"A, em thật lợi hại, anh không biết sắc mặt Thẩm Thiên Diệu lúc đó còn so còn xanh hơn cả ngọc, cười xĩu."
Trên đường trở về, cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Lâm Châu không ngừng nói về việc Thẩm Thiên Diệu bắt nạt cậu như nào, cha Thẩm lại thiên vị và phớt lờ cậu thế nào. Thẩm gia bị lôi ra mắng từ trên xuống dưới, mắng đã đến nỗi tức giận mà nguyên chủ vốn ôm trong lòng cũng tiêu tan.
Thẩm Lâm Châu ngơ ngác ôm ngực, cậu tựa hồ có thể cảm nhận được nguyên chủ biến mất, đồng thời cũng cảm thấy sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có .
Lệ Cửu U quay đầu nhìn Thẩm Lâm Châu đột nhiên im lặng, cậu dùng ngón tay nắm chặt cổ áo, trong mắt đầy nước, như muốn đem những ân oán chưa từng trút ra ngoài như đổ rác.
"Con mèo của cậu."
Lúc cậu ngước lên, nước mắt lớn nhỏ lăn dài trên mặt, Thẩm Lâm Châu ôm Tiểu Thập Thất vào lòng nói: “Không phải mèo, là một con hổ nhỏ.”
Trái tim cậu như bị kim đâm, nỗi đau thấu xương. Cũng không biết bà nội sẽ đau buồn đến thế nào khi hay tin cậu đột ngột qua đời, thế giới thực chỉ có bà quan tâm cậu.
"Lệ Cửu U, có thể cho em mượn vai được không?"
Giọng nói trong trẻo bị nghẹn như nhét bông, khi rơi vào tai Lệ Cửu U lại ngoan mềm giống như chiếc bánh sữa.
"Tùy cậu."
Thẩm Lâm Châu nhích mông về phía Lệ Cửu U, ném Tiểu Thập Thất sang một bên, hai tay ôm lấy cánh tay Lệ Cửu U, tựa đầu trên vai hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mái tóc vừa được cắt tỉa rất gai góc, mái tóc ngắn lướt qua cằm của Lệ Cửu U, hắn còn chưa kịp phản ứng, một mảnh quần áo nhỏ trên vai đã ướt đẫm.
Những giọt nước mắt nóng hổi xuyên qua vải chạm vào da hắn.
Thẩm Lâm Châu im lặng rơi lệ, thân thể nửa cuộn tròn, lâu lâu lại nấc lên.
Lệ Cửu U nhìn con mèo, lại nhìn Thẩm Lâm Châu, thật giống nhau.
Chiếc xe xóc nảy khiến Lệ Cửu U mấy lần giơ tay lên. Cuối cùng, ở khúc cua gấp, hắn nhanh chóng giữ cái đầu đang lắc lư của Thẩm Lâm Châu.
Người nọ nhắm mắt, không có phản ứng gì, nhìn kỹ thì nhận ra cậu đang ngủ. Trên hàng mi dài đọng lại một giọt nước mắt, Lệ Cửu U dùng ngón tay chạm nhẹ, trực tiếp lau đi.
[Sếp: Tra xem những thiếu gia đến cửa hàng ngọc thạch ở trung tâm thương mại Đỉnh Thịnh lúc 15h40 gây sự là của nhà nào. Dẫn đầu là Thẩm Thiên Diệu, nhà nào đang là đối tác thì hủy hợp tác đi, những nhà còn lại về sau cũng không hợp tác. Ngoài ra, tìm xem hợp đồng tặng biệt thự đã ký với Thẩm gia lúc trước. 】
[ Tiểu Lýi: Là hợp đồng liên hôn với Thẩm gia ạ? Công ty có hai bản, một bản là hợp đồng trao tặng, một bản là bản hợp đồng do hai bên thỏa thuận. 】
[Sếp: Đem hết qua. 】
Khi Thẩm Lâm Châu tỉnh lại, bên ngoài đã tối đen, cậu ôm Tiểu Thập Thất trong lòng, trên tay còn có một mảnh vải trắng nhỏ, chất liệu hình như bị xé từ áo sơ mi.
Cả biệt thự trừ cậu thì chỉ có Lệ Cửu U, có thể thấy rõ vải này là từ đâu ra.
Thẩm Lâm Châu nhìn mảnh vải trong tay đau đớn, này là sao!
Gay hả!!
A, mí của cậu đau, mắt cậu đau, bây giờ đầu ngón chân cũng thấy đau. Nền biệt tự cũng bị cậu đào ra.
Một người đàn ông trưởng thành 21 tuổi, khóc đến ngủ dựa vào một người đàn ông khác. Điều quan trọng nhất là người đàn ông kia bị mù.
Xấu hổ quá, xấu hổ quá.
Cốc cốc.
"Thẩm Lâm Châu, tỉnh rồi thì xuống ăn đi."
"Vâng vâng."
"Thẩm tiên sinh, cháu tỉnh rồi. Lại đây xem đồ ăn có hợp khẩu vị không."
Thẩm Lâm Châu đưa tay ra sau kéo ống tay áo Lệ Cửu U, trên mặt nở nụ cười công nghiệp gượng gạo.
"Đây là dì Vương, người đã chăm sóc mẹ tôi trước đây."
"Chào dì Vương ạ, cứ gọi con là Lâm Châu."
"Được rồi được rồi, mau ăn cơm."
Dì Vương cười đến nỗi khóe mắt hiện lên nếp nhăn, bà quay lưng lại, lặng lẽ lau khóe mắt. Im lặng nghĩ, Lăng Lăng yên tâm đi, Tiểu U và đối tượng của thằng bé rất xứng đôi.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Lâm Châu liền nhìn chằm chằm vào đĩa cà ri, theo phản xạ nín thở, dùng đũa ăn cơm trong bát.
"Ấy, Lâm Châu, con sao thế, mặt đỏ quá."
Thẩm Lâm Châu đang nín thở bỗng nhiên thở ra, trong nháy mắt một mùi cà ri buồn nôn xông tới tràn vào mũi cậu, "Không, không sao ạ. Ọe. Không việc gì ạ, mắc nghẹn thôi."
"Dì Vương, dọn đĩa cà ri xuống đi. Sau này cũng đừng làm nữa, con ngửi mùi khó chịu."
"Tiểu U sao vậy? Trước đây không phải thích ăn nhất sao sao?"
Dì Vương bối rối mang cà ri đi, Thẩm Lâm Châu lúc này bắt đầu thở lấy thở để.
Cậu cúi đầu, nhếch khóe môi lên, liếc nhìn Lệ Cửu U đang bình tĩnh dùng cơm. Trực giác nói với cậu rằng Lệ Cửu U biết cậu không thích cà ri, Thẩm Lâm Châu do dự vài giây rồi vẫn gấp cho hắn một đũa rau xanh.
Không ngoa khi nói sắc mặt Lệ Cửu U dần xanh như rau.
"Ồ, Tiểu U cần ăn nhiều rau hơn, không thể kén nha."
Lệ Cửu U một đũa gắp rau xanh lên, ăn không phải mà không ăn cũng không được. Ai biết lại gấp trúng miếng rau chứ. Hắn nghiến răng, đưa miếng rau xanh vào miệng nhai hai lần rồi nuốt ngay.
"Lâm Châu, vẫn là con còn có biện pháp, con không biết trước kia Tiểu U kén chọn thế nào đâu, chỉ ăn thịt, lúc năm sáu tuổi thằng bé tròn vo mũm mĩm rất đáng yêu."
"Dì Vương, con không có."
Dì Vương mỉm cười nói lấy lệ: "Được được, không có thì không có."
Thẩm Lâm Châu không thể tưởng tượng được Lệ Cửu U mũm mĩm trông như thế nào, trong đầu hiện ra hình ảnh này không khỏi bật cười.
Lệ Cửu U sáu bảy tuổi mũm mĩm còn Lệ Cửu U mười sáu mười bảy tuổi thì sao?
Có phải cũng chơi bóng rổ trong vài phút giải lao, có thức khuya để làm bài tập về nhà hay có thầm phàn nàn liệu có quá nhiều bài tập về nhà ở một môn nào đó khó hay không.
Thẩm Lâm Châu nén cười, Lệ Cửu U hai mươi bảy tuổi vẫn là quá lạnh lùng, quá khó gần.
"Lâm Châu, cửa hàng vừa mới giao nệm qua, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau trải đệm. Cũng tại dì về đây trễ, Tiểu U quen ngủ trên giường cứng nên dì cũng không đổi sang nệm mềm hơn."
“Tụi con, ngủ cùng nhau ạ?”
“Sau khi cưới không ngủ chung thì sao?”
Dưới bàn ăn, Thẩm Lâm Châu kéo kéo áo của Lệ Cửu U, cảm giác mềm mại khiến hắn khó hiểu cúi đầu nhìn thấy mảnh áo còn thiếu vừa vặn với mảnh vải trên tay.
Cậu rút tay lại như bị bỏng, hơi nóng không ngừng dâng lên, dù cậu có giả vờ bình tĩnh đến đâu thì khuôn mặt trắng nõn ửng hồng đã bán đứng cậu.
Từ góc nhìn của Lệ Cửu U, hắn chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt sắp bị chôn trong bát của Thẩm Lâm Châu và vành tai đỏ bừng như rỉ máu. Không hiểu sao Lệ Cửu U lại nói: “Được ạ, phiền dì Vương dọn dẹp một chút.”
Thẩm Lâm Châu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh hãi, không thể tin được cùng nghi hoặc.
Lúc dì Vương vào bếp, Thẩm Lâm Châu lo lắng nói: “Em kéo anh không phải ý đó mà. Vậy, vậy…”
Thực ra cậu có chút lạ giường, ngủ với người lạ thật sự sẽ không ngủ được.
"Xin lỗi, là tôi hiểu lầm."
Thẩm Lâm Châu nhìn Lệ Cửu U với đôi mắt đờ đẫn lại không nỡ từ chối. Cục cưng đang trong tình trạng khốn khổ như vậy, không thiếu thành kiến, bị coi thường. Thôi vây.
"Được rồi, đã thế thì đừng lo nữa, em chiếm chút diện tích là được."
Thẩm Lâm Châu dùng ngón tay ra hiệu, sau đó nhớ ra Lệ Cửu U không nhìn thấy, liền trực tiếp nhéo đốt tay thứ nhất của ngón trỏ.
" Hừm, chỉ cỡ này thôi. Em ngủ rất ngoan."
Đôi mắt mèo tròn xoe mở to, trên mặt mang theo vẻ mặt ngây thơ, quả thực rất ngoan ngoãn.
"Ừ."
——
Trong phòng ngủ.
Thẩm Lâm Châu nhảy tưng tưng, lăn lộn trên chiếc giường êm ái, úp nửa mặt vào đó, ôm Tiểu Thập Thất mềm mại vào lòng.
Thẩm Lâm Châu hài thỏa mãn thở dài, hôm nay quả là một ngày thần tiên.
"Lệ Cửu U, anh muốn tắm sao? Cần giúp đỡ không?"
"Không cần."
Lúc Lệ Cửu U tắm xong đi ra, Thẩm Lâm Châu đã ngoan ngoãn nằm trong phân nửa nệm của mình, chăn đắp kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu nhọn.
Vị trí bên cạnh cậu hơi lún xuống, Thẩm Lâm Châu xoay người nhẹ giọng nói: "Lệ Cửu U, đủ lớn chưa? Em căn theo tỷ lệ cơ thể chia ra đó, chỉ chiếm một chút."
"Đủ rồi."
“Được, vậy em đi ngủ đây.”
Nửa đêm, trong giấc mơ, Lệ Cửu U bị một con mèo lớn đè, không thể cử động. Cảm giác nghẹn ở lòng ngực khiến hắn tỉnh giấc.
Tia sáng nhỏ lọt qua tấm rèm chưa kéo hết, hắn nhìn xuống và thấy đầu của người nào đó đang áp vào ngực mình.
Người nào đó nói chỉ chiếm một diện tích nhỏ giờ đã quấn lấy hắn bằng cả tứ chi. Chẳng trách hắn nghẹt thở.
Lệ Cửu U cam chịu kéo chân Thẩm Lâm Châu, sự mềm mại tiếp xúc nơi bàn tay khiến hắn rút tay lại như bị điện giật.
Thẩm Lâm Châu lớn như vậy, khi ngủ lại không mặc đồ!
Dù biết tư thế ngủ của mình không tốt, không đẹp còn không mặc đồ ngủ!
Lệ Cửu U sắc mặt đen lại kéo người kia xuống, thoáng thấy cổ cậu có màu sắc lạ. Hắn tặc lưỡi cáu kỉnh, cầm đèn pin rời giường.
"A, Lệ Cửu U, chào buổi sáng."
Thẩm Lâm Châu đang nằm trên giường duỗi người sảng khoái, hoàn toàn không để ý tới người đang giả vờ mù, làn da trắng nõn như ùa vào tâm trí người nọ.
"Này. Cậu có quen giường không?"
Thẩm Lâm Châu liếc nhìn đôi mắt có quầng thâm của Lệ Cửu U, sau đó nghĩ đến cảm giác toàn thân thoải mái, đột nhiên áy náy: “Vẫn, vẫn ổn. Anh ngủ không ngon ạ,?”
"Ha."
Lệ Cửu U nghi ngờ Thẩm Lâm Châu là ông trời phái đến tra tấn hắn, kiếp trước có lẽ cậu là bạch tuộc đầu thai, nếu không sao ngủ lại quấn hắn như vậy.
"Tỉnh rồi thì xuống ăn sáng đi."
"Dạ."
Trong lúc rửa mặt, Thẩm Lâm Châu nhìn chiếc cổ không còn dấu, hài lòng gật đầu, xem ra làn da của nguyên chủ không quá nhạy cảm, đỡ hơn cơ thể cậu trước khi xuyên sách một chút.