Thẩm Lâm Châu một tay cầm thuốc tẩy, một tay cầm cây lau nhà nhìn chằm chằm mặt sàn phát ngốc, lý do gì biệt thự lớn vậy, dọn dẹp phiền lắm đó.
Nhớ tới số dư còn lại trong thẻ, ý nghĩ thuê giúp việc lập tức tiêu tan.
Lúc Lệ Cửu U xuống lầu, bắt gặp cảnh Thẩm Lâm Châu đang khom lưng lau sàn, áo thun trắng đã bị mồ hôi thấm ướt dính sát trên lưng, phác họa ra đường nét hoàn mỹ, tầm mắt hắn dời xuống, rơi vào mắt chính là vòng eo mảnh khảnh lúc ẩn lúc hiện của Thẩm Lâm Châu. Giọt mồ hôi trượt theo hàm dưới tích tụ ở xương quai xanh, rồi không cầm được lại lặng lẽ nhỏ xuống.
Lệ Cửu U quay đầu lại, ngón tay không tự giác vịn chặt lan can, ánh mắt càng thâm thúy.
“Lệ Cửu U, anh tỉnh rồi, vừa lúc em pha trà xong.”
Cậu đứng thẳng lên, Lệ Cửu U mới phát giác vệt đỏ trên cổ Thẩm Lâm Châu càng rõ ràng. Hồng hồng một mảnh, nhìn khá đau.
“Cảm ơn.”
Thẩm Lâm Châu cong cong khóe môi, cục cưng nhà cậu sao lại ngoan quá đi.
Trong sách nói mắt Lệ Cửu U có vấn đề bởi tai nạn giao thông, năm ấy Lệ Cửu U tròn 21 tuổi, tiếp nhận Lệ thị ba tháng. Nhưng Thẩm Lâm Châu nhìn hắn xuống lầu rồi ngồi xuống sô pha rất mượt, như là đã luyện tập qua vô số lần, cậu tức khắc càng đau lòng.
Một người mù, phải nỗ lực bao nhiêu mới như người bình thường được chứ.
Vẻ mặt Thẩm Lâm Châu tràn đầy trìu mến lập tức khiến Lệ Cửu U cảnh giác. Như nhìn một kẻ khờ, nhưng ánh mắt yêu thương ngập tràn đó là sao.
Lệ Cửu U chỉ có thể ép mình xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng đó, bình tĩnh mà sờ soạng nâng tách trà lên uống một ngụm.
Lộp cộp lộp cộp.
“ Ông……” chủ.
Thư ký Lý lần đầu tiên gặp trường hợp lớn như này, hai chữ ông chủ cũng chưa nói hoàn chỉnh.
Trước mắt hắn là một chàng trai không phải ông chủ mình mà là một cậu chàng xinh đẹp xán lạn. Nhìn động tác xem ra là đang dọn vệ sinh.
Lý tiên sinh siết chặt văn kiện mật trong tay, thử gọi: “Phu nhân?”
Anh nhớ ông chủ đã đề cập muốn cùng người Thẩm gia liên hôn, người có thể quang minh chính đại xuất hiện ở biệt thự, còn mặc đồ đơn giản, ngoại trừ vị đối tượng liên hôn kia thì còn có thể là ai.
“Mời vào, gọi tôi Thẩm Lâm Châu là được.”
“Cảm ơn Thẩm thiếu gia.”
Thư ký Lý trên mặt treo nụ cười không chê vào đâu được, nghĩ thầm, tính tình không phải khá tốt sao, lúc trước anh nghe có người bịa đặt nói Thẩm Lâm Châu vô cùng xem thường người khác.
“ Ông chủ, văn kiện ngài cần……”
Nếu không phải đối tác quá nóng lòng, thư ký Lý cũng không cần đến tận nhà để Lệ Cửu U ký tên.
Hiện tại xuất hiện tình huống này, thế nào cũng thấy kỳ kỳ.
Lệ Cửu U không chút để ý mà lật nhanh một tờ, ngón tay lướt trên trang giấy, trưng ra vẻ cái gì cũng không thấy.
“Ngồi đi.”
Thẩm Lâm Châu còn ở một bên lau sàn, hình như không nghe thấy gì.
【 Sếp: Tôi mù anh cũng mù sao? Dì Vương đâu rồi? 】
Thư ký Lý dư quang liếc nhìn Thẩm Lâm Châu mồ hôi đầm đìa, lại nhìn vẻ cao cao tại thượng bất cần của Lệ Cửu U, anh hiểu ra.
Sếp chắc chắn là đau lòng!
Dọn căn nhà lớn như vậy rất mệt.
【 Tiểu Lý: Sếp, dì Vương không phải bị ngài phái về nhà cũ nằm vùng rồi sao, hay là gọi bà ấy trở về? 】
【 Sếp: Ừ. 】
“Sếp, dì Vương nói buổi chiều từ dưới quê lên, yêu cầu muốn sửa hợp đồng, tôi xem qua không thấy vấn đề gì, ngài ký tên đi.”
Thẩm Lâm Châu lỗ tai giật giật, bắt được mấy chữ dì Vương lên, cánh tay bủn rủn nháy mắt nâng bất động.
“Lệ Cửu U, nhà chúng ta có giúp việc sao.”
“Người mù không có bảo mẫu thì sống thế nào.”
Thẩm Lâm Châu đứng ở tại chỗ phát ngốc, vậy bảo mẫu trong truyện gốc ở đâu, không phải lại bị Lệ Cẩn Ngôn đuổi việc rồi chứ.
“Tiểu Lý, cậu nhìn trong nhà còn thiếu gì thì bổ sung thêm đi.”
Thẩm Lâm Châu lặng lẽ đi ra phía sau Lệ Cửu U, duỗi tay chọt chọt lưng hắn.
Trong nháy mắt Lệ Cửu U cả người căng chặt, cơ bắp bị lớp sơ mi bảo bây hơi phồng lên, ngón tay tại trang giấy bấu ra một vết hằn nhẹ.
Thẩm Lâm Châu tiến đến bên tai Lệ Cửu U, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu mà nói: “Lệ Cửu U, chúng ta còn tiền sao? Trong thẻ của em không dư dả, hơn nữa đồ cũng nhiều, không cần mua thêm đâu.”
Tất cả hơi ấm phả trên sườn mặt của Lệ Cửu U, có chút ngứa, hắn cúi đầu yên lặng kiềm nén cảm giác muốn đưa tay lên gãi.
Thư ký Lý ngẩng đầu nhìn trời, nhìn đất, cúi đầu xem giày, chỉ là không nhìn hai người đang thì thầm.
“ Tôi nhớ rõ Lệ gia cho Thẩm gia một trăm triệu, cộng thêm hai căn biệt thự cao cấp, …… Không dư dả?”
Diễn tiếp đi!
Lệ Cửu U lại nghĩ đến thằng cháu ngoan của mình, nên là sẽ không đem hết tiền cho nó rồi đi.
“Nhiều quá vậy? Em một đồng cũng không nhận được.”
Thẩm Lâm Châu lục trong trí nhớ rõ ràng không có chuyện tiền nong, càng đừng nói biệt thự cao cấp này nọ.
Thân là nhị thiếu gia Thẩm gia, là con chính thức, chính thức đó. Người anh kia là cha cậu và tình đầu có trước khi cưới mẹ cậu, mẹ nguyên chủ vừa mất, cha Thẩm đã rước người đàn bà kia và con trai của họ vào cửa.
Mấy năm nay vị đại thiếu gia kia vẫn trong tối ngoài sáng không ít lần chèn ép nguyên chủ, có thể nói tính tình vô lý ngang ngược của nguyên chủ là do mẹ kế nuôi ra.
Bọn họ thật ra đã tính toán hết rồi, đem nguyên chủ đi xung hỉ, còn tiền, biệt thự cao cấp đều không đề cập tới một chữ.
Cậu cũng không ngây thơ như nguyên chủ, bị bắt cóc còn giúp người ta đếm tiền, nếu đã là của cậu, vậy phải lấy về hết.
“Không cần phiền Tiểu Lý, buổi chiều anh với em đi dạo phố đi, tụi mình tự lựa đồ.”
Lệ Cửu U cúi đầu trầm mặc, trong lúc nhất thời không khí đọng lại, trong phòng an tĩnh nghe rõ tiếng kim rơi.
Thẩm Lâm Châu cong môi, không biết xấu hổ tiến lại gần Lệ Cửu U một chút. Ngón út của cậu di chuyển chậm rãi trên sô pha, tới khi đụng tới đốt ngón tay của Lệ Cửu U thì dừng lại gãi vài cái.
Cậu ngẩng đầu thấy Lệ Cửu U không có phản ứng, Thẩm Lâm Châu mạnh dạn kéo tay áo hắn.
“Lệ Cửu U, anh đi chung với em nha, em không có tiền, lỡ đâu thích cái gì mà không trả nổi, người ta bắt em lấy công trả nợ thì phải làm sao bây giờ?”
“ À, vậy phải khá tốt sao, rèn luyện thân thể.”
Lệ Cửu U bất động thanh sắc rút góc áo từ tay Thẩm Lâm Châu ra, không tán đồng nhíu mày, người này sao lại hay động tay động chân quá vậy, một chút liêm sỉ cũng không có!
“QWQ, vậy thôi, em sao cũng được. Ngủ ván giường kỳ thật cũng khá tốt, hiện tại người trẻ tuổi đúng là cần rèn luyện thân thể. Ngoại trừ đệm giường khá cứng thì cái khác đều ổn. Haizz, nhưng mà chuyện ăn uống thì phải giải quyết, mùa hè tới tìm đâu gió Tây Bắc đây.”
Thẩm Lâm Châu càng nói càng thảm, người nghe xong đều im lặng, kẻ trộm tới còn phải tặng đồ. Lệ Cửu U bị ồn đến đau cả đầu, vì vậy chỉ có thể qua loa gật đầu.
“Lệ Cửu U, lời đã nói không thể rút lại nha.”
Thẩm Lâm Châu nói nhiều nên miệng lưỡi khô khốc, theo phản xạ có điều kiện lấy tách trà trước mặt lên uống từng ngụm.
“Này, cái đó……”
Thư ký Lý vừa mở miệng liền nhận được ánh mắt giết người của Lệ Cửu U, anh nuốt lời định nói, lập tức trưng ra nụ cười công nghiệp.
Thẩm Lâm Châu cũng ý thức được cái gì, yên lặng đặt ly nước xuống, hướng tới thư ký Lý đặc trợ làm động tác im lặng.
Ngại chết mất.
Trước kia cậu sống một mình, cần gì thì thuận tay lấy dùng luôn, ai có thể nghĩ đến cậu làm vậy chứ. Cũng may Lệ Cửu U nhìn không thấy.
Lệ Cửu U: Ha ha.
“ Ưm, vậy em lên phòng kiếm quần áo để chiều mặc ra ngoài.”
Sau khi xác định Thẩm Lâm Châu đã lên lầu, thư ký Lý mới đem văn kiện đưa cho Lệ Cửu U.
“ Sếp, đối tác cứ nhất quyết phải gặp ngài, Phó tổng đã hẹn mấy lần vào cuối năm nay để đàm phán, ngài có muốn gặp không.”
Lệ Cửu U suy tư một lát vẫn lắc đầu, “Tạm thời không cần, không xác định được có quan hệ với Lệ gia hay không, tình huống của tôi không thể bại lộ. Không thương lượng được thì thôi, tìm nhà khác hợp tác đi.”
“ Còn việc gì nữa không?”
“ Phó tổng bảo tôi chuyển lời đến ngài. Khụ khụ, Lệ Cửu U tớ sai rồi, cậu tha cho tớ đi. Hết rồi.”
“ Ừ.”
Phó Ly là phó chủ tịch của công ty TNHH Công nghệ Đỉnh Thịnh, là bạn nối khố của hắn, cũng là người duy nhất có thể tin tưởng đến thời khắc này.
Lệ Cửu U nhớ tới đã kéo Phó Ly vào danh sách đe, trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người, ít nhiều vẫn có chỗ không tiện. Vẫn là để cậu ta trong đó thêm hai ngày nữa đi.
Trên lầu.
Thẩm Lâm Châu rối rắm mà nhìn vào đống quần áo sặc sỡ trong vali, đau mắt nhất là cái áo màu hồng. Cổ áo kéo dài tới rốn.
Gió từ cửa sổ thổi vào, mùi nước hoa khó tả lập tức tan đi.
Thẩm Lâm Châu nhíu mi, rốt cuộc vẫn không thể tìm ra bộ nào mặc được.
Một vali chứa đầy quần áo không thể mặc, Thẩm Lâm Châu đau lòng gần chết, vốn không giàu có càng thêm dậu đổ bìm leo.
“Lệ Cửu U, em xin anh chuyện này được không.”
Lệ Cửu U theo bản năng ngẩng đầu, mí mắt hơi nhấc lên thẳng tắp mà đâm tới cặp mắt siêu đáng thương của Thẩm Lâm Châu.
“Nói.”
Lệ Cửu U cúi đầu, ngón tay lật một trang sách, thần sắc ẩn ẩn có chút ảo não.
“ Chuyện là, ừm, em có thể mặc áo sơ mi của anh không.”
Thẩm Lâm Châu lại ngượng ngùng hổ thẹn, nghĩ thầm, lúc ở thế giới hiện thực cậu đường đường cũng là tiểu thiếu gia Thẩm gia, chuyện tiền bạc chưa từng chịu ủy khuất, nhưng xuyên qua, đã lưu lạc đến mức phải mặt dày mượn quần áo người khác.
“ Chỉ mặc một lát, những quần áo em mang tới đều không thể mặc ra cửa, có được không.”
Lệ Cửu U quỷ dị mà liên kết với mạch não kỳ lạ của Thẩm Lâm Châu, chắc là muốn ăn diện ra ngoài, lại phát hiện quần áo của mình quá xấu, quả nhiên là quỷ kế đa đoan, đơn giản là thấy quần áo hắn vừa mắt.
“Tùy ý.”
“Cảm ơn, anh đúng người tốt, quá tuyệt vời luôn.”
Nói là nói như vậy, nhưng Thẩm Lâm Châu cũng không có khả năng tùy tiện lấy, cậu chọn một bộ ít cứng nhắc mặc vào, tuy rằng thoạt nhìn cũng không khác mấy với mấy cái trong tủ.
Chóp mũi nhàn nhạt hương cỏ cây, so với cái vali nước hoa của cậu dễ chịu hơn nhiều.
“Lệ Cửu U, chúng ta chuẩn bị ra ngoài đi.”
Sơ mi trắng, quần tây đen, khuôn mặt dịu dàng như nước, vòng eo thon gọn có thể một tay có thể ôm trọn, Lệ Cửu U yên lặng thu hồi tầm mắt.
Hắn thà rằng bị mù còn hơn!