn rất lạnh, đứa trẻ nhỏ đã bị đông lạnh đến mức mặt mũi đỏ bừng, lông mi đóng băng, chớp mắt liên tục. Nhìn nó đáng thương như vậy, Phó Sầm không khỏi cảm thấy lòng mình mềm đi, rối bời.
Đúng là đứa trẻ trong tiểu thuyết dễ thương thật!
Phó Sầm nhìn kỹ, thấy đứa trẻ vẫn còn rất nhỏ và đang run rẩy.
Kể từ khi cha mang cha kế về nhà, nó chưa từng có một ngày vui vẻ. Hôm nay hiếm hoi mới được chơi ngoài trời, lại bị cha kế phát hiện, và từ giờ trở đi, chắc chắn sẽ phải đối mặt với những đợt tra tấn càng thêm tồi tệ.
Cha chưa bao giờ quan tâm đến nó, trước đây không lâu, vì nó mới năm tuổi mà chưa biết xem báo tài chính, cha đã tỏ ra thất vọng, sau đó lại mang về cha kế.
Nó từng nghĩ sẽ cùng cha lên án hành vi ác độc của cha kế, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một câu : “ đang bận.”
Sau khi cha kế biết chuyện, đã nổi trận lôi đình, đồ ăn của nó bị thay bằng những món ghét nhất như rau hẹ, dưa leo, và còn bị nhốt trong phòng tối suốt cả ngày lẫn đêm.
Có lẽ lần này, nó sẽ bị cha kế lấy lý do rèn luyện thân thể mà yêu cầu tắm trong hồ sen đầy nước đá vào ban đêm.
Dù nhóc nhãi con này từ nhỏ đã lạc quan và rộng rãi, nhưng sau mấy tháng trải qua những ngày tháng tồi tệ này, nụ cười của nó đã rất hiếm hoi. Để tự bảo vệ mình, đứa trẻ thông minh này đã học cách chịu đựng và giấu đi cảm xúc của mình.
Chỉ cần nó ngụy trang càng sợ hãi, càng thê thảm, cha kế sẽ dễ dàng hài lòng hơn và không làm khó nó quá nhiều.
Khi đứa trẻ đang cố gắng làm mình run rẩy hơn, đột nhiên một cái chăn ấm áp phủ lên người nó, mang theo nhiệt độ cơ thể của Phó Sầm. Phó Sầm ôm chặt nhãi con vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ...”
Cậu muốn nói nhiều hơn để làm đứa trẻ yên tâm, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể nghẹn ngào thốt ra mấy từ này, rồi ôm chặt lấy đứa trẻ, muốn truyền cho nó cảm giác an toàn qua hành động.
Nhưng hành động này lại khiến đứa trẻ run rẩy mạnh mẽ hơn.
Dù là một đứa trẻ thông minh, khi đối mặt với sự thay đổi đột ngột trong thái độ của người lớn, nó vẫn sinh ra một cảm giác sợ hãi. Lúc này, nó cũng nghi ngờ cha kế có điều gì bất ổn, trở nên càng thận trọng hơn, tựa cằm vào vai Phó Sầm, đồng thời nhìn về phía những đứa trẻ khác đang đứng trên tuyết, như thể đang nói:
— “Tôi đã giữ lại người xấu rồi, các cậu mau chạy đi.”
Dù còn sợ hãi, nhưng nó vẫn muốn bảo vệ tốt những bạn bè của mình.
Ai ngờ, Phó Sầm lại đột ngột dừng lại, gọi những đứa trẻ kia đang chuẩn bị tản ra: “Từ từ.”