Chương 4: Nghi thức khai máy
Dịch: Bún Thang
Trong nháy mắt, Thẩm Phù Bạch hưng phấn nhảy dựng lên từ trên ghế, cầm điện thoại kích động ôm chầm lấy Tiểu Lâm: “Tiểu Lâm Tiểu Lâm! Em tuyệt đối không ngờ được có chuyện gì xảy ra đâu!”
Tiểu Lâm: “Ảnh đế Khương follow nick chính của anh à?”
“Không chỉ….”
Tiểu Âm: “Ảnh đế Khương trả lời nick phụ của anh à?”
Thẩm Phù Bạch sửng sốt nói: “Em là For-ma-lin (Fú ěr mǎ lín – 福尔马林) à?”
Tiểu Lâm: “For-ma-lin cái quái gì hả? Đó không phải chất ướp xác à?”
Thẩm Phù Bạch: “Sherlock Holmes (Fú ěr mó sī lín – 福尔摩斯·林) đó, đọc tắt thành For-ma-lin”
Tiểu Lâm: “….” Xin anh đừng đọc chữ “mó 摩” thành chữ “mǎ 马“, rất đáng sợ, cảm ơn.
* Formalin phiên âm tiếng Trung như trên còn Sherlock Holmes cũng có phiên âm na ná vậy. Bạn Thẩm đọc thành chất ướp xác nên Tiểu Lâm không hiểu gì hết.
“Nói chuyện kia đi, sao em biết được?” Thẩm Phù Bạch miễn cưỡng kiềm chế vẻ vui mừng trên mặt, nỗ lực muốn để mình nhìn nghiêm túc một chút, khi mắt liếc nhìn điện thoại thì không nhịn được ôm mặt bật cười nắc nẻ.
Tiểu Lâm vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc nói: “Còn phải đoán sao? Ngoài việc của ảnh đế Khương, thì anh có bao giờ thất thố như thế?”
“Coi như là nhóc hiểu anh.” Thẩm Phù Bạch lưu ảnh chụp màn hình đoạn trả lời của Khương Hành ở nick phụ lại, khoảnh khắc có giá trị kỉ niệm lịch sử này đương nhiên cần được bảo tồn lại.
“Anh phải đăng thêm một bài nữa, cho bọn họ ngưỡng mộ chết luôn.” Ngón cái của Thẩm Phù Bạch gõ nhanh như gió trên màn hình một hàng chữ, sau đó đăng kèm cả ảnh chụp màn hình Khương Hành trả lời.
Khi đang định đăng bài, cậu chần chừ một lát, mở ảnh ra chỉnh sửa lại lần nữa.
Hôm nay Tửu Tửu được Hành Hành lật thẻ bài chưa: Được Hành Hành lật thẻ bài rồi! [ảnh]
Khi click vào ảnh sẽ thấy tin nhắn Thẩm Phù Bạch gửi Khương Hành được hiển thị đã đọc, Khương Hành còn trả lời một câu cảm ơn.
Hôm nay Tửu Tửu được Hành Hành lật thẻ bài chưa: Hôm nay anh khởi quay “Hoa Đường Lê” rồi, cố lên! [……]
Khương Hành: Cảm ơn, […..]
Còn phần Thẩm Phù Bạch hỏi anh nghĩ gì về cậu thì bị Thẩm Phù Bạch che đi.
Cậu còn chưa vui tới mức lãng quên hiện thực, ngụp lặn trong giới giải trí bao nhiêu năm, cậu hiểu nhất là bản lĩnh cắt ý lấy từ bóp méo sự thật của truyền thông. Nếu đăng toàn bộ bức ảnh lên, bị người có ý đồ truyền ra ngoài, khó đảm bảo sẽ không mang lại phiền phức cho Khương Hành.
Mặt khác… thật ngại quá, dù sao thì Thẩm Phù Bạch chính là bản thân cậu, cái việc vụng trộm hỏi người khác về gì mình vẫn không nên bị truyền ra ngoài.
Lần này nick phụ nhận được hồi âm rất nhanh.
Đứa nhỏ của nhà lão Trương bên cạnh: Không nghi ngờ nữa chắc chắn là số đỏ, số đỏ level siêu cấp! Chúc mừng Tửu Tửu giấc mơ thành hiện thực. P/s: Tui cũng muốn được Hành Hành lật thẻ huhu.
Chỉ yêu duy nhất Khương Hành: Cô đứng im đó không được cử động, để tôi đi ăn miếng chanh đã.
* TQ dùng từ chua để tả cảm giác ghen tuông nên đi ăn chanh ý chỉ ghen tuông.
Phạm vi quy tắc: Hôm nay là ngày may mắn của chị Tửu Tửu! không biết vì sao em cũng kích động với chị.
Sau khi xoá fan ảo, nick này của Thẩm Phù Bạch còn có hơn một trăm fan. Đa số đều lướt Weibo không bình luận, ba vị này là ba người hoạt động tích cực sôi nổi nhất.
Thẩm Phù Bạch trả lời Chỉ yêu duy nhất Khương Hành*: Xin lỗi không làm được, tui hiện giờ vui tới mức muốn bay lên trời, tôi lên trời rồi sẽ biến ra một cơn mưa chua loét cho mấy người hưởng.
* Thực ra tác giả nói rằng Thẩm trả lời bạn Đứa nhỏ của nhà lão Trương bên cạnh nhưng mình nghĩ phải trả lời bạn này mới đúng vì bạn này bảo Thẩm đứng yên không động đậy còn bạn kia có bảo gì liên quan tới hành động đâu =v=
Chỉ yêu duy nhất Khương Hành trả lời rất nhanh: Quá đáng!
Quá đáng thì quá đáng, sao mà ngăn được cậu vui mừng chứ.
Thẩm Phù Bạch đọc đi đọc lại mấy chữ Khương Hành trả lời cậu, cuối cùng mới lưu luyến không nỡ đổi sang nick chính.
Vừa trở lại nick chính, Thẩm Phù Bạch đã thấy bình luận của anti-fan dưới bài đăng trên Weibo, nhìn thoáng qua một cái rồi nhẹ nhàng lướt qua.
Thẩm Phù Bạch nổi tiếng nhiều năm như vậy, bị bôi đen nhiều năm rồi, sớm đã hình thành thái độ “bơ” đẹp tới các vị anh hùng bàn phím trên mạng, không quan tâm tẹo nào, chẳng huỷ hoại được tâm trạng tốt vì được Khương Hành lật thẻ bài.
Mắng đi, cứ việc mắng, dù sao Hành Hành cũng bảo cậu rất tốt, các người là cái quái gì?!
Tâm trạng Thẩm Phù Bạch tốt nên cũng mở tin nhắn riêng fan gửi ra, chọn mấy cái trả lời.
Mỗi ngày Thẩm Phù Bạch đều ngẫu nhiên trả lời tin nhắn riêng của fan. Dù nhiều fan như vậy thì cậu cũng không hồi âm hết, nhưng có thể trả lời một cái thì trả lời một cái. Bản thân cậu cũng là fan, hiểu rõ cái khát vọng được idol lật thẻ bài của fan. Cậu chỉ cần động động ngón tay liền có thể giúp người khác vui vẻ cả ngày, vì cớ gì lại không làm chứ.
Sau khi trả lời mấy tin, Thẩm Phù Bạch đọc được một tin nhắn rằng:
Phách Hành: Đừng để ý tới những bàn tán trên mạng, chúng tôi đều tin tưởng cậu. Cạn ly!
Thẩm Phù Bạch: Cảm ơn, cậu cũng cạn ly.
“Cậu cũng cạn ly” là câu trả lời Thẩm Phù Bạch hay gửi tới fan, ý là “cậu cũng cố lên”. Đôi khi, một câu cổ vũ của idol có thể phát huy được tác dụng bất ngờ.
Khương Hành ở phòng đơn hóa trang bên cạnh “rầm” một cái, điện thoại rơi trên mặt bàn hoá trang.
Tiểu Trương khó hiểu: “Sao thế anh?”
“Không cầm chắc.” Khương Hành lạnh nhạt nói; anh bình tĩnh cầm điện thoại lên một lần nữa, che góc miệng đang nhẹ nhàng nhếch lên.
Chàng thanh niên trong gương đang mỉm cười.
Phách Hành: Được!!!! [ảnh hôn gió]
Thẩm Phù Bạch vắt chéo chân ngồi trên ghế hoá trang tự thưởng thức mình trong gương: “Haizz, sao anh có thể đẹp trai như thế nhỉ?! Ê Tiểu Lâm.” Thẩm Phù Bạch ngẩng đầu hỏi Tiểu Lâm: “Vẻ ngoài của anh có giống cái bóng của Ngu Đường không?”
Tiểu Lâm ngẫm nghĩ một lát: “Anh Thẩm, Ngu Đường thương thân trách phận, là đào kép (1) nổi tiếng tâm tư tinh tế, còn anh 100% là tự luyến.”
(1) Đào kép: diễn viên đóng kinh kịch.
Trong Kinh Kịch của TQ có 4 vai diễn : Sinh – vai nam, Đào – vai nữ, Tĩnh – vai nam, Hài – nam nữ đều có
* Tự luyến: yêu bản thân, cuồng chính mình
Ngu Đường chính là vai diễn Thẩm Phù Bạch đóng lần này, là một diễn viên kịch phong hoa tuyệt đại (2).”
(2) Phong hoa tuyệt đại:
Phong hoa: Phong thái tài hoa; Tuyệt đại: xuất sắc vượt xa người khác.
Ý nghĩa là phong thái tài hoa đứng đầu thời đại đó.
Nếu để Thẩm Phù Bạch đóng… phong hoa tuyệt đại thì có, level nhan sắc quá ổn, nhưng liệu anh có diễn ra được cá tính của nhân vật đó không? Tiểu Lâm vô cùng nghi ngờ.
Phần lớn cư dân mạng không mấy lạc quan về Thẩm Phù Bạch, Tiểu Lâm – người trong cuộc thường xuyên chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch của Thẩm Phù Bạch càng chẳng có tẹo niềm tin nào. Rốt cuộc thì diễn thực lực và diễn vui đùa cũng là hai chuyện khác nhau, nhìn dáng vẻ vô tư lự của Thẩm Phù Bạch hiện tại, Tiểu Lâm cảm thấy có chút mơ hồ.
“Sao đây lại là tự luyến được, anh nói chính là sự thật…” Thẩm Phù Bạch còn chưa nói xong, có người gõ hai tiếng trên cửa phòng hoá trang.
Trong nháy mắt, Thẩm Phù Bạch bỏ chân xuống, khoá màn hình điện thoại, hoàn toàn trở lại dáng vẻ “cao lãnh”, nhìn có vẻ “bình thường”.
Đối với việc Thẩm Phù Bạch mang hai bộ mặt khác nhau, Tiểu Lâm đã sớm quen, cậu đi mở cửa, bên ngoài là chuyên viên hoá trang.
Chuyên viên hóa trang với khuôn mặt xinh xắn đứng ở cửa không bước vào: “Làm phiền hai người à? Lễ khai máy chuẩn bị xong rồi, đạo diễn Từ gọi hai người qua đó. Đợi lát nữa về tôi sẽ bắt đầu hoá trang.”
Tiểu Lầm mỉm cười: “Biết rồi, em cảm ơn ạ.”
“Vậy tôi đi đây, nhanh lên đó.”, chuyên viên hóa trang liền biến mất như gió.
Thẩm Phù Bạch lười biếng chống người dậy từ trên ghế, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt: “Đi thôi.”
Nếu không phải khi cậu đứng dậy chân trái vấp chân phải, Tiểu Lâm còn thực sự chẳng nhìn ra dáng vẻ kích động tới nỗi tay chân lúng túng của Thẩm Phù Bạch lúc đó.
Anh có thể gặp được Hành Hành ở nghi lễ khai máy rồi!
Nghi lễ khai máy rất đơn giản. Ngoài trời đặt một cái bàn thờ, bàn thờ tế Lão Lang Thần (3). Ở giữa cúng đầu một con heo, hai bên bày một vài hoa quả tươi, lư hương đốt hương, khói bay lượn lờ.
(3) Lão Lang Thần là thần phù hộ cho nghề diễn, được một số ngành nghề như Kinh Kịch, Côn Khúc thờ phúng (Nguồn: Wikipedia). Ở VN hay nói là cúng tổ nghề đó.
Nghi lễ khai máy của đoàn làm phim xưa nay đều chú trọng dâng hương cúng thần. Về việc bái vị thần nào thì từ trước tới nay chưa có quy định rõ ràng. Bối cảnh của bộ phim được quay lần này là thời Dân quốc, kể một câu chuyện về một vị đào kép trong một gánh hát. Tên của gánh hát ngày xưa gọi là lê viên, vị thần được bái hiện giờ chính là vị thần phù hộ kinh khúc (4) – thần Lê Viên. Trong số các vị thần Lê Viên, người có tính đại biểu nhất chính là vị lão lang thần này, người ngày xưa viết nên khúc “Nghê Thường Vũ Ý” (5) Đường Minh Hoàng, Lý Long Cơ (6).
(4) Kính khúc: Từ chỉ các bộ môn nghệ thuật thống lâu đời của TQ bao gồm Kinh Kịch và Côn Khúc.
(5): Khúc “Nghê Thường Vũ Ý”
(6) Đường Minh Hoàng: Đường Huyền Tông, hay Đường Minh Hoàng.
Tên thật là Lý Long Cơ, là vị Hoàng đế thứ 7 hoặc thứ 9 của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc.
Huyền Tông được đánh giá là một trong những vị Hoàng đế đáng chú ý nhất của nhà Đường, danh tiếng không thua kém tằng tổ phụ của ông là Đường Thái Tông Lý Thế Dân, tạo nên giai đoạn thịnh trị tột bậc cho triều đại này.
Trước nghi lễ khai máy, nhân viên đoàn làm phim tề tựu đông đủ, ekip làm phim lần lượt dâng hương, đạo diễn tổng kết nghi lễ, hoàn thành nghi lễ.
Sau khi Thẩm Phù Bạch tới nơi, ánh mắt không nhịn được luôn ngắm Khương Hành, muốn nhìn nhưng chẳng dám nhìn.
Khương Hành và đạo diễn Từ là người quen cũ, đạo diễn Từ là Bá Nhạc (7) dẫn Khương Hành vào giới showbiz, hai người đang hàn huyên với nhau. Chàng trai khuôn mặt anh tuấn, thần sắc ôn hoà, mỉm cười dịu dàng. Đạo diễn Từ nét cười đầy mặt, nói chuyện hồ hởi, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt nghiêm khắc khi đứng trước mặt Thẩm Phù Bạch lúc nãy.
(7) Bá Nhạc:
Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa.
Thành ngữ “Bá Nhạc tướng mã” được dựa trên câu chuyện này. Nó được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.
Tiểu Lam vô cùng “gato” nói: “Đây chính là lợi thế của có quan hệ đây…” Nhìn đạo diễn Từ đối xử tốt như vậy với ảnh đế Khương, còn với anh Thẩm thì lạnh lạnh nhạt nhạt.
Thẩm Phù Bạch giơ tay cốc đầu cậu: “Nói ai là nhờ quan hệ?! Khương Hành là dựa vào thực lực! Anh nói cho cậu biết, không cho phép nói xấu Khương Hành trước mặt anh, bằng không anh mắng chết cậu, anh chính là con nghiện Hành Hành đấy!”
Tiểu Lầm ôm đầu uất ức.
Cậu đã nói gì xấu chưa? Chưa nhé. Cậu chỉ bất bình thay anh Thẩm thôi, ai biết Thẩm Phù Bạch lại “Khuỷu tay chỉa ra ngoài” (8).
(8) Khuỷu tay chỉa ra ngoài (胳膊肘往外拐):
Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.
Tiểu Lâm nói: “Anh Thẩm, em phải nhắc nhở anh 1 câu, liếm cún đến cuối cùng thì cũng chỉ hai bàn tay trắng.”
Thẩm Phù Bạch: “Em ngậm miệng đê, anh không nghe đâu.”
Khương Hành đang mỉm cười nghe đạo diễn Từ thao thao bất tuyệt, ánh mắt liếc về phía cậu trai xinh đẹp đứng không xa, thấy không thể mỗi mình và đạo diễn đứng đây tán chuyện được, lạnh nhạt cậu idol đóng vai chính còn lại.
“Chú Từ, chúng ta qua chỗ Thẩm Phù Bạch chào hỏi chút đi.” Khương Hành nói: “Đều là diễn vai chính của phim, cũng nên quen thuộc với nhau một chút.”
Mặc dù sau lưng, anh “quen thuộc” với Thẩm Phù Bạch từ lâu, anh đã xem toàn bộ chương trình tạp kỹ của Thẩm Phù Bạch, nghe toàn bộ nhạc của cậu, thậm chí còn vô cùng mạo hiểm cải trang đi nghe concert của cậu.
Đây chính là lần đầu tiên anh “chính thức” gặp cậu, có thể “chính thức” tiếp xúc với cậu.
“Hả, ừ đúng, cũng nên để cháu quen biết chút.”, giờ đạo diễn Từ mới nhớ ra, hai người liền đi về phía Thẩm Phù Bạch.
Thẩm Phù Bạch nhìn thấy lập tức chào: “Đạo diễn Từ.” Cậu nhìn chằm chằm đạo diễn Từ, không dám di chuyển mắt lệch một tí tẹo nào sang phía Khương Hành.
Cậu sợ bản thân hưng phấn quá độ mà bật cười hoặc phấn khích phát khóc luôn..
Khương Hành thấy Thẩm Phù Bạch vẫn không thèm liếc mắt nhìn anh, hơi hơi thất vọng hạ mắt, khi ngước lên lại là dáng vẻ ôn hoà như trước.
“Giới thiệu một chút, đây là Tiểu Khương, ảnh đế Khương Hành đại danh đỉnh đỉnh.” Đạo diễn Từ khi đã khen Khương Hành thì không dứt được miệng.
Khương Hành nói: “Không dám.”
“Cháu xứng đáng mà, đừng khiêm tốn nữa.” Đạo diễn Từ cười nói: “Còn vị này… Tiểu Thẩm, Thẩm Phù Bạch.”
Khương Hành gật đầu: “Phù dĩ đại bạch, tên hay, rất phóng khoáng.”
Thẩm Phù Bạch ngơ ngẩn, có đi có lại nói: “Anh cũng không tệ, Hành trong ngọc hành, rất thuần khiết.”
Ngọc Hành (玉珩) là một phụ kiện hình vòm ngày xưa của TQ.
“Haha, xem ra hai người các cháu khá hợp nhau đấy.” Đạo diễn Từ mãn nguyện nói, hai người diễn vai chính chung sống hoà thuận, phim quay ra tự nhiên sẽ có hiệu quả tốt hơn, “Tiểu Khương ấy, kinh nghiệm diễn xuất so với Tiểu Thẩm nhiều hơn, sau này chỉ dạy cậu ấy nhé.”
Khương Hành thấp giọng: “… Vâng, nhất định ạ.”
Đạo diễn Từ nói: “Hai người bắt tay đi, mọi người tính là quen nhau rồi.”
Bắt, bắt tay?
Cậu, cậu cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt đâu…
Thẩm Phù Bạch run lẩy bẩy chờ Khương Hành đưa tay ra trước, ai biết đợi hồi lâu chẳng thấy đâu.
Đạo diễn Từ hơi biến sắc: “Vậy không bắt tay cũng được…”
Thẩm Phù Bạch lập tức giơ tay: “Hành… Thưa ngài, quãng đời còn lại xin được chỉ dạy nhiều hơn.”
Đạo diễn Từ: “???”
“À, không phải, do cháu lần đầu gặp ngài Khương nên hơi căng thẳng.” Thẩm Phù Bạch nhanh chóng sửa miệng: “Sau này xin được chỉ dạy nhiều hơn.”
Khương Hành đỏ mặt, gắng gượng trấn định nắm chặt tay Thẩm Phù Bạch. Bàn tay mịn màng, cảm giác mềm mại, ngay cả tim Khương Hành cũng run theo.
Khi Thẩm Phù Bạch bật ra câu “quãng đời còn lại xin được chỉ dạy nhiều hơn”, anh suýt nữa thì trả lời “Được.”
Tay hai người đều run, nhưng đều tưởng do bản thân run mạnh quá nên liên luỵ tay của đối phương lẩy bẩy theo.
Mỗi đạo diễn Từ, người quan sát bên cạnh thấy sự việc chẳng đơn giản.
Hai người này bắt tay sao giống đang vật tay thế?!