“Lệ Cửu U, đi thôi.”
“Anh còn cần lấy gì nữa sao? Thật ra chỉ cần mang thẻ ngân hàng là được rồi.”
Tây trang vốn phẳng phiu lại bị Thẩm Lâm Châu dùng lực vò ra vết nhăn mờ, miệng nhỏ lải nhải không ngừng, được một tấc lại muốn tiến một thước muốn nắm tay hắn.
Lệ Cửu U lọ mọ đứng dậy, nhưng động tác biên độ quá lớn khiến đầu gối trùng hợp va vào góc bàn.
“Lệ Cửu U, em nói mà, đưa tay cho em.”
Thẩm Lâm Châu đau lòng không thôi, nếu cậu nắm tay Lệ Cửu U, khẳng định sẽ không có gì nguy hiểm, người này vẫn cứ giữ thể diện, còn chưa ra tới cửa đã và chạm rồi.
“Không cần.”
Lệ Cửu U nghiêng người đi qua Thẩm Lâm Châu, ngón tay út đang rũ bên hông đột nhiên bị câu lấy.
Lực nhẹ tựa lông hồng lại cũng như sức nặng ngàn cân, khiến Lệ Cửu U không thể bước tiếp, cảm giác ngứa ngáy lan ra tứ phía, thế nên toàn bộ cánh tay đều cứng đờ dị thường.
“ Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”
Thẩm Lâm Châu đi ở phía trước, theo sau Lệ Cửu U đang tràn ngập không vui. Cũng may Thẩm Lâm Châu rộng lượng, một chút cũng không để ý.
Chỗ bọn họ đi là khu thương mại lớn nhất Vân Thành, nghe nói nơi này có 90% thuộc sở hữu của Công nghệ Đỉnh Thịnh, đương nhiên Thẩm Lâm Châu không biết điều này.
“Lệ Cửu U, em đi cắt tóc nha, rất nhanh, tầm bảy tám phút gì đó thôi.”
Bảy tám phút hay bảy tám chục phút cũng không khác nhiều lắm.
“Anh không nói em xem như anh đồng ý rồi nha.”
Thẩm Lâm Châu vào cửa tiệm, sắp xếp cho Lệ Cửu U xong xuôi mới tự mình ngồi lên ghế, trực tiếp nói: “ Ông chủ, cắt tóc cho tôi. Phiền ông làm nhanh một chút, chúng tôi còn có việc.”
Hiện tại tóc của Thẩm Lâm Châu có đủ 7 màu, cậu nhìn bản thân trong gương sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, quá xấu, thật sự là quá xấu.
Từng lọn tóc một rơi rụng trên mặt đất, tầm mắt của Lệ Cửu U đi chuyển từ trên xuống, từ chiếc gương đến đống tóc trên sàn. Giống như khởi đầu của cuộc sống mới.
Sau khi cắt, mọi người trong tiệm đều chấn kinh.
Thì ra phía dưới mái tóc hơi dài kia cư nhiên lại ẩn giấu một đôi mắt như vậy, lông mi thon dài, đuôi mắt hơi hướng lên, thuần túy lại sạch sẽ, long lanh tựa nước .
Lệ Cửu U ngày thường bình tĩnh cũng nhìn đến xuất thần.
“Bao nhiêu tiền ạ?”
“2, 25.”
—------
“Lệ Cửu U, chúng ta trực tiếp đi mua nệm đi, giường của anh cứng quá, nằm không thoải mái. Còn có……”
Thẩm Lâm Châu nói chuyện càng lúc càng nhỏ, Lệ Cửu U khó hiểu mà quay đầu, chỉ thấy Thẩm Lâm Châu nhìn qua tấm kính phản chiếu bóng hình Lệ Cẩn Ngôn.
Áp suất xung quanh hạ xuống cũng không dời được sự chú ý của Thẩm Lâm Châu.
Thẩm Lâm Châu quả thật là xem đến ngây ngốc.
Trên thế giới này thì ra còn có bé thú bông hợp gu cậu như vậy sao. Bự như vậy, nhất định ôm rất thoải mái. Hơn nữa đôi mắt của nó lại chất chứa sự khinh thường, thật sự giống Lệ Cửu U quá đi.
Chỉ là Lệ Cửu U không đáng yêu như vậy, cậu muốn.
Thẩm Lâm Châu trộm nhìn Lệ Cửu U, nhẹ giọng nói: “ Em đi mua nước, anh chờ chút được không ?”
"Mua nước, chưa no sao? Vừa rồi ăn uống không đủ?"
Hừ, hai cây kem và một ly Coca đá mà còn chưa vừa lòng, xem chừng là muốn tìm Lệ Cẩn Ngôn giải nhiệt.
Lệ Cửu U bất lực nhìn Thẩm Lâm Châu bước đi càng lúc càng nhanh, cậu hẳn là không giấu được niềm vui. Cậu nói đi mua sắm cùng hắn nhưng thật ra là đi gặp nhân tình.
Dần dần, Thẩm Lâm Châu chỉ cách chỗ Lệ Cẩn Ngôn đang ngồi có mười mét.
Lệ Cửu U: ?
Tại sao càng đi càng xa vậy?
Lúc này Thẩm Lâm Châu trong mắt chỉ có bé thú bông biểu tình khinh thường, cũng không chú ý tới Lệ Cẩn Ngôn đang ở gần đó.
Cậu bước ba bước tới, vào trong cửa hàng trưng bày đẹp đẽ chói mắt, đôi mắt sáng ngời: “Xin chào, tôi muốn cái này.”
Trả tiền xong, Thẩm Lâm Châu ném cái bao bì vướng víu vào thùng rác, vùi cả mặt vào trong bé thú bông mềm mại, thở dài thỏa mãn.
" Nhóc còn có mười sáu anh chị em, mặc dù bây giờ mấy đứa không ở cùng thời gian và không gian, nhưng không sao cả. Tiểu Thập Thất, từ nay về sau nhóc sẽ là thú nhồi bông yêu thích nhất của anh."
Cảm giác được bao bọc bởi đám lông mềm mềm thật hạnh phúc. Thẩm Lâm Châu nhướng mày, dùng ngón tay thon dài nhéo nhéo tai thú bông, yêu thích không rời tay.
Nhưng mà nên ôm ẻm thế nào để Lệ Cửu U không phát hiện ra đây.
Thẩm Lâm Châu thử mấy lần, cuối lựa chọn phương pháp an toàn nhất, cậu kẹp thú bông dưới nách, lạnh lùng bước ra.
Không có gì bất thường, rất tốt!
"Lệ Cửu U, em về rồi nè, chúng ta đi thôi."
“ Cậu mua mấy chai nước, có dư không?”
Thẩm Lâm Châu trong tay không có gì, không phải vừa rồi bảo khát sao.
"Uống hết rồi. Nếu anh muốn em sẽ mua thêm một chai nữa."
"Không cần, đi thôi."
Lệ Cửu U có chút kinh ngạc khi thấy Thẩm Lâm Châu thật sự không chú ý tới Lệ Cẩn Ngôn, trước đây người này thậm chí có thể đánh hơi thấy Lệ Cẩn Ngôn đang cách xa cả trăm mét, giờ gần như gặp trực tiếp lại chẳng có phản ứng.
Tầng 4 và tầng 5 của trung tâm mua sắm đều là cửa hàng gia dụng, nghe nói phải thanh toán ít nhất 3 triệu mới đủ điều kiện lên tầng 5.
Thẩm Lâm Châu dứt khoát đưa Lệ Cửu U lên tầng bốn.
Những chiếc giường lớn được bao bọc bởi ánh đèn lại càng thêm sang trọng, khi nằm lên, toàn thân như đang vùi trong lớp bông mềm mại đến khó tin.
"Lệ Cửu U, chúng ta mua một cái đệm đi, cái này thì sao, êm ái dễ chịu."
"Chúng ta?"
" Phải. Em thấy cái này không tệ. Quẹt thẻ...?"
Lệ Cửu U giả vờ suy nghĩ lướt qua bảng giá. Đây là chiếc rẻ nhất trong toàn bộ cửa hàng.
“Tôi thích cái khác, cái bên cạnh đi, thanh toán.”
Thẩm Lâm Châu đọc địa chỉ, dùng ngón tay miết lấy tai Tiểu Thập Thất, cong cong khóe môi. Cậu suy nghĩ một lúc rồi thì thầm vào tai Lệ Cửu U: “Cảm ơn anh, em cũng rất thích.”
Cục cưng nhà cậu khẩu thị tâm phi thực đáng yêu !
Cậu chỉ ngồi trên chiếc giường đó một lúc, hơi lưu luyến mới đứng lên vậy mà Lệ Cửu U đã mua nó.
Với tính cách của Lệ Cửu U, có lẽ không cần đệm mềm, hắn vẫn có thể ngủ thoải mái trên giường cứng.
"Lệ Cửu U, cùng em đi dạo tầng một đi."
Thẩm Lâm Châu vừa bước vào đây đã chú ý tới tiệm ngọc thạch ở tầng một, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng ngứa tay.
"Ông chủ, lấy cho tôi hai khối đá thô nhìn thử."
Nhớ năm đó khi Thẩm gia cậu đây có tiếng trong giới đổ thạch, Lệ Cửu U, Lệ Cửu U còn chưa được sinh ra đâu. À thi, lúc đó tác giả còn chưa khai bút.
Hòn đá nhỏ được đặt vào lòng bàn tay, Thẩm Lâm Châu thu hồi nụ cười bất cần, dùng xương ngón tay gõ gõ lên mặt đá.
Ông chủ ở một bên liếc nhìn Lệ Cửu U đang dựa vào tường, sau đó chú ý tới động tác thiếu chuyên nghiệp của Thẩm Lâm Châu, nở nụ cười hiểu ý, đây hẳn là ông lớn đưa nhóc tình nhân ra ngoài chơi.
"Này ông chủ, hôm nay có khách à. Cậu đầu đinh kia, bỏ đá xuống đi."
Thẩm- đầu đinh đang tập trung cao độ- Lâm Châu, chậc lưỡi quay lại, nhìn người đối diện như thấy quỷ.
"A, đây không phải là em trai ngoan của tao sao? Người chồng mù của mày cũng chịu thả mày ra cửa hả. Nhìn em trai tội nghiệp của tao xem, ha ha, vết trên cổ có vẻ cũng khá kịch liệt nha”.
Anh ta trông lưu manh lại không đàng hoàn, chắc chắn là anh trai ngoài giá thú của nguyên chủ.
"Thẩm Thiên Diệu, anh tốt nhất nên giữ miệng cho sạch sẽ. Anh xã tôi là người anh có thể tùy ý sỉ nhục sao."
À.
Gọi thuận miệng ghê.
Ánh mắt nóng rực dừng trên mặt Thẩm Lâm Châu, cậu không muốn tìm hiểu xem là ai, nhưng sức nóng này thực sự rất ngang ngược. Thẩm Lâm Châu rõ ràng cảm giác được lỗ tai mình nóng bừng, giống như lửa trong lò luyện kim, không thể phân biệt được.
Lệ Cửu U đồng tử co rút, trong lòng thầm lẩm bẩm: Anh xã.
Ngẩng đầu lên lần nữa, hắn tình cờ nhìn thấy đôi tai đỏ thẫm của Thẩm Lâm Châu và cái đầu mèo gần như bị nhéo đến biến dạng, nghĩ thầm, hóa ra cậu không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
"Haha, mày chọc tao cười chết mất. Chỉ có lão chồng mù của mày tự biết. Hơn nữa, chân trước mày nói thích Lệ Cẩn Ngôn, chân sau lại anh xã này anh xã nọ, thay lòng cũng nhanh quá rồi."
Mấy thiếu gia đi cùng Thẩm Thiên Diệu bật cười. Ai mà không biết Thẩm Lâm Châu là chó liếm của Lệ Cẩn Ngôn, cần gì giả vờ.
"Em trai, vừa rồi mày muốn đổ thạch phải không? Đúng là truyện cười cho thiên hạ, ngu xuẩn. Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đến bàn cược, còn đổ thạch nữa chứ?"
"Tôi dù kém cỏi đến đâu thì vẫn hơn anh. Đúng vậy, tôi ngu xuẩn nên quang minh chính đại đạt được 985 điểm đại học. Anh thì giỏi rồi, được trọn 111 điểm. Mang tiếng từ nước ngoài về có khác. Đánh cược vào đổ thạch cũng chỉ là đặt cược thôi, tôi không để ý số tiền này. Sao, dám cược không, ai thua trả tiền?”
" Anh Diệu, lúc này anh không thể nhượng bộ, thằng vô dụng này có gì mà sợ."
“Đúng vậy, nhìn bộ quần áo rách rưới của nó là biết trong túi không có tiền rồi. Lão chồng mù của nó cũng không để nó vào mắt, vậy nó có thể có bao nhiêu tiền? Đánh cược đi .”
Thẩm Thiên Diệu cũng nghĩ như vậy, bọn họ không đưa cho Thẩm Lâm Châu một xu "quà sính lễ" mà Lệ gia gửi, nó lấy tiền đâu ra, phỏng chừng là phồng má giả làm người mập.
"Được thôi. Em trai, khi thua đừng có khóc nhè nha."
Thẩm Lâm Châu hừ một tiếng, đi tới trước mặt Lệ Cửu U, đem thú bông nhét vào trong ngực hắn, "Anh xã giữ giúp em nha? Anh ơi, đây là lần đầu tiên em đổ thạch, lỡ thua thì sao đây ?”
Lúc này những người trong phòng mới chú ý tới phía góc tường có một người đang đứng, tuy hắn không nhìn thấy nhưng họ vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn như có hàn băng, tùy lúc có thể giết người.
Đặc biệt là những tin đồn khác nhau về Lệ Cửu U, cử chỉ lạnh lẽo bất cần của hắn đã khiến mấy tên côn đồ có mặt tê dại đứng không vững.
“Không sao, anh xã em có rất nhiều tiền.”
Thẩm Lâm Châu mặt lại đỏ lên, cậu cứ cho là Lệ Cửu U không quan tâm.Cục cưng của cậu thực sự là người tốt, còn biết giải vây cho cậu. Tinh tế, quá tinh tế.
"Thẩm Thiên Diệu, anh chọn trước ?”
"Được thôi."
Cả hai người họ lần lượt chọn một viên, bước tiếp theo là quá trình cắt.
Thẩm Lâm Châu tự tin đứng bên cạnh Lệ Cửu U, lấy tay che miệng nói: "Lệ Cửu U, anh yên tâm, em sẽ không thua đâu."
Khoảng cách quá gần, mùi hương của Thẩm Lâm Châu xông vào chóp mũi hắn, cảm giác căng thẳng kéo đến, Lệ Cửu U cho rằng Thẩm Lâm Châu nhất định không biết trên vành tai cậu có một nốt ruồi.
"Anh Diệu, thật lợi hại. Màu xanh, là màu xanh."
Thẩm Thiên Diệu rất vui, gã vừa mới cắt một đao, đã hiện ra màu xanh.
"Ai da, em trai, bây giờ nhận thua còn kịp đó, chỉ cần mày quỳ xuống cầu xin, tao sẽ bỏ qua vụ cá cược, sao nào?"
Thẩm Lâm Châu vẫn đứng đó, nhưng cậu chỉ cười mà không nói.
Quả nhiên, sau khi cắt đá xong, ngoại trừ một chút màu xanh lộ ra lúc đầu, còn lại tất cả đều là phế phẩm. Thẩm Thiên Diệu sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Trái lại, khối được Thẩm Lâm Châu chọn toàn bộ là ngọc lục sắc, tỉ lệ rất hiếm trong ngọc thạch.
"Ai da, Thẩm Thiên Diệu, hiện tại nhận thua cũng muộn rồi, cho dù anh có quỳ xuống cầu xin tôi, tiền cược vẫn phải trả."
Thẩm Lâm Châu cầm khối ngọc thạch trên tay, đôi mắt cười gian như hồ ly.
"Hôm nay là ngày đẹp trời, tự dưng nhặt được ngọc thạch miễn phí, anh xã, chúng ta về nhà thôi."
Thẩm Lâm Châu như thường lệ câu lấy ngón út Lệ Cửu U, trước khi đi còn nghe thấy ông chủ tiệm nói: “Cám ơn quý khách, lần sau lại tới.”
Thẩm Lâm Châu vui vẻ, đi một bước nhảy ba bước: "Lệ Cửu U, Lệ Cửu U, em có giỏi không? Hôm nay em kiếm được 200 vạn á."
"Ừ, giỏi lắm."
Lệ Cửu U thầm nghĩ, nhị thiếu gia Thẩm gia chưa từng tiếp xúc với đổ thạch, nhìn qua lại rất điêu luyện, thậm chí còn giỏi hơn hắn rất nhiều.
—---
Tác giả có lời muốn nói:
Đổ thạch gì đó là tui tự chế nghen, đừng nghiêm túc bắt lỗi nhó, xem cho vui hoi, cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ủng hộ!
Anh Anh: Chương này tớ kìm nén dữ lắm á, mỗi lần gặp chữ “đổ thạch” là đầu tui hiện lên chữ “chơi đá”. Nên là đụng tới nó là phải tự nhẩm: edit cho mọi người đọc, edit cho mọi người đọc,...=)))