Chương 6: Bá Vương Biệt Cơ
Dịch: Bún Thang
Đã biên tập lại ngày 11/03/2020
“Đừng huỷ hoại tôi như thế.”
Trong ngữ điệu bình tĩnh hàm chứa ba phần tuyệt vọng, mơ hồ có thể nghe thấy sự run rẩy được kiềm chế hết sức. Vị danh linh ngồi trước gương có dung mạo tuyệt diễm, dáng vẻ cam chịu uyển chuyển mang theo nước mắt và máu, kích phát sự thương tiếc sâu sắc nhất trong trái tim mọi người.
Cả hiện trường lặng ngắt như tờ.
Khoảnh khắc này, bọn họ đều quên đi thân phận lưu lượng của Thẩm Phù Bạch, nhìn ngắm màn đối diễn giữa Thẩm Phù Bạch và Khương Hành, bọn họ phảng phất như được kéo vào khoảng thời gian của 800 năm trước. Phòng hoá trang này trở thành cánh gà của nhà hát kịch năm đó, vị danh linh Ngu Đường đang chắp bút tô mày, cũng chàng sĩ quan Sở Ngực diễn một đoạn tình yêu triền miên bí ẩn. Những người xem như bọn họ chẳng qua là khán giả dưới sân khấu, nhìn hai người nọ yêu hận đan xen, ngoại trừ cùng vui cùng buồn với họ, khán giả cuối cùng chỉ có thể im lặng chứng kiến.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba tiếng vỗ tay liền nhau, thức tỉnh đại đa số những người vẫn trong mộng. Bọn họ đang nằm mơ, họ được dẫn vào một giấc mơ đẹp đẽ tại chốn loạn thế phồn hoa. Cho đến khi tiếng vỗ tay của đạo diễn Từ vang lên, tất cả mọi người mới trở về hiện thực.
Bọn họ đều kinh ngạc nhận ra một sự việc — Bọn họ cũng vừa hoà vào với cảnh phim.
Thực sự là — quá đỉnh!
Chẳng dựa vào bối cảnh, chẳng dựa vào ánh sáng, trước con mắt của rất nhiều người, chỉ dựa vào bản lĩnh và động tác cơ thể của hai diễn viên, đã có thể kéo tất cả mọi người vào cảnh phim, sự lây nhiễm cảm giác này thực xuất sắc!
Điểm mấu chốt nhất là, bọn họ không cảm thấy lạ với việc Khương Ảnh Đế có thể nhập diễn tức khắc, nhưng vừa nãy rõ ràng là Thẩm Phù Bạch chủ đạo, Khương Hành chỉ phối diễn cùng cậu.
Việc này chứng minh điều gì? Chứng minh kỹ năng diễn xuất của Thẩm Phù Bạch rất giỏi. Ít nhất trong cảnh diễn ngẫu hứng vừa nãy, cậu ấy đã kéo tất cả mọi người nhập diễn*, đây chính là thành công.
Mặc dù có thể do có Khương Ảnh Đế phối diễn cùng —- một vị diễn viên giỏi có khả năng kéo đối phương cùng nhập diễn, kích phát tiềm lực của đối phương — nhưng cũng đủ để chứng minh Thẩm Phù Bạch tuyệt đối không chỉ là một bình hoa đẹp.
Đoạn diễn này đủ xuất sắc, xuất sắc tới nỗi ngay cả vị đạo diễn Từ có yêu cầu cao cũng không nhịn được mà vỗ tay. Ông thậm chí còn tiếc nuối vì sao đây chỉ là phát huy tại hiện trường mà không phải quay chính thức, nếu Thẩm Phù Bạch luôn duy trì trình độ này… Rating và lời khen truyền miệng của bộ phim này chắc chắn có thể cùng “hot”!
“Đạo diễn Từ”. Thẩm Phù Bạch trong nháy mắt thoái vai, đứng dậy gật đầu với đạo diễn Từ.
“Ngồi xuống ngồi xuống, lớp trang điểm của cháu hỏng rồi.” Đối với tài năng có thể mài giũa, thái độ của đạo diễn Từ xưa này luôn ôn hoà dễ gần, chỉ khi chỉ đạo diễn là hơi nghiêm khắc. “Cảnh vừa rồi rất đặc sắc. Trước đây, cháu thực sự không có kinh nghiệm đóng phim sao?”
Vì lúc nãy cảnh diễn rưng rưng nước mắt, lớp hóa trang mắt của Thẩm Phù Bạch bị nhoè, chuyên gia make-up liền sửa lại cho cậu.
“Chưa ạ, đây là lần đầu tiên thử sức ạ.” Thẩm Phù Bạch nói: “Để ngài chê cười rồi.” Cậu hơi liếc mắt nhìn Khương Hành: “Cũng cảm ơn sự phối hợp của Khương tiên sinh. Nếu không phải là Khương tiên sinh, cháu cũng không thể diễn được như vậy…”
“Đây sao có thể gọi là chê cười, cháu thực sự khiến bác mở rộng con mắt.” Đạo diễn Từ sảng khoái đáp: “Được rồi, chờ một lát là có thể chụp tạo hình nhân vật. Cháu chụp trước mấy tấm solo, sau đó cùng Khương Hành chụp thêm mấy tấm. Đến lúc đó chọn hai tấm đẹp nhất để phát hành, một tấm solo một tấm hai người.”
“Hoa Đường Lê” sử dụng kỹ thuật quay phim flashback. Cảnh diễn ngẫu hứng khi nãy giữa Thẩm Phù Bạch và Khương Hành chính là màn đầu tiên trong phim. Vị đào kép thành danh đã lâu và vị tướng quân vừa chinh chiến trở về, vị danh linh hiểu lầm rằng tướng quân sắp cưới vợ nên muốn cắt đứt sạch sẽ với tướng quân.
Khi quay chính thức, tuyến thời gian là từ nhiều năm trước bắt đầu.
* Mình hiểu là có lẽ cảnh bắt đầu của phim sẽ là đoạn hai nv chính chia tay, sau đó phim sẽ kể về mối quan hệ từ khi mới bắt đầu nhiều năm trước của hai nv :v
Thành Kim Lăng (1), cố đô của Lục triều (2), đến thời đại Dân quốc, bờ sông Tần Hoài (3) vẫn thanh sắc khuyển mã (4), ca hát nhảy múa, hưởng lạc thái bình. Trong chốn phù hoa thời xưa, có hai loại người được giới văn nhân quan tâm. Một là danh kỹ (kỹ nữ có tiếng), hai là danh linh. Đây đều là nghề giai cấp thấp, nhưng lại luôn nhận được sự theo đuổi tranh giành của quý nhân và những lời khen tâng bốc lên trời.
Bất luận là danh kỹ hay danh linh, khi vừa lạc xuống nghề này thì luôn là loại thấp hèn khinh mạt. Ngu Đường sinh ra đã sở hữu dung mạo xinh đẹp, giọng ca trong trẻo, trớ trêu thay sinh ra ở nhà nghèo, bị cha mẹ bán vào gánh kịch. May mắn Ngu Đường là con trai, nếu là con gái, e rằng sẽ lưu lạc vào kỹ viện.
Sau này, vị danh linh Ngu Đường mỗi lần lên sân khấu, nhất định từng vé khó mua, ngàn vàng không đổi, ai có thể nghĩ được năm đó anh là bị bán vào đây giá trị bằng mấy đồng xu, đến hai lượng bạc cũng không bằng.
Trong gánh kịch, Ngu Đường chịu đủ mọi đau khổ, trời chưa sáng đã luyện giọng, đi cà kheo (5), hơi uể oải lười biếng một chút là bị đánh đập. Cho dù thiếu niên lên sân khấu hát khàn giọng hai vở, ông bầu cũng chỉ xem cậu ấy như một cây rụng tiền. Cuộc đời này của cậu không “tháo” được gông cùm của gánh kịch.
(5) Đi cà kheo
Cậu chẳng yêu hát hí khúc, có thể là do mang quen mặt nạ, thời thời khắc khắc đều đang diễn. Một đôi mắt hoa đào trằn trọc khi xoay chuyển lóng lánh tình từ, đối với khách mời như mây tưởng cười mà không cười, thoáng qua dưới ánh sáng ban ngày là một tấm tịch mịch.
Cậu thân là người trong dưới hoan lạc, tâm tư du đãng cách xa thế tục, tới khi gặp được Sở gia Nhị thiếu gia Sở Ngự mới tính là chân chính biểu diễn con người thật của mình.
Trên lầu cao trong gánh Đường Lê, thiếu niên kim tôn ngọc quý nhìn Ngu Đường diễn xong vở “Bá Vương Biệt Cơ” (6). Kết màn, Ngu Cơ rút đao tự vẫn, y phục hoa lệ trùng điệp xoay tròn mỹ lệ, trong đôi mắt tô đỏ, dưới lớp trang sức lấp lánh nước mắt. Sở Ngự vậy mà lại sinh ra một suy nghĩ muốn tìm hiểu rõ ràng, anh muốn cởi bỏ lớp ngụy trang của vị đào kép này, muốn nhìn thấy dưới lớp vỏ bọc bắt mắt tinh xảo này là dáng vẻ mộc mạc thế nào.
Sở Ngự và Ngu Đường quen nhau từ thời niên thiếu, một tay nâng đỡ cậu, nâng đỡ cậu trở thành danh linh người người đều biết trong thành Kim Lăng. Nâng tới khi Ngu Đường vừa lên sân khấu, vạn người liền đổ tới. Sở Ngự cũng từng định chuộc thân cho Ngu Đường, nhưng gặp phải sự phản đối kịch liệt từ Sở gia.
Cha nói: “Con vì nâng một con đào hát mà vung tiền như nước, náo loạn tới mức gà bay chó sủa. Con là thiếu gia của Sở gia, nâng một người không tính là gì, nhưng nếu chuộc người ra nuôi bên ngoài, đó là rước nhục nhã cho Sở gia chúng ta! Con mà dám làm, cha sẽ bắn chết nó!”
Anh cả nói: “Nhị đệ, con hát vô tình, em đừng rung động chân tình. Với cả hai người nam nhân, cuối cùng cũng không ra quy củ gì, sau này em vẫn phải tìm một cô gái môn đăng hộ đối để cưới.”
Vì để có thế lực đầy đủ bảo vệ Ngu Đường, Sở Ngự lựa chọn tòng quân.
Vào ngày lên đường, Ngu Đường cài từng nút từng nút áo cho anh, mỉm cười dịu dàng: “Thiếu gia, em chờ anh trở về. Anh khi trở về là thành tướng quân rồi.”
Sở Ngự cười nhẹ: “Anh thành tướng quân, liền cưới em Ngu Cơ này.”
Đối với Ngu Đường, Sở Ngự là tri kỉ, là ân công (người có ơn với mình), là bao nhiêu màn kịch nhập diễn quá sâu, tựa như hoa trong gương, trăng dưới nước (7) gặp dịp thì chơi, là bao nhiêu ngày tháng tình tứ triền miên nơi hậu trường.
(7) Hoa trong gương, trăng trong nước
Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月) thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật
Đối với Sở Ngự, Ngu Đường là mạng.
Thẩm Phù Bạch bước vào studio chụp ảnh, một đoàn người vây xem cậu chụp.
Bình thường bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Phù Bạch một chút cảm giác đều không có, bày ra các tư thế thành thục như hạ bút thành văn. Cậu tuy rằng hoạt động trong giới idol, nhưng cũng từng chụp bìa cover cho rất nhiều tạp chí thời thượng, bức nào cũng đẹp tới nghẹt thở, dưới 360 độ ống kính không góc chết, là khuôn mặt được nhiếp ảnh gia yêu thích nhất.
Giới thời trang mấy lần đều muốn mởi Thẩm Phù Bạch từ bỏ tuyến lưu lượng đổi sang làm người mẫu. Chiều cao 1m8, vóc dáng tỉ lệ vàng, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ, cảm giác với ống kính không ai sánh bằng, còn có năng lực tạo trend cho dù/không quản mặc những thể loại da rắn phối hợp kiểu gì cũng tức khắc câu dẫn, không làm người mẫu quá đáng tiếc rồi!
Nhưng đều bị Thẩm Phù Bạch lấy lí do không hứng thú cự tuyệt.
Đối với người ngoài, thiết lập của Thẩm Phù Bạch là tương đối cao lãnh, đều là vỏ bọc hiệu quả của công ty.
Kỳ thực, định vị ban đầu của cậu là chàng trai ngoan ngoãn, dù sao thì khi đó cậu mới 16 tuổi, lớn lên có tuyệt mỹ thì cũng không thể dùng thiết lập tiểu yêu tinh, không thể phù hợp với giá trị quan mấu chốt của chủ nghĩa xã hội — thanh thiếu cần tạo dựng phong thái đẹp đẽ lương thiện.
Nhưng từ khi Thẩm Phù Bạch đá một tên khốn chiếm tiện ích của cậu ra xa ba mét, lại mấy lần “khẩu nghiệp” mắng chửi bọn truyền thông ba hoa… cậu vẫn nên đi con đường cao lãnh, nói nhiều sai nhiều.
Hiện giờ Thẩm Phù Bạch cao lãnh hơi căng thẳng.
Bởi vì Hành Hành cũng đang nhìn cậu.
Ngoài ra một lát nữa còn cùng chụp ảnh với cậu.
Đúng là khiến người ta kích động phát điên màaa!
Mặc dù khả năng nhảy múa ca hát của Thẩm Phù Bạch trong giới có thể xưng là thảm hoạ, nhưng khả năng chụp ảnh bìa của cậu thực sự đẳng cấp number 1, chẳng trách giới thời trang lại luôn muốn lôi kéo cậu qua đó.
Nhiếp ảnh gia một khi nói bắt đầu, vốn Thẩm Phù Bạch còn là chú nai vàng ngây thơ mãn nguyện bên Khương Hành, trong chớp mắt thu hồi tâm trạng mê idol, ánh mắt tức khắc biến đổi.
Chụp ảnh tạo hình Ngu Đường không giống với chụp ảnh tạp chí thời trang. Đầu tiên, khí chất bất đồng, động tác cũng không thể quá khoa trương cầu kỳ, ví dụ như tay chống eo, hôn gió hay vắt chéo chân đều bỏ qua.
Đạo cụ chụp ảnh rất đơn giản, một chiếc quạt xoè và một thanh kiếm, nhiếp ảnh gia chỉ đạo động tác hoặc Thẩm Phù Bạch tự do phát huy.
Nhiếp ảnh gia cảm thấy căn bản không cần ông chỉ đạo, Thẩm Phù Bạch mỗi một cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều là một bức hoạ. Thẩm Phù Bạch bày ra mấy tư thế, hoặc cầm hoa mỉm cười, hoặc ngoan ngoãn e dè, mỗi một tư thái đều phong tình vạn chủng, xinh đẹp đủ đường. Nhiếp ảnh gia tanh tách tanh tách chụp liền mấy tấm, càng chụp càng mãn nguyện.
Trong nhiều tấm ảnh như vậy nhưng chỉ có thể chọn một tấm làm tạo hình solo, thật đáng tiếc làm sao. Chất lượng của mỗi bức ảnh này đều cao hơn với những tấm ảnh ông từng chụp.
Đạo diễn Từ nhìn máy ảnh lẩm bẩm: “Nên chọn thế nào bây giờ…”
Thực sự là làm khó nhau mà.
Khương Hành bỗng nói: “Chú Từ, nếu lần đầu Sở Ngự nhận thức Ngu Đường là vì vở kịch “Bá Vương Biệt Cơ”, số phận của Ngu Cơ được định ở kết thúc, cảnh kết của Ngu Đường cũng là dùng một thanh kiếm… vậy thì dùng màn tự vẫn đó làm tạo hình đi.”
Mắt đạo diễn Từ rực sáng: “Đúng rồi! Lão Hồ —” Đạo diễn Từ đang định kêu nhiếp ảnh gia bảo Thẩm Phù Bạch bày tư thế, Thẩm Phù Bạch vừa chụp xong một bức, chủ động cầm thanh kiếm đạo cụ: “Thầy ơi, tôi cảm thấy màn Ngu Cơ tự vẫn này rất thích hợp, không bằng chụp lại động tác này một lần nữa?”
Vậy mà lại hệt như ý tưởng của Khương Hành.
Khi kết quả cuối cùng “ra lò”, nhiếp ảnh gia kích động hô lên: “Đẹp!”
Nhiếp ảnh gia là người vui mừng nhất, không gì bằng chụp ra tác phẩm mà bản thân mình thỏa mãn; mà tấm ảnh vừa chụp ra này tuyệt đối là một trong những tác phẩm ông mãn nguyện nhất trong thâm niên công tác của mình.
Đạo diễn Từ đi qua liếc mắt một cái liền ngẩn ngơ, vỗ bàn quyết định: “Chọn tấm này đi!” Thậm chí chẳng cần chỉnh sửa đã hoàn toàn rung động lòng người. Ông đã tưởng tượng ra được phản ứng sau khi tấm ảnh này phát hành, 90% người phản đối việc Thẩm Phù Bạc diễn Ngu Đường đều sẽ “lâm trận phản chiến” (vừa vào trận chiến đã đổi phe => đổi sang phe ủng hộ Thẩm Phù Bạch).
Đây chính là Ngu Cơ trong lịch sử, Ngu Đường trong tác phẩm!
So với sự kinh ngạc của người khác, phản ứng của Khương Hành không khoa trương như vậy, chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh đó anh mỉm cười nhẹ, rũ lớp lông mi dài che lấp ánh mắt dịu dàng.
Anh đương nhiên không ngạc nhiên.
Thẩm Phù Bạch tốt như thế nào, anh luôn luôn rõ ràng.
Chú giải:
(1) Thành Kim Lăng: tên gọi khác của thành phố Nam Kinh ngày nay. Thành phố này nằm tại hạ lưu sông Dương Tử (Trường Giang) và nằm trong Khu kinh tế Đồng bằng Sông Dương Tử. Nam Kinh đã từng là kinh đô của 6 triều đại phong kiến Trung Hoa và là thủ đô của Trung Hoa Dân Quốc. Nam Kinh là thành phố trung tâm thương mại lớn thứ hai ở Đông Trung Quốc sau Thượng Hải. Nguồn: Wikipedia
(2) Lục triều: chỉ 6 triều đại của Trung Quốc. 6 triều đại dưới đây đã đặt kinh đô tại Nam Kinh.
Đông Ngô (222–280); Đông Tấn (317-420); Lưu Tống (420–479); Nam Tề (479–502); Lương (502–557); Trần (557–589)
(3) Sông Tần Hoài
(4) Thanh sắc khuyển mã:
Thanh: ca nhạc, nhảy múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, lấy việc nuôi thú cưng như chó làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy việc cưỡi ngựa làm thú vui.
“Thanh sắc khuyển mã” ám chỉ lối sống thối nát của giai cấp thống trị trước đây.
Nguồn: Baidu
(6) Vở Kinh kịch Bá Vương Biệt Cơ:
Vở kịch do nghệ sĩ Mai Lan Phương sáng tác và được công diễn lầu đầu vào năm 1918 ở Bắc Kinh. Lúc đầu vở kịch mang tên Hán Sở Chiến, là một trong bộ kịch 4 phần, gồm Thiên Kim Ký, Sử Ký và Hạng Vũ Ký. Năm 1922, nội dung vở kịch được chỉnh sửa và đổi tên thành Bá Vương biệt cơ.
Hạng Vũ cùng Lưu Bang tranh thiên hạ sau khi nhà Tần sụp đổ. Ngu Cơ là thiếp của Hạng Vũ, thường cùng Hạng vương ra trận.
Vở kịch mở màn khi quân Sở bị quân Hán vây ngặt ở Cai Hạ. Hàn Tín là tướng của Lưu Bang biết quân Sở chinh chiến lâu ngày, lòng nhớ cố hương bèn cho quân Hán hát những bài ca nước Sở. Quân Sở nghe xong không còn tinh thần chiến đấu, bỏ trốn rất nhiều.
Biết tình thế nguy ngập, Hạng Vũ kêu thả con ngựa quý của mình để cho nó được sống. Ngựa không chịu đi. Hạng vương lại gọi người thiếp yêu quý của mình là nàng Ngu Cơ đến trướng. Hạng vương đau đớn cảm khái làm thơ:
Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà.
Dịch:
Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?
Hạng vương ca mấy lần. Ngu Cơ múa kiếm, hoà theo:
Hán binh dĩ lược địa,
Tứ diện Sở ca thanh.
Trượng phu ý khí tận,
Tiện thiếp hà liêu sinh.
Dịch:
Quân Hán lấy hết đất,
Khúc Sở vang bốn bề.
Trượng phu chí lớn cạn,
Tiện thiếp sống làm chi.
Rồi nàng xin được chết cùng Hạng Vũ. Hạng Vũ hết lực ngăn cản. Lựa lúc tướng sĩ không để ý, nàng lấy gươm của Hạng Vũ cắt cổ tự vẫn. Hạng vương khóc rơi nước mắt. Đến mờ sáng cùng 800 kỵ binh liều chết phá vòng vây, chạy đến sông Ô Giang thì cùng đường, bèn tự vẫn.