Phòng bên kia, Dương Hạc Ảnh vẫn còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, ám chỉ Lạc Anh Cốc không có hành động.
Ninh Tiểu Phong cười khách khí: “Còn nữa không, nói luôn đi đừng để sót, đừng có dính dính sệt sệt như cháo cho bà lão không có răng ăn, nói sạch một mạch luôn mới hay.”
Sắc mặt Dương Hạc Ảnh cứng đờ, vừa cười vừa nói: “Được, vậy ta nói thẳng. Xưa kia sáu phái chúng ta đã thề phải phò tá chính nghĩa thiên hạ, nhưng trấn Lạc Anh ngày ngày đóng cửa không ra là sao đây. Tuy Nhiếp Hằng Thành đã chết, nhưng trên giang hồ vẫn luôn có bọn tôm tép xấu xa gây sóng gió, thế mà Lạc Anh Cốc chẳng nghe chẳng hỏi, phải chăng đã trái với đạo hiệp nghĩa của chúng ta!”
Tống Thời Tuấn cảm thấy mình bị bẻ lái*, tức giận nói: “Đang nói chuyện Thái Sơ Quán, Dương lão đệ moi chuyện này ra làm gì, nhà Thái vẫn luôn vậy mà, đến lúc Thái Sơ Quán…”
(*)歪楼: thành ngữ mạng ý bảo trong rep. lầu trên nhưng lại mở ra thảo luận chuyện khác chẳng liên quan
“Tống Môn chủ đừng xen mồm, người ta đang nói Lạc Anh Cốc thấy chết không cứu không phải hành vi hiệp nghĩa ấy cơ mà, hát dễ nghe cỡ nào nhỉ, sao không để người ta hát xong đã.” Ninh Tiểu Phong trêu tức.
Tống Thời Tuấn sờ mũi im lặng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play