"Lâm Châu, dậy đi. Mau ăn sáng, ăn xong còn phải về nhà."

  "Về nhà ạ?"

  Thẩm Lâm Châu bối rối, nhà nào?

  “Hôm nay lại mặt, con và Tiểu U tuy rằng đều là nam nhân, nhưng lễ nghi vẫn phải có, đừng để người nhà cảm thấy Lệ gia không coi trọng con.”

  Thẩm Lâm Châu muốn đứng dậy hét lên không cần về đâu, cậu và Lệ Cửu U không tổ chức hôn lễ hay mời khách, cha Thẩm cũng không thèm tới, lễ lại mặt cái gì nữa.

  "Lâm Châu, dì cùng Tiểu U bàn bạc chuẩn bị một ít lễ vật, con xem có được chưa."

  Thẩm Lâm Châu kinh ngạc nhìn Lệ Cửu U. Tại sao hắn lại chuẩn bị quà, không phải hắn ghét nhất cuộc hôn nhân này sao.

  Những hộp quà lớn nhỏ bày đầy đát, Thẩm Lâm Châu không chọn cái nào, thay vào đó cậu gói nửa hộp cẩu kỷ còn sót lại trong tủ lạnh vào túi nhựa.

 Mấy hộp quà tinh xảo kia cứ để dành dịp khác thì hơn.

  "Dì Vương, con lấy cẩu kỷ trong tủ lạnh đi, khi nào dì muốn nấu canh thì mua lại nha."

  "Lâm Châu, con lấy cẩu kỷ làm gì vậy?"

  “Không sao ạ, bồi dưỡng cho người cha mắt mù con một chút.”

  Người mù thật sự đang ung dung uống trà: Đừng nhìn con, không phải con đâu.

  Trong trí nhớ ít ỏi của Thẩm Lâm Châu, nguyên chủ cùng cha Thẩm mỗi khi gặp nhau không cãi vã thì cũng là sắp cãi vã, hình ảnh về vai trò của người cha rất mơ hồ. Điều này cũng tốt, ít nhất cậu không bị lộ.

  "Lệ Cửu U, anh cũng đi ạ?"

  "Không thì sao?"

  Cũng đúng, Lệ Cửu U không đi mới lạ. Đã chuẩn bị nhiều lễ vật như vậy, tặng qua đó sẽ rất lãng phí.

  Mười giờ sáng, hai người đến khu biệt thự Thẩm gia. Lúc tới cổng, Thẩm Lâm Châu không được quyền hạn lái xe vào, hai người đành phải đi bộ.

  Thẩm Lâm Châu một tay câu lấy ngón tay út của Lệ Cửu U, tay kia vung túi nhựa đựng cẩu kỷ đi vòng quanh khu biệt thự mấy lần cũng không thấy Thẩm gia.

  "Thẩm Lâm Châu, còn chưa tới sao?"

  "Sắp, sắp rồi, chắc ở gần đây, xíu nữa là tới."

  Lệ Cửu U ngại vạch mặt ai đó đang lang thang như một con ruồi không đầu. Chưa kể, Lệ Cửu U đã nhìn thấy cột đá bên đường đó ba lần.

  Người này, lạc đường cũng không nói thẳng.

  Thẩm Lâm Châu điên cuồng tìm đường trong trí nhớ, nhưng mấy khu biệt thự lại xây quá giống nhau.

  "Thẩm Lâm Châu, ê, mày đi vòng qua nhà mình mấy lần đều không vào, biết mình sai nên sợ bị đánh hả."

  Đấng cứu thế, vị cứu tinh vĩ đại.

  Cậu đang lo không tìm được đường, người hướng dẫn liền tới.

  Thẩm Thiên Diệu vẫn là vẻ mặt cà lơ phất phơ, chơi đùa một khối ngọc lục bảo trong tay, cười lạnh nhìn Thẩm Lâm Châu.

  “Không phải tôi cược thua, cũng không bị mất mặt, sợ cái gì? Tôi không vào là đợi anh đón đó. Lỡ như tôi vào mà không có người canh gác thì làm sao đây?”

  Những năm gần đây Thẩm gia sa sút, nếu cha Thẩm biết được Thẩm Thiên Diệu trong mấy phút liền mất đi hai triệu, chắc chắn sẽ phát điên luôn.

  "Hừ, tao sẽ không cãi nhau với mày, có giỏi thì chờ cha về đi."

  "Trời ơi, hơn 20 mà còn mách lẻo. Tránh ra, anh chặn đường rồi."

  Thẩm Lâm Châu đẩy vai Thẩm Thiên Diệu, vênh váo đi vào biệt thự, phong cách trang trí độc lạ như nhà giàu mới nổi, thực sự rất phù hợp với thẩm mỹ của cha Thẩm.

  "Ây, Lâm Châu sao lại trở về rồi? Đây nhất định là Lệ Cửu U, không nhìn thấy thì ra ngoài làm gì, người mù nhất định phải tự giác ngoan ngoãn ở nhà chứ. Đến nhà người khác tìm cảm giác tồn tại à?"

  Cao Mỹ Lan đang ngồi trên sofa, vuốt tóc mỉm cười quyến rũ, nhưng điệu bộ chanh chua lại khiến người ta ngao ngán.

  "Lệ Cửu U, vừa rồi anh có nghe được tiếng gì không?"

  Theo phản xạ có điều kiện, Lệ Cửu U buột miệng hỏi: "Tiếng gì?"

  "Ngốc quá, là chó sủa, không xích tốt, lỡ nó cắn người thì làm sao?"

  "Thẩm Lâm Châu, mày..."

  “Mày cái gì mà mày, đến trước cửa nhà người khác gọi bậy bạ gì vậy? Nếu tôi nhớ không lầm, tên trên giấy chứng nhận bất động sản là Đỗ Kiều, là ông ngoại tôi. Mẹ tôi mất, nhưng ông ngoại tôi vẫn còn. Đúng thật là vô liêm sỉ, ở đây vài ngày và đã thực sự coi là nhà của mình.”

  Trong nhà không có bất cứ thứ gì, chẳng có nồi, bếp núc, thậm chí không có một cốc nước đun sôi để nguội. E là chỉ có đồ ngốc Lệ Cửu U mới háo hức muốn lại mặt.

  Thẩm Lâm Châu cảm động, ghé sát vào tai Lệ Cửu U, không quan tâm người khác nói: “Lệ Cửu U, anh thật tốt.”

Lệ Cửu U: Tốt ? Tốt cái gì.

Cậu không phải bị kích thích tới khờ rồi đi.

  "Thẩm Lâm Châu, mày nói cái gì ? Tao dù sao cũng là mẹ kế của mày, đồng thời là bà chủ của gia đình này."

  "Xin lỗi, mẹ tôi đã qua đời nhiều năm rồi. Nếu bà cũng muốn chết thì cứ thoải mái đi."

  "Thằng khốn, mày nói cái quái gì vậy?"

  Thẩm Lâm Châu dường như đã đoán trước được điều này, kéo Lệ Cửu U lùi lại hai bước trước khi cái tát giáng xuống.

  Thẩm Kinh muốn đánh tiếp, nhưng Thẩm Lâm Châu đã nắm lấy cổ tay ông ta.

  "Sao vậy, ông còn muốn đánh tôi?"

  Thẩm Kinh trợn to hai mắt tức giận, toàn thân run lên, “Tao không đánh mày được hả, tao dạy con trai tao. Đồ khốn kiếp, đó là mẹ mày, không biết phép tắc gì cả. Mày thật sự cho rằng gả vào Lệ gia thì không cần để chúng tao vào mắt sao?”

  "Thật xin lỗi, cho dù tôi không gả cho Lệ Cửu U, tôi cũng không để mấy người vào mắt. Phượng hoàng chính là Phượng hoàng, cuộc sống tốt đẹp, thăng chức phát tài, cưới vợ. Tôi không muốn nói thêm gì nữa, biết hôm nay lại mặt, tôi cố ý mang một ít cẩu kỷ cho ông để bồi bổ thận, không được thì thôi, đừng lén lút chạy chữa."

  Trong sách viết, Thẩm Thiên Diệu căn bản không phải là con trai của Thẩm Kinh, những năm sau càng ngày càng tệ, Cao Mỹ Lan cùng người đàn ông trước qua lại, thậm chí còn dùng tiền của Thẩm Kinh để kiếm nuôi tiểu tình lang. Muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu.

  Thẩm Kinh sắc mặt biến thành màu gan heo, vừa tức giận vừa lo lắng. Đặc biệt Thẩm Thiên Diệu lúc này còn vô tình cố ý nhìn ông, Cao Mỹ Lan càng là bộ dạng bị chọc trúng chỗ đau, hiện tại ông ta chỉ hận không thể bóp chết thằng con này.

  Những quả cẩu kỷ vương vãi trên bàn dường như đang im lặng chế nhạo, Thẩm Kinh tức giận đến mức hất tung đồ đạc trên bàn xuống đất.

  "Thẩm Lâm Châu, có giỏi đừng quay lại căn nhà này nữa."

  “Vậy thì tôi thật sự không giỏi rồi, dù sao ngôi nhà này cũng không thuộc về ông, trước đây ông ngoại mắt không tốt mới gả đứa con gái quý giá của mình cho đồ lòng dạ sói ông. Tôi sẽ không nhiều lời, hôm nay tôi đến chỉ để lấy đồ. Nhìn xem đi."

  Thứ mà Thẩm Lâm Châu lấy ra là bản hợp đồng do Lệ Cửu U đặc biệt chuẩn bị, nhưng không phải bản gốc mà là bản sao.

  Lúc này Lệ Cửu U thực sự có ấn tượng với Thẩm Lâm Châu, hắn cho rằng Thẩm Lâm Châu là một tiểu bạch kiểm cái gì cũng không biết, mỗi ngày chỉ biết ăn.

  "Ý mày là gì? Xung hỉ cho Lệ Cửu U là mày tự nguyện. Biệt thự và tiền bạc đều là đền bù cho Thẩm gia, liên quan gì đến mày?"

  "Càng lớn thị lực càng kém, tôi hiểu. Nhưng nếu ông không biết ba chữ Thẩm Lâm Châu thì lạ lắm. Trong hợp đồng có ghi rõ ràng, 100 triệu và hai căn biệt thự đều cho tôi. Không muốn trả, không vấn đề gì. Lệnh triệu tập của tòa án sẽ đến sau hai ngày nữa, chúng ta để tòa quyết định.”

  Cao Mỹ Lan thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, bà ta lập tức túm lấy quần áo của Thẩm Kinh để nhắc ông bình tĩnh lại.

  "Ôi chao, Lâm Châu, chúng ta đều là người một nhà, cái gì mà một căn hai căn, không phải con cũng là người của gia đình này sao. Lệ gia có đủ mọi thứ, sao có thiếu tiền mua một hai căn nhà. Hai đứa cũng không dùng tới, thật lãng phí, đúng lúc để anh trai ở.?

  "Thật sự là thiếu tiền, bà vừa mới nói Lệ Cửu U thị lực không tốt, không có tiền làm sao sống nổi. Thẩm gia làm ăn lớn, không để lại cho tôi một chút tôi cũng không quan tâm, nhưng cái gì đã là của tôi vậy một phân cũng không thể thiếu."

  Lệ Cửu U vốn im lặng đột nhiên siết chặt tay Thẩm Lâm Châu, hiển nhiên ý tứ bảo vệ không nói cũng biết.

  Thẩm Kinh càng đau đầu hơn. Mặc dù ngay từ đầu Lệ gia đã nói rõ, mọi vật đều là cho Thẩm Lâm Châu, nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy cậu như cái đuôi chỉ biết chạy theo Lệ Cẩn Ngôn, bọn họ muốn lấy thì lấy. Ai biết được? Bây giờ xảy ra chuyện thế này.

  "Thẩm Lâm Châu, mày điên rồi, có đồ gì của mày."

  “Xã hội pháp trị, dù có ném ghế vào đầu tôi cũng không có tác dụng gì, chỉ mất mấy phút để gọi cảnh sát. Khu biệt thự có nhiều người như vậy, ồn ào một chút là có người hảo tâm gọi cảnh sát thôi."

  Một sự đe dọa, một sự đe dọa đúng nghĩa.

  Ai mà không biết, Thẩm Kinh chính là người trọng mặt mũi nhất, ở nhà lén lút mắng chửi đánh đập thì thôi, nhưng nếu như người trong giới biết được, ông ta làm sao có thể có được chỗ đứng trong tương lai?

  "Thiên Diệu, đưa chìa khóa cho nó."

  "Cha, dựa vào đâu?"

  "Đưa nó đi."

  Thẩm Thiên Diệu nhìn sắc mặt càng ngày càng u ám của Thẩm Kinh, tim đập thình thịch, ý thức được ông ta thật sự đang tức giận nên bất đắc dĩ lấy chìa khóa ra.

  Chết tiệt, anh ta đã khoe khoang sẽ đưa bạn bè đi thăm biệt thự mới, bây giờ gặp tình huống này anh ta phải làm sao.

  "Tiền thì sao? Chi phiếu hay chuyển khoản?"

  “Mỹ Lan đưa nó 60 triệu, còn lại 40 triệu là phí nuôi dưỡng.”

  "Không được, công phu sư tử ngoạm cũng không tới cỡ đó. Chạm lương tâm ông xem thử, từ nhỏ tới lớn chi phí ăn mặc của tôi dùng tới 40 triệu chưa? Một trăm triệu này, một xu cũng không thể thiếu."

  Cao Mỹ Lan do dự không nói nên lời, một lúc lâu sau mới bất chấp nói: "Thẩm Kinh, anh cứ để nó muốn làm gì thì làm sao?"

  Một trăm triệu, bây giờ bà ta lấy đâu ra một trăm triệu? Tạm thời không nhắc đến số tiền Thẩm Thiên Diệu chơi bời mấy ngày nay, bà ta còn dùng tiền đó mua quần áo và trang sức, Thẩm Lâm Châu đây là đang muốn mạng của bà.

  “Phong cảnh ở khu Phong Lâm rất không tồi nha.”

  Thẩm Lâm Châu nhìn chằm chằm Cao Mỹ Lan, thấy sắc mặt bà ta tái nhợt, cậu vui vẻ cong môi. Cao Mỹ Lan và người đàn ông kia ngay từ đầu đã dây dưa chứ không phải lúc sau mới dính líu.

  Cao Mỹ Lan lỗ tai ù đi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Thẩm Lâm Châu biết, nó biết rồi.

  “Cái gì mà khu Phong Lâm, Mỹ Lan, đi lấy chi phiếu.”

  Tiền không đủ, Cao Mỹ Lan phải tự tìm cách bù đắp. Bà ta đưa tấm thẻ 20 triệu cho Thẩm Lâm Châu với vẻ mặt đau khổ, kèm theo một tấm chi phiếu.

  Sắc mặt Thẩm Kinh trắng bệch, lúc Thẩm Lâm Châu đi ra cửa liền nói: “Mày đừng bao giờ quay lại nữa, tao sẽ coi như không có thằng con trai là mày.”

  "Sao không quay lại chứ? Đừng lo mà, thỉnh thoảng tôi sẽ về thăm."

  Cao Mỹ Lan ngã ngồi xuống sofa, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cái nhìn cuối cùng của Thẩm Lâm Châu chắc chắn là lời cảnh cáo. Bà ta nhìn Thẩm Kinh vừa bất lực vừa là kẻ có chết cũng giữ thể diện, xem ra phải kiếm đường lui khác.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play