Cửa lớn của phòng ngủ như dính keo, Thẩm Lâm Châu phải dồn nhiều sức mới mở được.

Theo cầu thang xuống phía dưới, Thẩm Lâm Châu lại suýt chút nữa bị dầu mỡ trên mặt sàn làm trượt chân. Cậu vừa xoa tìm vừa vịn cầu thang, trong lòng lại nổi lên một trận đau lòng.

Cục cưng nhà cậu tạo nghiệt gì vậy, vốn đã không nhìn thấy, cửa phòng ngủ mở không dễ, vất vả ra được thì xuống thang lầu lại trượt chân.

Biệt thự to như vậy mà lại trống trãi đến nỗi Thẩm Lâm Châu hốt hoảng.

Cậu dựa vào lượng kí ức ít ỏi trong đầu tìm được nhà bếp, vừa đẩy cửa ra, một cỗ mùi tạp nham xông thẳng vào mặt cậu.

Thẩm Lâm Châu không nhịn nữa, vọt nhanh tới phòng vệ sinh nôn mửa. Trong đầu còn không ngừng phát lại hình ảnh thê thảm của căn bếp, thức ăn thừa và rác thải bày lộn xộn trên bàn đá cẩm thạch, nồi niêu xoong chảo rửa còn không sạch, trên bề mặt thấy được một lớp váng dầu.

Oẹ.

Nước mắt sinh lý cứ vậy mà chảy xuống, không biết có phải ảo giác không, ngay cả trong phòng vệ vẫn quanh quẩn thứ mùi kia.

Thẩm Lâm Châu gian nan đứng dậy, súc miệng xong phát hiện không bị hộc máu, trực tiếp rút hai đoạn giấy vệ sinh chùi nước mắt nước mũi.

Cậu hiện tại đã nhớ ra mùi trong nhà bếp là gì rồi, là món cà ri bí đỏ nấu trứng gà đó!

Nếu xếp hạng các món mà Thẩm Lâm Châu chê cực mạnh, cà ri đoạt giải quán quân, cậu vừa ngửi mùi cà ri sẽ ói mửa không ngừng, hiện tại hay rồi, phòng bếp đã bị ô nhiễm.

Thẩm Lâm Châu xoa mũi, đứng trước cửa đấu tranh tâm lý khoảng mười phút, mới sải bước đi vào.

Cậu bình thường ở một mình, việc nhà cũng là tự làm, dọn dẹp xem như cũng ổn, hôm nay tốc độ còn nhanh hơn bình thường, Thẩm Lâm Châu đã lĩnh hội được thế nào là sức mạnh cà ri.

Nồi sạch, tủ lạnh còn sạch hơn…..

Thẩm Lâm Châu lục lọi nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được nửa túi gạo và một gói mì ăn liền kẹt giữa khe tủ.

Nghĩ đến Lệ Cửu U còn đang mệt người, ăn cháo nóng là tuyệt nhất. Thẩm Lâm Châu nấu một nồi cháo, còn mình thì ăn mì gói.

Thẩm Lâm Châu vừa ngồi ăn vừa xem tài khoản của nguyên chủ. Cũng may lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nguyên chủ dù không được sủng ái thì vẫn là con ruột Thẩm gia, nên tiền tiêu vặt vẫn phải cho.

Hít hà.

Thẩm Lâm Châu húp nước súp, liếm vệt nước bên khoé môi, mỹ mãn thở ra, sau đó đặt mua một đống đồ.

Cái nhà này chỉ có bốn bức tường, ngoại trừ cái xác là biệt thự, bên trong lại trống trãi dị thường.

Thẩm Lâm Châu hoài nghi có phải tên khốn Lệ Cẩn Ngôn kia đem đồ có giá trị trong biệt thự bán hết rồi không, cậu nhớ rõ nguyên tác có viết biệt thự là Lệ lão gia tử và mẹ Lệ Cửu U khi kết hôn đã ở đây, không có khả năng chỉ là một cái vỏ rỗng, Lệ Cửu U không nhìn được, tất nhiên cũng không biết đã thiếu cái gì.

Ha, lòng người.

Đến bước thanh toán, Thẩm Lâm Châu đau lòng từng cơn, cậu chưa từng túng quẫn đến vậy đâu, mua máy rửa chén còn phải tìm mã giảm giá.

Haizz, xem ra phải kiếm tiền rồi.

Trước khi xuyên qua, Thẩm Lâm Châu cậu cũng có vài món nghề như đàn cello, dương cầm, đàn tranh. Hiện tại trong nhà này, gió cũng có thể đánh ngã cậu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Lâm Châu cảm thấy vẫn nên dẹp đam mê qua một bên đi. Làm gốm, thiết kế thời trang, trang sức cậu không tin không thể kiếm ra tiền.

Nghĩ vậy Thẩm Lâm Châu thê lương tiếp tục húp nước mì, nhớ rõ lúc bạn đầu vì tag ngọt sủng của văn án mà hí hửng lao vào đọc.

Tag ngọt sủng kia đúng là lừa người, vui vui vẻ vẻ nhảy hố, rồi đau thương trèo ra, rồi lại crăng tiếp tục nhảy.

À thì đúng là có sủng, nhưng sủng thế nào mới quan trọng.

Công thụ chính là sủng, còn người khác thì không chết cũng hóa điên, tóm lại không một ai bình thường.

Cậu xuyên vào là nhị thiếu của Thẩm gia không được yêu thương, còn bị dì ghẻ cố tình nuôi hư. Mục đích tồn tại của cậu là trợ công cho công thụ chính, mỗi khi hai người họ mâu thuẫn thì lôi cậu ra hoà giải.

Cùng công chính uống chút rượu ngắm trăng, đôi khi tạo ra bầu không khí có chút ái muội. Sau đó nhất định sẽ bị thụ chính thấy rồi âm thầm ghen tuông, ngáng chân làm cậu xấu mặt.

Lúc này công chính lại giống như một thiên thần, mang theo hào quang xua tan đi nội tâm thống khổ của thụ, hai người ngọt ngào quay lại vả mặt cậu thật mạnh.

Nếu không phải Lệ Cẩn Ngôn sắp xếp để cậu xung hỉ cho Lệ Cửu U, hạ thuốc hắn rồi lấy cổ phần, thì có lẽ giờ này nguyên chủ vẫn là con chó liếm ưu tú nhất của Lệ Cẩn Ngôn.

Thẩm Lâm Châu vài ngụm húp xong nước mì, gặp tình cảnh này bị buộc phải tự cứu chính mình, nếu không cậu và Lệ Cửu U cuối cùng sẽ trở thành oan hồn dưới chân Lệ Cẩn Ngôn.

Nồi cháo trên bếp sôi ùn ục, Thẩm Lâm Châu ngửi được mùi hương quen thuộc toả ra thì hài lòng tắt bếp, cũng may cậu biết nấu ăn, không thì mới ngày đầu tiên xuyên sách đã có hai người chết đói.

“Lệ Cửu U, Lệ Cửu U, anh tỉnh chưa?”

Thẩm Lâm Châu đem cháo đặt ở đầu giường, người trên giường thì gọi mãi vẫn không dậy, chờ đợi nhàm chán, cậu rảnh rỗi chọc chọc mặt của Lệ Cửu U, mềm mịn như thạch trái cây, khiến cậu đạt được sự thỏa mãn tâm lý.

“ Ưm.”

Thanh âm đột ngột làm Thẩm Lâm Châu hoảng sợ, lập tức ngoãn thu tay, giấu đi sự lưu luyến. Sau đó cậu kinh hỉ nói: “Cục, à, Lệ Cửu U, anh dậy rồi.”

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, mém xíu lỡ miệng gọi cục cưng luôn.

Thẩm Lâm Châu quan sát đôi mắt đen của Lệ Cửu U, có ảo giác như bị nhìn thấu, cậu còn phản phất thấy được cả dải ngân hà trong mắt hắn.

Có chút tiếc nuối, một đôi mắt đẹp như vậy nếu có thể nhìn được thì tốt biết bao.

“Lệ Cửu U, em có nấu cháo, anh nếm thử xem.”

Đôi mắt Lệ Cửu U lại khôi phục vẻ vô thần, hắn không nói lời nào, chỉ là sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Hắn biết người này không có ý tốt, chưa từng có ai dám chọc vào mặt hắn như vậy, chưa kể còn nhéo nhéo, đừng tưởng hắn không biết.

Đáng giận!

Đặc biệt là động tác mời hắn uống cháo, y đúc như phim cổ trang nổi tiếng hồi xưa: Đại Lang, chàng mau uống thuốc đi nè~~

Ngày lúc Lệ Cửu U rối rắm vì sao Thẩm Lâm Châu biết nấu ăn, mép giường đột nhiên trũng xuống, hắn cảm giác được người nọ hơi hơi cúi người, khoảng cách bị thu hẹp.

Lúc này Thẩm Lâm Châu đang định đỡ Lệ Cửu U dậy, tay còn chưa dùng lực, bỗng trời đất quay cuồng, cậu bị đè trên giường.

Bàn tay to lớn bóp chặt cổ cậu, một tay khác lại chế ngự cổ tay cậu, áp lực cực lớn làm Thẩm Lâm Châu không thở nổi chỉ có thể liều mạng giãy giụa, chân dùng sức đá vào Lệ Cửu U.

Lực đạo trên cổ buông lỏng, cổ họng chợt thông thoáng, Thẩm Lâm Châu mở miệng hô hấp, khóe mắt bởi vì bị áp bách mà ửng đỏ, trên cổ lại nhiều thêm một vòng xanh tím.

Thẩm Lâm Châu ủy khuất cực kỳ, vùng vẫy xuống giường, khóe mắt ướt dầm dề không nói, đuôi mắt càng đỏ hơn.

“Em, em chỉ là muốn đỡ anh dậy ăn cháo.”

Hu hu hu, cục cưng nhà cậu thật hung dữ.

Lệ Cửu U lần đầu tiên cảm thấy chân tay luống cuống, hắn mờ mịt xoay người, không dám nhìn ánh mắt ủy khuất của Thẩm Lâm Châu, tròng mắt hơi đảo hai cái lại khôi phục nguyên dạng, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi ngồi dậy.

Đủ loại lời nói trào phúng chuẩn bị sẵn nơi yết hầu, khi đối diện cặp con ngươi thanh triệt của Thẩm Lâm Châu lại nuốt xuống toàn bộ, chờ đến khi ra khỏi miệng chỉ còn lại một chữ ừm.

Lệ Cửu U có chút ảo não, chính là, cặp mắt kia quá sạch sẽ, sạch đến nỗi Lệ Cửu U hoài nghi cậu không hạ thuốc. Ngón tay đặt trên chăn giật giật, muốn nói gì đó lại nuốt trở vào.

Người mà Thẩm Lâm Châu thích chính là cháu trai của hắn, sáng sớm vừa mới bí mật lên kế hoạch hạ thuốc. Có lẽ, có lẽ là thủ đoạn mới.

“ Đây, anh tự cầm ăn đi.”

Thẩm Lâm Châu vốn muốn đút hắn, nhưng nghĩ lại thì, cục cưng nhà cậu kiêu ngạo như vậy, làm gì sẽ nguyện ý để người khác đút?

Hắn bị mù chứ không ngốc, huống chi Lệ Cửu U còn không phải người bình thường, lúc nãy có lẽ đã thực sự dọa đến hắn. Nhưng đây cũng cho thấy thái độ của Lệ Cửu U đối với mối hôn sự này, bên ngoài có nhiều lời đồn nhảm, Thẩm Lâm Châu không tin Lệ Cửu U không biết. Phản ứng vừa rồi bất quá chỉ xác minh phỏng đoán của cậu thôi.

Lệ Cửu U không biết nên làm gì, do dự ba giây, nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng sờ vào mạch máu cậu, rõ ràng lành lạnh nhưng hắn lại cảm thấy hơi ấm.

“ Vẫn ổn.”

Người đối diện đột nhiên im bặt, ngay sau đó Lệ Cửu U trơ mắt nhìn Thẩm Lâm Châu gỡ tay hắn ra, cầm lấy thìa lên ăn cháo.

Tiếng lách cách vang lên bên tai, chén cháo ấm đặt lên tay hắn, Lệ Cửu U không khống chế mà run tay một chút.

Biết Lệ Cửu U nhìn không thấy, Thẩm Lâm Châu vẫn là có chút ngại, ai biết cậu tự dưng chạm mạch mà ra hành động này.

“Không nóng đâu, ăn đi.”

Thẩm Lâm Châu đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, cậu trách quần áo hôm nay không có túi, hai tay lóng ngóng chẳng biết đặt đâu.

Bên kia, Lệ Cửu U đấu tranh tâm lý một lúc mới ăn vài muỗng. Không nghĩ tới cháo ấm vừa phải, chạm vào môi mềm mại, mang theo mùi hương thơm lừng. Lệ Cửu U mê mang, hắn chưa bao giờ biết cháo trắng đơn giản có thể ngon như vậy, còn là do chính đôi tay quanh năm không dính bụi trần của cậu thiếu gia kia nấu.

Không hợp lý, tuyệt đối không hợp lý.

Đối với các hành vi bất thường của Thẩm Lâm Châu, Lệ Cửu U chỉ có thể âm thầm giải thích là: thả dây dài câu cá lớn.

Trước để hắn buông lỏng cảnh giác, sau một tay tóm gọn.

Lệ Cửu U bưng chén cháo, tầm mắt rơi trên cổ Thẩm Lâm Châu, trên làn da trắng xuất hiện dấu tay xanh tím, cực kỳ chói mắt.

Rốt cuộc, khi Thẩm Lâm Châu cầm chén cháo sạch trơn ra cửa, Lệ Cửu U mới mở miệng: “Thực xin lỗi, cảm ơn.”

Thanh âm của hắn rất khàn, giống như đã lâu không nói chuyện, gằn từng chữ một, Thẩm Lâm Châu lặng lẽ sờ sờ cổ, hừm, vẫn hơi đau nhưng đỡ hơn nhiều rồi.

Thẩm Lâm Châu dừng bước chân, dựa tường, tầm mắt đi chuyển vừa vặn rơi trên bàn tay hơi nắm chặt của Lệ Cửu U. Trên người là bộ đồ đơn giản, không giống như là quần áo thường ngày, hình như là đồ ngủ riêng. Thân người chiếm phân nửa chiếc giường hai mét, nhưng Thẩm Lâm Châu lại cảm thấy người nọ vô cùng ủy khuất, đáng thương hề hề, giống bé cún bự bị bỏ rơi.

Haizz, thôi vậy, cục cưng đã khổ lắm rồi, tha thứ cho anh đó.

Giọng Thẩm Lâm Châu thanh thanh, ngắn ngủi mà ừ một tiếng.

“Không có lần sau.”

Người đi rồi, Lệ Cửu U như bị bốn chữ này đặt ra quy tắc.

Lệ Cửu U đen mặt, hắn điên rồi sao, tự dưng lại nghĩ ra khả năng không thực tế đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play