Lúc Thái Chiêu tỉnh giấc trời đã nhá nhem tối, Phàn Hưng Gia đích thân đến đưa họ đi ăn tiệc tối.
Sau khi ngủ đủ Thường Ninh đặc biệt hiền lành, còn thuận tay rót cho Phàn Hưng Gia chén nước, Phàn Hưng Gia được cưng mà sợ, suýt uống nước vào lỗ mũi. Phải biết từ lúc lên dốc Vạn Thủy Thiên Sơn tới giờ, cậu con côi nhà họ Thường khổ đại cừu thâm này đã trưng sắc mặt không tốt với bất kỳ ai ngoại trừ sư phụ, giống hệt như người ta nợ hắn mười tám tấm khế ước bán nhà rồi dây dưa không trả vậy.
“Phàn sư huynh vất vả, bọn ta được nghỉ ngơi ở chỗ này còn anh thì lại tất tả như châu chấu trên chảo nóng chẳng được nghỉ ngơi chốc lát…” mới một buổi chiều ngắn ngủi, Thường Ninh như biến thành người khác, đầy dông dài ân cần ấm áp, nhưng câu ví von này có phần làm người méo miệng.
“Thường sư huynh, không phải châu chấu, là kiến trên chảo nóng.” Thái Hàm dụi mắt xen vào.
Thường Ninh từ ái sờ đầu anh bạn nhỏ: “Tiểu Hàm ngoan, sao có thể nói Phàn sư huynh là con kiến được. Em một chân tùy tiện có thể giẫm chết mấy chục con kiến, vậy giẫm chết Phàn sư huynh luôn à? Cho nên tuyệt đối Phàn sư huynh không phải là con kiến.”
Thái Hàm không dụi mắt nữa: “Nhưng mà nhưng mà Phàn sư huynh cũng không phải châu chấu ạ, là vì là vì…”
“Đừng nói em một chân giẫm chết châu chấu nha, có giẫm cũng giẫm không khí thôi, vì châu chấu biết nhảy đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT