Chương 5: Gặp dịp thì diễn
Dịch: Bún Thang
Biên tập lại ngày 11/03/2020
Hai người duy trì tư thế bắt tay “không ai nhường ai” hồi lâu, chẳng ai nỡ buông tay trước, khiến đạo diễn Từ bối rối.
Ông là đạo diễn, những biểu cảm thông thường không thể qua được mắt ông. Đạo diễn Từ chỉ cảm thấy ánh mắt của hai người này cứ sai sai, một người cố gắng trấn định, một người giả bộ lạnh nhạt, trên thực tế thì phản ứng hoá học của hai bên bắn ra tia lửa rực rỡ.
Có chuyện gì thế nhỉ? Phải chăng đây là cảnh tượng hai bệnh nhân mắc chứng Parkinson (1) nghiêm trọng, cảm thấy cùng chung chí hướng (2), đồng bệnh tương liên (người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau), tình cảm thăng hoa?
“Khụ khụ ừm..” Đạo diễn Từ hắng giọng, nhắc nhở hai người đừng xích mích quá rõ ràng.
Khương Hành nghe thấy tiếng ho mới tỉnh táo, vội vàng rút tay lại.
“Cháu đi chuẩn bị chút, cảnh đầu tiên buổi chiều quay cháu.” Đạo diễn Từ dặn dò anh, sau đó quay đầu nói với Thẩm Phù Bạch, ngắm nghía cậu từ trên xuống dưới, vô cùng thoả mãn đối với điều kiện ngoại hình của cậu : “Cháu đi hoá trang tạo hình đi, sáng nay chụp mấy bức ảnh tạo hình.”
Tạo hình nhân vật của những diễn viên tuyến chính khác trong phim Hoa Đường Lê đã chụp xong từ lâu và tiết lộ với công chúng, chỉ duy nhất nhân vật Ngu Đường mãi chưa được xác định. Phong thái của nhân vật này quá “thịnh”, không phải ai cũng diễn được. Khi đó, đạo diễn Từ vì không tìm được diễn viên thích hợp nên vai này chưa được xác định, không ngờ lại đột nhiên bị phía đầu tư xen ngang, “nhét” người vào.
Trong ngành này, đạo diễn Từ khá có tiếng, nhưng chưa quyền lực tới mức có thể thách thức nhà đầu tư, nên ông chỉ có thể nhịn. May mắn là sau khi thấy ảnh của Thẩm Phù Bạch, ông thực sự kinh ngạc trước nhan sắc của Thẩm Phù Bạch, cơn tức tan phân nửa, vấn đề còn lo lắng duy nhất là thái độ nghề nghiệp và khả năng diễn xuất của vị tiểu thịt tươi này.
Hiện tại, tạo hình nhân vật của những diễn viên khác trong phim đã được đăng lên mạng, bức ảnh mặc quân trang của Khương Hành cực kỳ hot, rút cạn máu của vô số người. Điều bí ẩn duy nhất là nhân vật phong hoa tuyệt đại, Ngu Đường, phần lớn cư dân mạng có kỳ vọng rất cao với tạo hình của Ngu Đường.
Khi tin tức diễn viên đóng vai Ngu Đường là Thẩm Phù Bạch vừa lọt ra ngoài, bình luận trên mạng liền chia thành hai phe. Một phe là “Nhan sắc của Thẩm Phù Bạch diễn Ngu Đường không thể hợp hơn”, liều mạng khen vẻ đẹp của Thẩm Phù Bạch, một phe là “Ngu Đường không phải chỉ dựa vào khuôn mặt mà có thể diễn ra được”, chuyên chế giễu khả năng diễn xuất của Thẩm Phù Bạch.
Vai diễn này, diễn tốt, nhất định hot bỏng tay. Thẩm Phù Bạch đã đủ hot, nhưng đây là điểm mấu chốt quyết định liệu cậu có thể chuyển từ tuyến lưu lượng sang tuyến diễn viên hay không.
Diễn không tốt, vạn người mắng.
Khi nhận vai diễn này, người bình thường chí ít đều có chút áp lực, nhưng Thẩm Phù Bạch thì không.
Hiện giờ cậu đang rất “phiêu”.
Đi đường lâng lâng như trên mây.
“Anh chết mất thôii, anh bắt tay với Hành Hành rồi, ngay cả bàn tay của Hành Hành cũng đẹp như vậy.” Trên đường về phòng đơn hoá trang, Thẩm Phù Bạch dùng ánh mắt thâm tình như ngắm bảo bối ngắm bàn tay của mình,
“Anh quyết định rồi, cả đời này anh sẽ không rửa tay, anh phải lưu giữ mùi hương của Hành Hành.”
Tiểu Lâm nói: “Anh Thẩm, anh đừng diễn vai Ngu Đường nữa, anh thích hợp với vai kẻ si tình theo đuổi Ngu Đường ba năm không tắm rửa hơn đó.”
Thẩm Phù Bạch: “Em còn như thế anh trừ lương đó!”
Tiểu Lương: “Anh trừ đi, dù sao cũng chỉ là mấy đồng bạc.”
Hơn nữa xưa nay cũng chưa bao giờ thực sự trừ.
Tạo hình của Ngu Đường là diễn viên kinh kịch. Thẩm Phù Bạch vừa bước vào phòng hoá trang đã bị chuyên gia tạo hình kéo đi thay trang phục, thay trang phục của vai nữ trong kinh kịch (nguyên văn: 正旦 – chỉ vai nữ trong kinh kịch).
“Anh mặc bộ này thực sự rất đẹp.” Chuyên gia tạo hình đã từng tạo hình cho không ít ngôi sao, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Phù Bạch sau khi thay trang phục vẫn phải tấm tắc khen.
Thẩm Phù Bạch xuất thân từ múa cổ điển (3), nhịp điệu cơ thể thì không đề cập tới. Vóc dáng tỉ lệ vàng, thân cao 1m8, chân dài 1m1, hình thể thon gầy vừa đẹp. Bộ trang phục kinh kịch này như dán lên từng đường nét cơ thể của cậu, khiến cậu trở nên nổi bật rực rỡ.
(3) Múa cổ điển Trung Quốc: loại hình nghệ thuật đã hình thành từ xa xưa, đòi hỏi kỹ thuật rất cao.
“Quá khen.” Thẩm Phù Bạch vén rèm lên, chỉnh lại váy ngồi xuống bàn trang điểm, tuỳ ý để chuyên gia make-up bôi bôi vẽ vẽ trên mặt.
Hóa trang kinh kịch vô cùng phức tạp, trước khi make-up cần chú ý làm sạch da, không để lớp sơn dầu (4) ảnh hưởng da. Sau đó thoa kem nền, biến cả khuôn mặt thành màu trắng, sau đó đánh má hồng, trang điểm mắt màu trầm, vẽ hai hàng lông mày hình lá liễu và đánh son.
(4) Mình đoán là khi make-up đòi hỏi vẽ mặt thì đồ make-up chuyên dụng cho vẽ mặt sẽ có cấu trúc khác với make-up bình thường, ví dụ như là nhiều dầu hơn.
Lông mày hình lá liễu
Khi chuyên gia make-up cầm bông hoá trang thoa lên mặt Thẩm Phù Bạch, cô không dám thở mạnh. Khuôn mặt này nhìn gần thực sự quá tinh xảo, ngắm từ khoảng cách gần như vậy mà cũng không thấy lỗ chân lông, sống mũi cao thẳng, dáng môi hiền hoà, đường viền hoàn mỹ. Điểm đẹp nhất chính là đôi mắt, sóng mắt lưu chuyển như câu hồn hút phách.
“Da của cậu đẹp quá, bình thường dưỡng da như thế nào?” Cô chuyên gia make-up vốn đã vô cùng am hiểu các phương pháp dưỡng da cũng ngưỡng mộ.
Thẩm Phù Bạch cong mắt cười: “Trời sinh quyến rũ.”
Đôi mắt cười đẹp như hoa khiến chuyên gia make-up thất thần trong nháy mắt, lớp make-up liền lệch đi, lớp má hồng trở nên không cân xứng.
“Ôi, xin lỗi! Cậu hài hước quá.” Chuyên gia make-up vội vã lau đi: “Để tôi làm lại.”
Thẩm Phù Bạch mỉm cười: “Không sao.”
Chuyên gia make-up: Xin cậu đừng cười nữa, tui muốn chết.
Lực sát thương của khuôn mặt Thẩm Phù Bạch quá mạnh mẽ, đời này cô vậy mà có cơ hội make-up cho khuôn mặt thần tiên này, thấy bản thân tựa như cũng được hưởng chút tiên khí mà sắp phi thăng. Ngoài ra, cậu ấy còn rất ôn hoà nữa, tính cách đơn thuần hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài yêu diễm!
Cô quyết định, sau này cô cũng gia nhập vào đoàn fan nhan sắc của Thẩm Phù Bạch! Loại chết không thay lòng đổi dạ ấy!
“Nhắm mắt.” Chuyên gia trang điểm vừa chuyển hoá thành fan chuẩn bị kẻ mắt cho Thẩm Phù Bạch.
Thẩm Phù Bạch ngoan ngoãn nhắm mắt.
Vị fan mới này hít vào một hơi, cô cũng là chuyên gia trang điểm giàu thâm niên, bút vẽ eyeliner ổn định như bản năng, lần này lại hoảng hốt, sợ mình không trang điểm cho khuôn mặt này chạm được tới tận cùng của hoàn mỹ.
May là Thẩm Phù Bạch nhắm mắt, đôi mắt đó nhìn cô làm cô chẳng thể nào kẻ đẹp được, cứ mải mê thưởng thức vẻ đẹp của chúng.
Chuyên gia make-up kẻ eyeliner cho Thẩm Phù Bạch, sau đó đánh phấn mắt màu đỏ yên chi (5), đuôi mắt uốn lượn, kéo dài tới tóc mai, hoàn thiện lớp hoá trang của đôi mắt.
(5) Tạo hình của Trương Quốc Vinh trong phim Bá Vương Biệt Cơ (đánh mắt màu đỏ yên chi)
Lớp hoá trang mắt một khi vẽ đẹp, khí chất của vị danh linh (diễn viên kinh kịch có danh tiếng thời xưa) thời xưa liền hiện ra.
….. Đó là nếu Thẩm Phù Bạch không mở miệng.
Sau khi hoá trang mắt xong, Thẩm Phù Bạch vừa mở mắt liền mắng “đậu má”: “Đây là ai vậy? Xinh đẹp quá đi mất.”
… Nhìn đi, vừa mở miệng, hình tượng liền huỷ.
Bàn tay của chuyên gia hoá trang chính là đôi bàn tay có thể biến thứ mục nát trở thành thần kỳ. Vốn Thẩm Phù Bạch đã có nhan sắc tựa thần tiên, nay được bàn tay hoá trang điêu luyện sắc sảo điểm xuyết (6), hiệu quả thị giác thực sự chấn động.
(6) Điểm xuyết: điểm: chấm nhỏ, vết nhỏ; xuyết: trang điểm, tô điểm >> điểm xuyết: sửa sang, tô vẽ cho thêm đẹp.
Sau khi hoá trang xong, chuyên gia hoá trang bắt đầu công tác tạo hình cho Thẩm Phù Bạch. Đeo mũ đội đầu, cài thuý trâm, trâm lưu tô (7) yểu điệu rủ xuống, vào khoảnh khắc Thẩm Phù Bạch nhẹ nhàng mở mắt, tất cả mọi người đều không nhịn được mà “đậu má”.
(7) Trâm lưu tô: “Lưu tô” là tên gọi của những loại trang sức dạng móc treo dài, có thể dùng để gắn lên búi tóc hoặc đeo trên trang phục. Mấy tua rua ở trên đầu các phi tần hoặc trên đầu của cái diễn viên kinh kịch.
Món trang sức này được tạo ra với mục đích khi người phụ nữ bước đi, sợi dây cũng nhẹ nhàng đung đưa theo. Nó mang lại cảm giác “yểu điệu thục nữ” – một hình tượng mà các nữ nhân trong xã hội cổ đại đều hướng đến.
Cmn quá đẹp!!
Tiểu Lâm choáng ngây người, như chưa bao giờ quen Thẩm Phù Bạch: “Anh Thẩm… Anh đẹp quá…”
Cậu luôn biết Thẩm Phù Bạch đẹp đột phá chân trời, nhưng không ngờ rằng mặc phục trang Kinh Kịch có thể phá vỡ một giới hạn mới!
Tiểu Lâm tưởng rằng Thẩm Phù Bạch lúc này sẽ “tự luyến” mà quay đầu nói: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai”, nhưng mà không…
Chàng trai trẻ một thân phục sức kinh diễm công chúng nhìn vào gương cười nhạt, nhẹ nhàng châm biếm: “Thứ họ yêu chính là vẻ ngoài này của tôi, đương nhiên là xinh đẹp.”
Mọi người ngẩn người.
Vì câu nói này của Thẩm Phù Bạch là lời thoại trong “Hoa Đường Lê”.
Ngu Đường là trụ cột của gánh Đường Lê, mỗi buổi kịch nhất định đông kín chỗ, người quyền quý khắp thành đều nguyện vì anh mà ném tiền qua cửa sổ, bao nhiêu đào kép khác hâm mộ mà không được.
Mỗi lần trước khi bắt đầu buổi diễn, Ngu Đường đều ngồi trước bàn trang điểm tự mình vẽ lông mày, có đứa tiểu đồng (đứa con trai nhỏ theo hầu những người quyền quý thời phong kiến) tán thưởng: “Đường ca, anh thật xinh đẹp.”
Ngu Đường chỉ cười nhẹ, trong chế giễu mà lộ ra chán ghét: “Thứ họ yêu chính là vẻ ngoài này của tôi, đương nhiên là xinh đẹp.”
Thẩm Phù Bạch đột nhiên nói lời thoại này, nghe qua rất có cảm giác, chuyên gia hoá trang và những người khác hai mắt nhìn nhau kinh ngạc, không rõ nên tiếp lời thế nào.
Thẩm Phù Bạch chỉ là nghe câu nói của Tiểu Lâm quá giống với lời tiểu đồng trong phim, bất giác tiếp lời, nhìn mọi người đờ đẫn, định khôi phục lại trạng thái bình thường, liền nghe được một tiếng trả lời.
“A Đường hà tất khinh thường bản thân.”
Cửa phòng là Đạo diễn Từ và Khương Hành đang mặc tạo hình quân trang.
Cảnh quay của Khương Hành là buổi chiều, họ vốn định qua ngắm Thẩm Phù Bạch chụp tạo hình nhân vật, ai biết vừa tới liền nghe thấy câu thoại này của Thẩm Phù Bạch.
Trong châm biến có chán ghét, nhập mộc tam phân (8).
Khương Hành đã thuộc kịch bản, vừa nghe đã hiểu là cảnh nào, liền nhập vai diễn, tiếp lời của Thẩm Phù Bạch.
Khương Hành một thân quân trang, tay cầm mũ sĩ quan, gương mặt anh tuấn lạnh lùng. Anh vốn là một người có dung mạo tuấn tú, lúc này thu liễm, lộ ra chỉ còn khí chất sát phạt sót lại sau huyết chiến sa trường.
Tưởng tượng anh Hành trông giống Hyun Bin 🙂
Anh đi về phía bàn trang điểm, hai tay đặt trên lưng ghế dựa, hơi cúi người, nhìn chàng trai trẻ trong gương: “A Đường, em rất xinh đẹp. Nhưng điều anh thích không chỉ là vẻ đẹp của em.”
Trời ơi! Hành Hành ở sau lưng tui!
Thẩm Phù Bạch không quay đầu, chỉ nhìn vào gương, thần sắc sóng lớn không kinh (trước bão tố, sóng lớn không kinh hoảng): “Tướng quân quay trở về lúc nào?”
“Ngày hôm qua.” Khương Hành dừng một chút nói: “Vốn nghĩ vừa về liền tới gặp em, chỉ là… vẫn phải về gặp lão thái gia.” Anh khoác lấy vai của Thẩm Phù Bạch.
Mẹ ơi! Hành Hành chạm vào vai tui! Xin anh khoác chặt một chút không cần khách sáo!
“Đủ rồi.” Thẩm Phù Bạch mạnh mẽ dứt khoát hắt tay Khương Hành ra, bỗng nhiên đứng dậy quay đầu, run rẩy đến mức trâm lưu tô đung đưa: “Anh không phải là đi gặp Chương tiểu thư gì đó sao? Anh đi xem mắt thì ăn ngay nói thật, tôi ngăn được anh chắc? Tội gì gạt tôi!”
Ngữ khí của cậu quá kích động, đến mức đôi mắt ửng đỏ, phân không rõ là trang điểm hay là thực sự đang khóc, sự thống khổ trong lời nói ai cũng có thể nghe ra được.
Khương Hành bị đẩy lùi sau một bước, che cánh tay nhíu mày.
“Đạo diễn Từ, chúng ta có cần…” ngăn cản, dường như sự tình phát triển có chút không đúng?
Nhân viên muốn dò hỏi Đạo diễn Từ, Đạo diễn Từ giơ tay, biểu thị toàn hiện trường giữ yên lặng, nhìn bọn họ tiếp tục diễn.
Khương Hành và Thẩm Phù Bạch đang phát huy tốt.
Trong cảnh phim này, Thẩm Phù Bạch nghe nói Sở gia định an bài xem mắt cho Sở Ngự Nhị thiếu gia, tự mình giận giữ ấm ức một ngày, sau đó thấy Sở Ngự tránh nặng tìm nhẹ (9), đương nhiên tâm tình kích động.
(9) Tránh nặng tìm nhẹ: Chỉ né tránh trọng trách, chỉ gánh vác việc nhẹ nhàng. Cũng chỉ né tránh nội dung chính, chỉ nói những chuyện không quan trọng.
Nguồn: Cổ Việt
Mà Sở Ngự bị thương ở chiến trường, trở về liền trị thương, lễ xem mắt vốn không đi. Anh vừa băng bó cẩn thận vết thương liền vội vã tới gặp Ngu Đường, chẳng nói bản thân thụ thương liền bị Ngu Đường hờn dỗi đẩy một cái, vừa khéo đẩy ở miệng vết thương.
Trên thực tế, Thẩm Phù Bạch đau lòng muốn bật khóc là có thật —- Cậu vậy mà lại hắt tay Hành Hành ra!
Cái nhíu mày của Khương Hành cũng là thật —– Anh không thể nhìn Thẩm Phù Bạch buồn bã, giả bộ cũng không được.
“Anh đi đi.” Thẩm Phù Bạch bình tĩnh lại, chỉ là bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo: “Buổi diễn sắp bắt đầu, tướng quân muốn xem kịch, tới tầng hai ngồi xem.”
“A Đường—”
“Tướng quân, ngày thành thân của ngài mời đào kép khác tới góp vui, đừng mời tôi.” Thẩm Phù Bạch quay người, một lần nữa ngồi xuống trước gương, nhẹ giọng nói: “Đừng huỷ hoại tôi như thế.”
Chú giải:
(1) Bệnh Parkinson: một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng. Khi bệnh tiến triển có thể ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh, làm thiếu hụt dopamine. Nguồn: Vinmec
(2) Nguyên văn: Tinh tinh tương tích 惺惺相惜: Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau. Nguồn: Hạ Nguyệt
(8) 入木三分 – Nhập mộc tam phân (sâu vào gỗ ba phân)
Nguồn: Truyện Thành ngữ Trung Quốc
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Thư đoạn” của Trương Hoài Quán triều nhà Đường.
Vương Hi Chi người Hội Khê triều nhà Tấn là một nhà thư pháp nổi tiếng trong lịch sử TQ. Chữ của ông đẹp mà khỏe khoắn, tuy uyển chuyển nhưng lại cứng cáp, có khá nhiều nhà thư pháp nổi tiếng sau này đều lấy chữ ông làm mẫu. Thư thiếp nổi tiếng của ông còn lại hiện nay có “Lan đình tập tự” và “Hoàng đình kinh” …
Chữ của Vương Hi Chi sở dĩ đẹp, một phần là do trời phú, nhưng điều quan trọng hơn là ông rất chịu khó tập viết. Để viết được một chữ vừa ý, ngay trong lúc nằm nghỉ hay đi đường, ông đều ngẫm nghĩ về kết cấu thể chữ, suy tưởng về khí thế của nó, hơn nữa còn thường xuyên dùng ngón tay mô phỏng trên vạt áo, lâu rồi vạt áo cũng bị rách bươm.
Trong khi luyện bút, mỗi khi viết xong, ông thường ra bờ ao rửa nghiên bút, khiến ao nước trở thành màu đen.
Một hôm, khi Hoàng đế đi giỗ tổ ở ngoại ô phía bắc, đã bảo Vương Hi Chi viết chúc từ trên một tấm ván rồi sai thợ điêu khắc. Trong khi khắc, người thợ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì nét bút của Vương Hi Chi rất khỏe khoắn đã khắc sâu vào gỗ đến ba phân, mới than rằng: “Chữ viết của hữu tướng quân Vương Hi Chi quả thật là Nhập mộc tam phân”.
Ngày nay dùng để chỉ kiến giải và nghị luận sâu sắc.