Trong khoảng thời gian ngắn chưa đầy một tuần, Ban Kỷ Luật đã trừ vô số điểm, khiến các tân sinh viên mới nhập học ăn không ít mệt.

Về phần các sinh viên khóa trên, có thể chia làm hai nhóm, một nhóm trước nay luôn tuân thủ quy định trường học, không để phòng Kỷ Luật bắt được một chút điểm yếu nào, kiên quyết bảo vệ điểm học phần của mình. Nhóm còn lại thì ngứa ngáy không yên, lúc nào cũng muốn phạm lỗi, nhưng lại không dám đi quá giới hạn, tránh việc bị đuổi học không cứu vãn được, cho nên một bên vừa vi phạm những lỗi nhỏ nhặt, một bên liều mạng tham gia mọi cuộc thi đấu trong trường để kiếm lại điểm, nói ngắn gọn là vừa nhát gan lại vừa ngang tàng.

“Tả Lạc Hoan từ trước đến nay luôn được nhóm sau này nhiệt tình ủng hộ.” Một nam sinh mảnh khảnh trắng nõn thao thao bất tuyệt với người đang cúi đầu sửa sang giường nệm.

Tay chân của Nghiêm Nham chưa hoàn toàn hồi phục, tốc độ thu dọn chậm hơn bình thường, cậu ta gấp chăn thành hình khối vuông vức rồi mới ngồi dậy nhìn chằm chằm bạn cùng phòng: “Tả Lạc Hoan là top 1 Bảng vàng của Học viện Quân sự Số Một, cô ta mà nhát gan?”

“Tôi không có ý đó.” Đinh Ngũ Minh cười nhã nhặn, “Cậu chưa nghe nói sao? Hai kỳ học năm ngoái, cô ấy luôn kiếm đủ điểm học phần bị phòng Kỷ Luật và giáo viên trừ trong tháng đầu tiên khai giảng, rồi trốn học rời đi, trừ khi thi cuối kỳ, còn không cũng không trở về.”

Lời này khiến Nghiêm Nham ngây người: “Cô ta kiếm điểm bằng cách nào?” Lần trước cậu bị trừ 15 điểm ở cổng trường, chỉ còn 5 điểm, mấy ngày nay không dám manh động.

“Trong trường có Đấu Trường Thách Đấu, từ những trận nhỏ trị giá một điểm cho đến những trận lớn hàng trăm, thậm chí cả nghìn điểm.” Đinh Ngũ Minh thấy cậu ta có hứng thú liền ghé sát hơn, hạ thấp giọng, “Lúc trước Tả Lạc Hoan vào ngày nhập học đầu tiên đã vào Đấu Trường, thẳng tay thách đấu toàn bộ top 10 của Bảng Đỏ và Bảng Alpha, toàn bộ đều thắng, điểm học phần mà các đàn anh đàn chị vất vả bao lâu tích góp bị cô ấy thắng sạch, chỉ còn lại điểm ban đầu.”

Ánh mắt Nghiêm Nham chợt phát ra hưng phấn, hiển nhiên là đối với Đấu Trường Thách Đấu vô cùng hứng thú,lập tức xoay người đi ra ngoài. 

“Này, bạn học Nghiêm cậu đi đâu đấy?” Đinh Ngũ Minh đuổi theo hỏi.

“Thách đấu!”

“Vết thương của cậu đã lành rồi à?”

Trong khi tân sinh viên còn đang làm quen với môi trường học tập thì các sinh viên khóa trên đã bắt đầu vào học chính thức.

Trước giờ giảng, giáo viên quét mắt một vòng lớp học, ánh nhìn dừng lại trên một sinh viên ở cuối lớp, thâm ý nói:
“Đầu tháng tới sẽ bắt đầu đăng ký chương trình học, hy vọng một số sinh viên đừng nghĩ rằng sau hai kỳ học chơi trò lách luật tích điểm, vẫn có thể tiếp tục duy trì kiểu phong đó. Báo cho các em biết, nhà trường đã bắt đầu bàn bạc về phương án cải cách hệ thống điểm học phần.”

“Sao thầy không gọi thẳng tên cậu ra luôn cho xong?” Giang Hoằng hai tay khoanh lại, lười biếng gối sau đầu, dựa vào tường, quay sang nói với Tả Lạc Hoan.

Tả Lạc Hoan kẹp một chiếc bút trong tay, nhịp từng tiếng gõ trên mặt bàn, hoàn toàn không định đáp lại lời Giang Hoằng. Ánh mắt cô rơi trên người ngồi thẳng lưng ở hàng ghế đầu, trượt từ trên cổ sạch sẽ thon dài của anh xuống dọc theo bộ quân phục màu đen. Rõ ràng ai cũng mặc quân phục giống nhau, nhưng dường như bộ quân phục trên người cậu ấy lại càng đen, càng đẹp mắt hơn, một lúc sau mới nhận ra, là do làn da lộ ra ở gáy trắng quá mức.

Xuống thấp hơn nữa thì không thấy gì, bởi bàn sau đã chắn hết.

Tả Lạc Hoan cảm thấy hơi mất hứng thu lại ánh mắt, nghiêng đầu hỏi: “Lễ trưởng thành của cậu ấy sắp đến rồi phải không?”

“Ai cơ?” Giang Hoằng vô thức đáp, chờ đến khi thấy ánh mắt của Tả Lạc Hoan lướt qua ai đó, mới chợt phản ứng lại: “Kỷ Việt Chi? Ngày 28 tháng này, nhà họ Kỷ chắc chắn sẽ tổ chức lớn, cơ mà…”

Giang Hoằng rất là vui sướng khi người gặp họa nói: “Ngay lập tức đã đến tuổi trưởng thành, cậu ta còn chưa phân hóa thành công, nhà họ Kỷ làm lễ lớn không lo lắng sao?”

“Cậu ấy chưa phân hóa đã có thể đá Tưởng Thừa Bình xuống rồi, nhà họ Kỷ lo cái gì?” Tả Lạc Hoan rũ mắt nhìn chằm chằm cây bút nơi đầu ngón tay, sau một lúc lâu mới dùng một bàn tay khác bỏ bút xuống.

“Cậu không ở trường mà biết nhiều phết.” Giang Hoằng nghe vậy nói thầm.

Tưởng Thừa Bình là trưởng Ban Kỷ Luật trước đó, đứng thứ ba trên Bảng Đỏ và thứ hai trên Bảng Alpha, đứng trước Giang Hoằng một bậc. Anh ta không thường xuyên quản Ban Kỷ Luật, trước khi Kỷ Việt Chi tiếp nhận, Ban Kỷ Luật là một mớ hỗn độn.

“Buổi học hôm nay kết thúc tại đây, sinh viên nào đó tốt nhất nên thu liễm một chút.” Trước khi rời đi, giáo viên lại nhấn mạnh lần nữa.

Sau khi giáo viên rời khỏi, các sinh viên cũng rục rịch rời đi, trong miệng đều bàn tán về các môn học tự chọn vào tháng tới.

Kỷ Việt Chi thu dọn đồ đạc, khi đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì bị ai đó chắn ngang đường.

Bộ quân phục đen được cắt may vừa vặn bao bọc cơ thể mảnh khảnh của anh, từng chiếc cúc đều được cài cẩn thận, chỉ có phần cổ áo để lộ ra làn da càng nhìn gần, da anh càng trắng hơn, tinh tế như gốm sứ.

“Lễ trưởng thành của tôi, cậu tặng gì?” Tả Lạc Hoan đứng trước Kỷ Việt Chi, đánh giá anh một lượt rồi nhướn mày nói, “Nghe nói lễ trưởng thành của bạn học Kỷ sắp đến, tôi cũng nên đáp lễ.”

Kỷ Việt Chi mặt mày lạnh băng: “Tùy cậu.” Dứt lời liền vòng qua Tả Lạc Hoan, rời khỏi lớp học.

Giang Hoằng theo tới sau nhìn bóng dáng anh, bĩu môi tặc lưỡi vài tiếng:
“Hôm qua Lẫm Đông Quân vừa mới cùng Quân Đoàn 17 tranh đoạt xong một năm quyền sử dụng cơ giới quân dụng, các cậu hôm nay liền đối đầu với nhau, cơ mà năm ngoái cậu ta tặng cậu quà gì vậy?”

“Không biết.” Tả Lạc Hoan thò tay vào túi chạm đến hộp thuốc lá, có chút suy tư: “Quà lễ trưởng thành tôi đến giờ còn chưa nhìn thấy.”

Các tân sinh viên của Học viện Quân sự Số Một đều ngẩng cổ hy vọng cuộc khiêu chiến trong truyền thuyết, muốn chứng kiến sức mạnh của Tả Lạc Hoan, nhưng đã hai tuần trôi qua từ ngày khai giảng, Đấu Trường vẫn im lìm không động tĩnh.

“Nghe nói Tả Lạc Hoan bị giáo viên cảnh cáo, nên không định kiếm điểm để trốn học nữa.”

“Thật hay giả vậy? Cô ấy sẽ không nghe lời giáo viên dễ dàng vậy chứ.”

“Kỳ này Tả Lạc Hoan chưa đến Đấu Trường lần nào.”

Trong Đấu Trường, đầu người chen chúc, các đề tài nghị luận tám chín phần mười là về Tả Lạc Hoan, nhưng rất nhanh những âm thanh này lắng lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa:… Tả Lạc Hoan đến.

Cũng chỉ là một thoáng yên lặng, ngay khi Tả Lạc Hoan bước vào, cả Đấu Trường lập tức sôi trào, ai nấy đều mặc định rằng cô đến để tiếp tục kiếm điểm học phần.

“Tôi muốn thách đấu cậu!” Trước khi mọi người kịp phản ứng, Nghiêm Nham đã đứng trước mặt Tả Lạc Hoan, ánh mắt cậu ta tràn đầy hứng khởi, mấy ngày nay cậu ta từ 5 điểm khởi đầu, vẫn luôn không ngừng chiến đấu đã đạt được hơn 100 điểm, sự tự tin tăng lên đáng kể.

“Cậu?” Ánh mắt Tả Lạc Hoan lướt qua chân trái và tay phải của hắn, bỗng nhiên cười: “Còn không xứng.”

“Xứng hay không, đánh là biết!” Nghiêm Nham ném điểm số của mình vào bể thách đấu, trực tiếp lao tới.

Ý cười trên gương mặt Tả Lạc Hoan chưa tắt, cô lùi một bước, tránh khỏi đòn tấn công của Nghiêm Nham, hai tay vẫn không hề động đậy.

Nghiêm Nham thấy cô nhường bước, lòng tự tin càng lớn, Tả Lạc Hoan cũng chỉ có vậy…

Cậu ta hoa mắt, chỉ thấy cằm đau nhói, suýt nữa cắn phải lưỡi mình, hóa ra đầu gối của Tả Lạc Hoan đã thúc mạnh vào cằm hắn.

“Mày!” Lưng Nghiêm Nham lạnh toát, đó là bản cô của một Alpha khi nhận thấy nguy hiểm. Nhưng trước khi kịp lùi bước, Tả Lạc Hoan đã tiến lên, đá gãy đùi phải của hắn.

Lửa giận bùng lên, Nghiêm Nham nghiến răng chống đỡ bằng chân còn lại, hai tay vồ lấy Tả Lạc Hoan, định kéo cô ngã xuống, lại trước khi bị đá nghe thấy tiếng cười khẽ, nhẹ như không: “Cậu còn chưa đủ tư cách.”

Ngay sau đó, tay trái của hắn bị cô giẫm gãy.

Tả Lạc Hoan nhìn lướt qua đám đông: “Tôi đến tìm người, đừng làm phiền.” Dứt lời liền bước lên tầng hai.

Nghiêm Nham quỳ rạp trên đất, dùng tay còn lại đập mạnh xuống đất, từ đầu đến cuối, Tả Lạc Hoan không hề động thân trên, chỉ dùng mỗi một chân đã đánh bại hắn.

“Cậu cũng coi như là người đầu tiên.” Đinh Ngũ Minh bước tới, đỡ Nghiêm Nham dậy: “Kỷ Việt Chi đánh gãy chân trái và tay phải của cậu, còn Tả Lạc Hoan thì đánh gãy chân phải và tay trái.”

Nghiêm Nham: “...”

“À đúng rồi, cậu thách đấu mà không có sự đồng ý của đối phương, Tả Lạc Hoan cũng không lấy điểm học phần của cậu.”Đinh Ngũ Minh vô  vỗ bả vai Nghiêm Nham, “Theo quy định của phòng thách đấu, điểm của cậu lấy được ở đây bị xóa sạch toàn bộ.”

Nghiêm Nham: “...”

“Bạn học Nghiêm, lần sau cậu vẫn nên hiểu rõ quy định trong trường hãy hành động thì tốt hơn.”

Tầng hai, phòng quyền anh.

Tả Lạc Hoan vừa đẩy cửa ra, một chiếc găng tay đấm bốc liền bay về phía cô, cô giơ tay đón lấy, bước vào cửa: “Có chuyện cần tìm cậu.”

Giang Hoằng ngẩng đầu, ném chiếc găng tay còn lại xuống đất, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt: “Tôi còn tưởng ai vào, quang não vừa bị vỡ, cậu tìm tôi làm gì?”

“Tôi muốn vào kho dữ liệu quân sự một chuyến.” 

Tả Lạc Hoan ném chiếc găng tay trong tay sang phía cậu ta.

“Cậu đi thì đi, còn cần tôi đi cùng?” Giang Hoằng cười, nhận lấy găng tay, nhìn sắc mặt cô, đột nhiên trầm mặc, một lúc sau, cậu ta mới hỏi: “Ý cậu là gì?”

Tả Lạc Hoan lại tự mình ngồi xuống: “Ngày 28 là một ngày không tệ.”

“...” Giang Hoằng nhìn chăm chăm vào cô:”Cậu muốn lén vào đó?”

Tả Lạc Hoan nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Không được?”

Phòng quyền anh im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng thở, Giang Hoằng bất chợt hỏi: “Cậu đã nghĩ xong sẽ tặng quà gì cho Kỷ Việt Chi chưa?”

Tả Lạc Hoan cười: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.”

Cô không ngốc ở phòng quyền anh lâu liền bị Giang Hoằng đuổi ra ngoài, Tả Lạc Hoan cũng không để ý, rời đi liền trở về ký túc xá.

Trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, trường đặc biệt phân cho cô phòng đơn. Không chỉ cô, mỗi năm top 10 của Học viện Quân sự Số 1 đều có phòng đơn.

Tả Lạc Hoan tựa vào tường, lấy ra một điếu thuốc trong túi, cô cắn điếu thuốc châm lửa, hút nửa điếu, khói bay lơ lửng, gần như làm mờ gương mặt cô, một lúc sau, cô cởi quân phục, để lộ chiếc áo sơ mi trắng đã loang lổ màu đỏ, cởi khuy áo sơ mi, lớp băng trên eo và bụng đã ướt đẫm.

Rắc rối thật. 

Tả Lạc Hoan cắn điếu thuốc, duỗi tay kéo ngăn kéo, lấy ra cuộn băng mới từ bên trong, sau đó cô mới cởi lớp băng đã ướt trên sườn eo, lộ ra vài vết thương sâu đến mức nhìn thấy xương bên trong, cô bôi thuốc một lần nữa xong mới thay băng gạc mới. 

Đợi thay quân phục sạch sẽ, trên mặt Tả Lạc Hoan lại khôi phục vẻ thường ngày, nếu bỏ qua mồ hôi lấm tấm trên thái dương, gần như không khác gì lúc bình thường.

Nghỉ ngơi trong phòng ngủ hồi lâu, Tả Lạc Hoan không biết nghĩ tới cái gì, cuối cùng cô đứng dậy đi ra khỏi trường.

Học viện Quân sự Số 1 chỉ mở cửa vào cuối tuần, trừ khi có giấy phép nghỉ, bằng không không thể ra khỏi cổng trường, Tả Lạc Hoan lười xin phép giáo viên, đi thẳng đến chân tường, định tìm một chỗ để nhảy ra.

Vừa đến dưới góc tường, cô còn chưa kịp nhảy lên, một giọng nói lạnh nhạt từ phía sau vang lên.

“Leo tường trốn học, trừ 5 điểm.”

Tả Lạc Hoan xoay người, quả nhiên thấy Kỷ Việt Chi đứng sau, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô.

Kỷ Việt Chi bước lại gần cô, hai người chỉ còn cách vài bước, anh bỗng nhíu mày bổ sung: “Hút thuốc trong trường, trừ 2 điểm.”

“Bạn học Kỷ thấy tôi hút thuốc trong trường?” 

“Ngửi thấy.”

Tả Lạc Hoan bất chợt tiến lên, áp sát Kỷ Việt Chi, khi hai người gần như chạm mặt, cô nghiêng đầu ghé tai anh: “Làm sao cậu biết đó không phải là pheromone của tôi?”

Khi Kỷ Việt Chi còn chưa kịp phản ứng, Tả Lạc Hoan đã lùi lại, xoay người nhanh chóng leo tường rời đi, để lại một câu: “Điểm học phần tùy cậu trừ, tôi vẫn còn.”

Kỷ Việt Chi đứng nguyên tại chỗ, rũ mắt bình tĩnh nhìn đất, rất lâu sau giống như nói thầm: 

“… Tôi biết không phải.” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play